Từ Đăng Đệ Lâu đến thư viện rất gần, đi đường cũng chỉ 10 phút, Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh đã uống say khoác vai bá cổ đi ra khỏi tửu lâu. Trà gia không hiểu tình cảm giữa hai người bọn họ lắm, nhưng Lãnh Tử có một người có thể khoác vai bá cổ như vậy, nàng rất vui, cho dù người này là Mạnh Trường An mà nàng chẳng thích gì.
Lão bản của Đăng Đệ Lâu cũng rời khỏi tửu lâu sau khi bọn họ ra ngoài, xe ngựa của ông ta dừng ở ngay cửa tửu lâu, xa phu chuẩn bị quất roi theo thói quen, nhưng lão bản lại căn dặn một tiếng rằng đi theo ba người kia, đi chậm một chút.
Xa phu nhìn về phía ba người kia, thầm nghĩ các ngươi có mặt mũi lắm, khiến đông chủ nhà ta tiễn một đoạn.
Thẩm Lãnh dìu Mạnh Trường An bước chân lảo đảo đi về phía trước, nếu người khác nhìn thấy sẽ chỉ cười hai tên sâu rượu này một tiếng.
Rèm che phía trước xe ngựa mở ra, lão bản của Đăng Đệ Lâu nhìn hai người lảo đảo lắc lư kia không nhịn được mà mỉm cười, thầm nghĩ nghĩa khí của người thiếu niên thật tốt, nhìn thôi đã khiến người ta tâm tình vui vẻ.
"Trong tình huống này mà hai người bọn chúng còn dám uống say, ngu ngốc." Xa phu làu bàu một câu.
"Say cho người khác xem đấy."
Đông chủ nói với giọng rất nhẹ: "Bước chân của người không bị thương đi theo người bị thương, nhìn có vẻ là cùng lảo đảo, thật ra là dìu rất vững chắc."
Chính bởi vì ông ta nhìn thấy rõ cho nên mới nói một tiếng nghĩa khí của người thiếu niên thật tốt.
"Say cho người khác xem?"
Xa phu cảm thấy có thể đông chủ đã đánh giá cao hai tên kia rồi, hai kẻ kia ngay cả râu còn chưa mọc được mấy cọng mà có thể có tâm cơ như thế?
Trà gia đi phía sau hai người nhìn có vẻ rất bình thường, tay trái xách một túi thức ăn thừa, trong tay phải ôm một cái hộp trang sức.
Quãng đường đi 10 phút này, trong bóng tối có bao nhiêu người xách đao, áo trắng áo đen đều có.
Bên đường còn có một chiếc xe ngựa, rèm xe buông xuống nhưng để lộ ra một khe hở. Trần Tử Thiện ở trong xe ngựa sắc mặt âm trầm nhìn ra ngoài, mà Trương Bách Hạc ngồi bên cạnh hắn ta dường như lại bình tĩnh khác thường, không biết đang nghĩ gì.
"Có động thủ không?" Trần Tử Thiện không nhịn được hỏi một câu.
Trương Bách Hạc lắc đầu: "Không động được, về thôi."
Đương nhiên Trần Tử Thiện cũng biết không động được, đông chủ của Đăng Đệ Lâu nhìn giống như thuận đường về nhà, nhưng xe ngựa không nhanh không chậm đi theo phía sau ba người kia, dụng ý rất rõ ràng.
Trong bóng tối trên tán cây ở hai bên con đường lớn này, ai biết đều là người của bên nào?
Trần Tử Thiện hung hăng chửi một câu, dặn xa phu trở về.
Vào ngày thường hắn ta ở thư viện, nhưng hắn ta đã mua một căn nhà trong ngõ Bình An thành Trường An, không lớn nhưng yên tĩnh, có một cô nương xinh đẹp được hắn ta nuôi trong căn nhà đó, giống như một con chim hoàng yến vậy.
Trương Bách Hạc xuống xe giữa đường, sau đó đưa ra một quyết định quan trọng nhất trong cuộc đời, y không trở về nhà mà đi trốn, ngoài ngân phiếu và một thanh chủy thủ mang theo trên người ra thì không còn thứ gì khác, ngay cả công danh của thư viện cũng không cần nữa.
Hết sức thuận lợi, Thẩm Lãnh đưa Mạnh Trường An vào thư viện, chỉ cần bước vào cánh cửa kia, ai dám càn rỡ trong thư viện?
