- Đẹp! đẹp quá!
- Đó là ai vậy?
- Hình như cô ta là vũ cơ mới tới, tên! hình như là Liên Nhi!
- Liên Nhi cô nương!
Vũ nữ đạp cánh hoa đứng yên trên không, toàn bộ ánh nhìn đều dồn về phía cô ta.
Xẹt.
Bất chợt, hai dải lụa dài đột nhiên thu lại, cánh tay trắng như tuyết duỗi thẳng ra, trong tay cô ta đã cầm hai thanh đoản kiếm.
Vũ nữ ở trên không trung tung người xoay tròn một vòng, cánh hoa rơi xuống mặt đất ngày càng nhiều, thời gian đủ mười cánh hoa rơi xuống đất, một thanh đoản kiếm đã trực tiếp kề lên cổ của Trầm Ngọc.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, Diệp Thanh Vũ rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Hắn lạnh lùng ra lệnh:
- Buông vũ khí xuống!
Liên Nhi cầm một thanh đoản kiếm còn lại chỉ về phía mọi người, cười khẩy:
- Ngu mới buông.
Hảo cảm khó khăn lắm mới có được trong lòng các khách nhân lập tức giảm xuống bằng không.
- Tiện nhân, thả Trầm ca ca ra mau lên! Nếu ngươi dám làm tổn hại đến huynh ấy, ta chắc chắn sẽ giết chết mạng chó của ngươi!
Trầm Ngọc liếc mắt nhìn Diệp Tịch Vụ một cái, khoé môi cong lên một độ cung cực kỳ nhỏ, nhỏ đến độ chính bản thân nàng cũng không biết.
Đoản kiếm kề trên cổ, cảm giác mát lạnh này đã lâu rồi nàng chưa gặp lại.
Trầm Ngọc nhàn nhạt hỏi, giống như người bị kiếm kề trên cổ không phải là nàng vậy:
- Là ai phái ngươi đến mưu hại ta?
Liên Nhi nhếch mép cười khinh:
- Xuống địa ngục mà hỏi!
Sau đó, đường kiếm nhanh như cắt quẹt một hàng hình chữ nhất (一).
Kiếm pháp siêu đẳng, tuy là đoản kiếm nhưng không hề cứng ngắc, lưỡi kiếm quyết đoán quệt một đường trên cổ Trầm Ngọc, máu đỏ lập tức tuôn ra như suối trào.
- Trầm tướng quân!
- Trầm ca ca!
- Tiểu hầu gia!
Trầm Ngọc dường như không để ý chút vết thương trên cổ mình, bàn tay buông lỏng, đầu gối lặng lẽ nâng lên, sau đó một cước cực mạnh đá thẳng vào ngực Liên Nhi.
Liên Nhi bị đá một cước, cả người lăn nhào ra đất, khoé môi trào ra máu tươi.
Hộ vệ lập tức xông đến, bao vây cô ta ở giữa vòng tròn.
Cô ta phẫn nộ nhìn Trầm Ngọc một cái, không chịu thua mà giơ tay kết ấn, một đạo tử quang như xé gió mà phi đến trước mặt Trầm Ngọc.
Tốc độ của đạo tử quang kia cực kỳ nhanh, Diệp Thanh Vũ còn chưa kịp lao tới thì lại phát hiện kiếm đã bị Trầm Ngọc cướp đi.
Nàng bình thản đưa bội kiếm lên trước mặt, đạo tử quang vốn còn đang khí thế bừng bừng khi gặp bội kiếm lại trở nên ỉu xìu, cuối cùng từ từ tan biến trong không trung.
Bội kiếm cũng theo đó mà hoá thành bụi mịn, ào ào rơi xuống, một cơn gió nhẹ thoảng qua, tất cả đều biến mất như chưa từng xuất hiện trên thế gian.
Liên Nhi trừng lớn mắt, đôi đồng tử giãn lớn hết mức có thể, giọng điệu cũng tràn đầy khó tin:
- Ngươi có tiên lực?!
Trầm Ngọc nhận lấy khăn tay từ Thố Tử, nhẹ nhàng như không mà lau đi vết máu ở cổ.
Càng lau, lại càng ra máu.
- Có thì thế nào? Không thì thế nào?
Diệp Tịch Vụ đẩy Diệp Thanh Vũ ra một bên, vội vã chạy lên:
- Trầm ca ca, huynh đừng có nhiều lời nữa, mau đi! Người đâu, gọi Trương thái y!
Trầm Ngọc thoáng liếc Diệp Tịch Vụ một cái, không nói gì.
Liên Nhi điên cuồng gào thét:
- Thì ra chúng ta đều bị con cáo già ngươi lừa gạt! Ngươi có thể sử dụng tiên lực!
Trầm Ngọc mấp máy môi:
- Ta không biết sử dụng tiên lực.
- Nói láo! Vừa rồi ngươi rõ ràng đã chặn được Kim Ngọc Mãn Đường của ta!
Trầm Ngọc cũng chịu, nàng nhún vai:
- Không tin thì thôi.
Diệp Thanh Vũ mượn kiếm của một hộ vệ, làm hành động giống hệt với lúc nãy Liên Nhi đã làm với Trầm Ngọc.
Trên cổ mát lạnh, Liên Nhi cảm thấy từng đợt ác hàn truyền vào người.
- Nói! Ai sai ngươi đến ám sát mệnh quan triều đình?!
Liên Nhi ngẩng cao đầu, không sợ chết:
- Tổ tông ta! Lão nương thấy hắn ngứa mắt thì ám sát đấy thì thế nào?!
- Vịt chết cái mỏ còn cứng! Người đâu, áp giải nàng ta đến Đại Lý Tự, tự ta thẩm vấn!
Diệp Thanh Vũ cùng Trầm Ngọc từng cùng lên chiến trường, quan hệ cũng khá tốt, đương nhiên nếu không phải lúc nào gặp cũng có thêm Diệp Tịch Vụ thì có lẽ sẽ càng tốt đẹp hơn.
- Thanh Vũ, nàng ta cho huynh đó.
Diệp Thanh Vũ nghi hoặc nhìn nàng.
Trầm Ngọc chỉ xấu xa cười một cái, máu tươi ở cổ đã dừng ra, để lộ một vệt đỏ thẩm trên cái cổ trắng, rất chói mắt.
Diệp Tịch Vụ đồng ý hai tay hai chân:
- Thanh Vũ, nếu đệ không xử lý được thì đưa cho tỷ đi?!
Lúc này Diệp Thanh Vũ dường như cũng hiểu ra, gật đầu đồng ý với Diệp Tịch Vụ.
Thố Tử cảm khái trong lòng.
"Tiểu hầu gia cũng thật phúc hắc! người ta đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, tiểu hầu gia sử dụng triệt để luôn rồi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...