Thẩm Lãnh và Trà gia trở lại khách sạn phía đối diện thư viện, sau khi vào trong thì lại nhảy ra ngoài từ cửa sổ phía sau trước ánh mắt khác thường của chưởng quầy, rất nhanh chóng đã lẩn vào bóng đêm, mà trước lúc này, Đỗ Uy Danh đã dắt ba con ngựa rời đi.
Trên nóc nhà khách sạn, Thẩm tiên sinh ôm một thanh kiếm mặt mang nụ cười mỉm, thầm nghĩ đứa trẻ mình bồi dưỡng ra quả nhiên lợi hại hết sức.
Sau khi vào thư viện, Mạnh Trường An không còn lảo đảo nữa, quay đầu lại liếc nhìn chiếc xe ngựa nhanh chóng rời đi một cái, đứng trong đêm tối chắp tay nói một tiếng cảm ơn.
Cuối cùng cũng có chút thất vọng, người muốn động thủ thì không động thủ, đêm nay chìm vào giấc ngủ không có mùi máu tanh đồng hành, hoặc là sẽ ngủ không được ngon.
Đẩy cửa phòng của mình ra, tay của Mạnh Trường An liền nắm chặt con dao săn nhỏ của Thẩm Lãnh tặng gã, đã mài sắc rồi, dưới ánh trăng lóe lên một tia âm lãnh. Gã vẫn luôn mang theo con dao săn nhỏ, chỉ là không nỡ giết người dính máu mà thôi.
Một người đang ngồi trong phòng, ngón tay nhẹ nhàng gõ theo tiết tấu lên tay vịn của cái ghế, Mạnh Trường An cất chủy thủ đi, không thể không khom người vái lạy.
Bởi vì phân lượng của người này thật sự quá nặng, cho dù mười năm này Mạnh Trường An chưa gặp lão mấy lần thì cũng không dám có bất cứ xem thường gì.
Lão viện trưởng chỉ chỉ vào cái ghế đối diện ra hiệu cho gã ngồi xuống: "Đã uống bao nhiêu?"
"Nửa say."
"Quá tự tin cũng không phải chuyện tốt."
Ánh sáng trong phòng hết sức tối, hai người ngồi mặt đối mặt cũng không nhìn thấy mặt của đối phương, nhưng Mạnh Trường An lại cảm thấy hai mắt của lão viện trưởng sáng như vậy, giống như hai chùm sáng chiếu thẳng vào trong nội tâm gã vậy, không thể giấu được điều gì.
"Học sinh ghi nhớ."
"Phì." Lão viện trưởng dùng một từ để đáp lại bốn từ "Học sinh ghi nhớ" này.
"Ta đã dùng 10 năm để tìm hiểu một người, nếu còn không nhìn rõ thì ta không xứng làm viện trưởng của thư viện này… Nếu ngươi không tự phụ, còn là Mạnh Trường An? Ngươi có biết tại sao ta phải ở đây đợi ngươi không?"
"Biết." Mạnh Trường hít sâu một hơi: "Nhưng học sinh vẫn muốn tranh thủ một chút."
"Ngươi muốn bảo ta ngồi cả đêm trong phòng ngươi?"
"Học sinh không dám."
"Vậy thì tốt, ngươi ngủ cho tốt, ngươi không thể động đến Trần Tử Thiện, động vào thì liên lụy quá lớn, ngươi không phải một người không biết đại thể… Vết thương của ngươi có ảnh hưởng lớn không?"
Lão đặt lên bàn một cái bình ngọc, bên trong là thuốc trị thương trước đây được ngự tứ.
"Ảnh hưởng cũng khá lớn."
Mạnh Trường An trả lời: "Vốn dĩ có mười phần nắm chắc lấy được trạng nguyên, bị thương rồi thì không có mười phần nắm chắc nữa."
"Còn lại mấy phần?"
"Chín phần chín."
Lão viện trưởng đứng dậy, chắp tay sau lưng mà đi, cũng không nói thêm một từ nào. Mạnh Trường An nhớ đến lời bình của lão viện trưởng lúc nãy… Ta đã dùng 10 năm để tìm hiểu một người, nếu còn không nhìn rõ thì ta không xứng làm viện trưởng của thư viện này… Nếu ngươi không tự phụ thì còn là Mạnh Trường An?
Mạnh Trường An nằm trên giường, nhắm mắt lại, mím môi thầm nói: "Lãnh Tử ngốc, sau này sẽ gặp lại."
Trên nóc nhà ở bên cạnh phố lớn, Thẩm Lãnh và Trà gia hai người ngồi kề vai ở đó, đầu của Trà gia tựa vào vai Thẩm Lãnh, nàng trầm mặc một lúc rồi mỉm cười khẽ nói: "Thích buổi tối như thế này, an tĩnh."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không thích buổi tối."
"Tại sao?"
"Tối quá, không nhìn rõ mặt nàng."
Trà gia đột nhiên động lòng.
Xe ngựa đi qua phía dưới bọn họ, tiếng bánh xe vang lên trong đêm yên tĩnh có vẻ rất chói tai. Thẩm Lãnh đứng dậy, đột nhiên nhớ đến Mạnh Trường An còn chưa trả lại cho mình cái tán kiếm đó, có phải tên này lần nào cũng muốn lấy đi một món đồ của mình không?
"Đợi ta."
Thẩm Lãnh khom lưng rút một mũi tên giống như cây đinh thép từ trong túi ẩn bên ngoài giày cao cổ của Trà gia, sau đó men theo vách tường trượt xuống, yên lặng không tiếng động.
Xe ngựa dừng lại ở bên ngoài một căn nhà rất bình thường trong ngõ Bình An, Trần Tử Thiện đẩy cửa đi vào, lúc quay người đóng cửa thì cảm thấy có gì đó không ổn, hắn ta lắc lắc đầu thầm nói mình thật là tâm thái không trầm ổn lắm, chuyện này đã làm bại lộ khuyết điểm của mình rồi, thậm chí còn không bình tĩnh bằng Trương Bách Hạc nữa.
Lúc hắn ta vừa nghĩ đến đây thì bị người khác bịt miệng, hắn ta cũng học võ nhiều năm nên lập tức có phản ứng, túm lấy cổ tay của đối phương mà vặn mạnh một cái. Công phu này hắn ta đã luyện qua mấy trăm lần rồi, nhưng mà vẫn vô dụng, bàn tay kia giống như bọc sắt vậy, căn bản là không bẻ nổi.
Thẩm Lãnh cầm mũi tên ngắn cắm phập một tiếng vào huyệt thái dương của Trần Tử Thiện, tay thu về một tấc, sau đó vỗ trở lại… mũi tên ngắn hoàn toàn nằm trong huyệt thái dương của Trần Tử Thiện, Trần Tử Thiện rên hự một tiếng, mắt trợn ngược lên.
Thẩm Lãnh duy trì tư thế này khoảng hai phút, sau khi Trần Tử Thiện đã hoàn toàn tắt thở thì hắn mới bỏ đi, thật tiếc là trong xe ngựa đã thiếu một người, cuối cùng vẫn không giết sạch những kẻ muốn động đến Mạnh Trường An.
Thẩm Lãnh ra khỏi cửa viện nhanh chóng rời đi, không chú ý đến một nam nhân nho nhã một thân áo trắng bước ra từ chỗ đầu ngõ. Người kia ngẩn người xuất thần nhìn bóng lưng biến mất hút của Thẩm Lãnh, đã rất lâu rồi mình chưa gặp người trẻ tuổi nào ác liệt như thế, có cần phái người đi theo hắn rồi đưa về cho mình dùng không?
Sau đó hắn ta đã từ bỏ ý nghĩ này, phái ai đi theo cũng sẽ bị hắn xử hết thôi, thật là đáng tiếc.
Thẩm Lãnh không nhìn thấy người này, Đỗ Uy Danh nhìn thấy, gã ta vốn chính là phụ trách chi viện cho Thẩm Lãnh. Đợi sau khi người áo trắng đó rời đi rồi Đỗ Uy Danh mới dám từ trong bóng tối bước ra, nhanh chóng chạy đến chỗ đã hẹn trước.
Lúc trời sáng, ba người Thẩm Lãnh bọn họ xếp hàng ra ngoài thành, vừa hay là binh lính canh cổng chính là người gặp lúc đến, nhìn thấy Thẩm Lãnh thì hơi ngạc nhiên: "Không đợi kỳ thi lớn ngày mai đã đi rồi? Chỉ còn một ngày nữa."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Đúng thế, thật sự rất đáng tiếc, nhưng ta nghĩ đại khái ta đã biết kết quả là gì rồi, chỉ là không thể tận mắt thấy thì quả thực rất đáng tiếc."
Binh lính cũng thở dài theo: "Vậy thì thật đáng tiếc, hoan nghênh lại đến Trường An."
Thẩm Lãnh "ồ" một tiếng: "Sẽ đến."
Sau khi ra khỏi thành, ba người men theo quan đạo phi ngựa như điên, sau khi đi hơn trăm dặm lại ngồi thuyền xuống phía nam, qua một cửa sông sẽ đổi thuyền, có truy binh hay không thì không biết, dù sao cũng đã cắt đuôi cả Thẩm tiên sinh.
Thẩm Lãnh ngồi ở mũi thuyền ngẩn người nhìn nước sông bị rẽ ra, Trà gia ngồi xuống bên cạnh hắn: "Đang nghĩ gì thế?"
"Đăng Đệ Lâu."
"Ta cũng cảm thấy đông chủ của Đăng Đệ Lâu lai lịch không nhỏ, trên con đường đó người muốn động thủ sợ rằng không phải chúng ta, là chiếc xe ngựa đó… Trong thành Trường An thật là ngọa hổ tàng long."
"Không phải, lúc ăn cơm ở Đăng Đệ Lâu, khẩu vị của nàng rất kém, chỉ có đĩa thức ăn vị chua ngọt đó là nàng ăn hai ba miếng, ta đang nghĩ trong đĩa thức ăn đó có có nguyên liệu gì, làm sao xào ra được mùi vị đó, sau khi về nhà sẽ làm cho nàng ăn."
Trà gia cảm thấy mình thật sự không ổn rồi, số lần bị tên này làm cảm động càng ngày càng nhiều, sau này phải làm sao đây?
"Nhưng sau khi về huynh về không phải còn phải về thủy sư báo danh…"
"Xem ra nhất định phải nhanh chóng làm quan ngũ phầm rồi."
"Đáng ghét!"
Trà gia nói xong hai từ thì ngay cả bản thân nàng cũng ngẩn ra, đây còn là mình sao? Thế mà lại nói ra cả hai từ "đáng ghét" này. Trước đây mỗi lần nhìn thấy nữ hài tử nũng nịu nói đáng ghét, mình chán ghét cỡ nào chứ… Lúc nãy mình nói ra hai từ này, giọng điệu đó, thật… thật đáng ghét quá.
Nhanh chóng làm quan ngũ phẩm.
Trong lòng nàng thấy ngọt ngào, bởi vì quan ngũ phẩm là có thể dẫn theo gia quyến, trên lý luận…
Đỗ Uy Danh đứng tựa vào lan can thuyền ở chỗ hơi xa một chút, gã ta nghiêm túc suy ngẫm đến tương lai của mình. Sau khi đến thành Trường An một chuyến, bất kể thế nào thì gã ta cũng dây dưa không dứt với Thẩm Lãnh, sau này mình phải làm thế nào?
Trong đầu xuất hiện hình ảnh Thẩm Lãnh giết người, không tự chủ được mà run rẩy một chút.
Thành Trường An, thư viện Nhạn Tháp.
Trong thư phòng của lão viện trưởng, lão đang nheo mắt liếc nhìn Mạnh Trường An: "Tối hôm qua ta đã thả rắm trong phòng ngươi, thật xin lỗi."
Ý của câu nói đó là, ngươi coi lời ta nói là thả rắm?
Mạnh Trường An vội vàng xua tay: "Không sao đâu, học sinh cũng không ngửi thấy."
Lão viện trưởng ngước mí mắt: "Hả?"
Mạnh Trường An lập tức cúi đầu: "Thật sự không phải học sinh đã giết Trần Tử Thiện, học sinh vẫn luôn ngủ ở trong phòng mình, còn có một giấc mơ đẹp, kiểu đặc biệt đẹp."
"Đẹp cỡ nào?"
"Mơ thấy quốc thái dân an, thiện ác hữu báo."
"Quốc thái dân an, thiện ác hữu báo?"
Lão viện trưởng lặp lại một lượt, sau đó khoát tay: "Cút."
Mạnh Trường An như được đại xá, đi đến cửa còn quay đầu lại: "Nếu học sinh lấy được trạng nguyên, cút đến bắc cương thì thế nào?"
"Nếu ngươi lấy được trạng nguyên, muốn cút bao xa thì cút bấy xa."
"Tạ viện trưởng."
Mạnh Trường An đi ra khỏi thư phòng có vẻ hơi tối tăm đó, ngẩng đầu lên nhìn mặt trời chói mắt trên trời, thầm nói ánh sáng thật tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...