Trương Nguyên Phàm Thành Tiên Lộ


Hắn đi ở trong Yên Nguyệt sơn lâm chưa được bao lâu, thì hắn đột nhiên dừng lại, không tiếp tục đi nữa.

Vì thần thức của hắn cảm nhận có một vị tu sĩ đang đuổi theo hắn, mục đích chỉ có một, đó chính là muốn giết người đoạt bảo.

Bạch y thiếu niên biết bản thân mình đang gặp nguy hiểm, vì vậy hắn không chút do dự thi triển “Ngự Phong Thuật”.

Là một bộ phong hệ pháp thuật phổ thông ở trên thị trường của tu chân giới, giá bán không cao, nhưng tác dụng đối với tu sĩ Ngọc Khí kỳ là rất lớn; trong quá trình tu sĩ Ngọc Khí kỳ rèn luyện ở bên ngoài, mà không may gặp phải nguy hiểm như bị yêu thú tấn công, hoặc trở thành của tu sĩ khác thì có thể dùng “Ngự Phong Thuật” để chạy trốn.

Lúc này “Ngự Phong Thuật” mà Trương Nguyên Phàm học lúc trước đã phát huy tác dụng của nó.

Thiếu niên sau khi thi triển pháp quyết, đôi chân lập tức được bao bọc bởi một luồng ánh sáng màu xanh lục, giống như hắn đang đi một loại pháp bảo hỗ trợ ở đôi chân.

Thiếu niên lướt trên mặt đất, nhanh như cắt tiến vào vồng trong của Yên Nguyệt sơn lâm.

Tốc độ di chuyển của thiếu niên ở trong sơn lâm ngày càng tăng, khiến cho nam tu sĩ đi theo ở đằng sau phải dùng đến Thần Hành Phù để truy đuổi dê béo mà họ phát hiện.

Trương Nguyên Phàm thi triển “Ngự Phong Thuật” khoảng nửa canh giờ thì hắn dừng lại, cấp tốc lấy ra một viên hạ phẩm linh thạch.

Hắn niệm pháp quyết hấp thu linh khí trong viên hạ phẩm linh thạch; một lúc sau, linh lực trong đan điền của hắn đã khôi phục vài phần.

Hắn sau đó tiếp tục khôi phục linh lực, lần này hắn dùng một viên Hồi Khí Đan.

Lúc hắn luyện hoá xong dược lực của viên Hồi Khí Đan này, cũng là lúc nam tu sĩ kia động thủ.

Huyền Cương Thuẫn nhanh chóng được thiếu niên lấy ra, một phần nhỏ linh lực từ trong đan điền nhập vào trong tấm khiên màu nâu này.

Sau khi linh lực quán chú, Huyền Cương Thuẫn từ một chiếc khiên nhỏ lập tức hoá lớn, trở thành một tấm lá chắn cỡ lớn ngăn chặn các đòn tấn công.

Nhưng Huyền Cương Thuẫn chỉ giảm sát thương đối với các đòn tấn công từ phía chính diện, không ngăn chặn được các đòn tấn công từ phía sau chủ nhân của nó.

Nam tu sĩ kia nhắm vào lưng của bạch y tu sĩ mà tấn công, buộc bạch y tu sĩ triệu hoán ra pháp bảo Nguyên Thiên Huyền Quang Kiếm để ngăn chặn đòn tấn công này.


Trương Nguyên Phàm sau khi ngăn chặn đòn tập kích bất ngờ của hắc y tu sĩ kia, vội vàng thi triển Ngự Kiếm Thuật khống chế pháp bảo bay về phía Vân Nguyên Tông.

Mấy tiếng sau, hắn khống chế pháp bảo đáp xuống mặt đất; cái phòng ngự pháp bảo Huyền Cương Thuẫn không biết thu hồi vào trong túi trữ vật của hắn từ khi nào.

Hắn sau khi thu hồi pháp bảo vào túi trữ vật, lập tức đi tìm một sơn động nào đó để chữa thương.

Trên đường đi hắn rất cẩn thận, thần thức của hắn nhanh chóng thẩm thấu ra bên ngoài, xem xét kỹ lưỡng xung quanh.

Hắn cũng tranh thủ tìm kiếm linh dược ở trong Yên Nguyệt sơn lâm.

Vì hắn biết bên trong sơn lâm có rất nhiều loại linh dược đang sinh trưởng, ngay cả linh dược hiếm cũng có; nhưng để ngắt được linh dược lâu năm cũng như linh dược hiếm thấy, mất rất nhiều công sức nếu đối đầu với yêu thú thủ hộ, còn phải đề phòng tu sĩ mang tâm địa xấu xa.

Tu chân giới là một thế giới thực lực vi tôn, cá lớn nuốt cá bé.

Một thế giới như vậy, mâu thuẫn không ngừng xuất hiện ở khắp mọi người, mỗi ngày có vài thế lực bị diệt môn, số tu sĩ vẫn lạc là rất cao.

Một khu vực nào đó của Yên Nguyệt sơn lâm, một thiếu niên đào ra một gốc dược thảo màu xanh biếc ở khe hở của một tảng đá, miệng lẩm bẩm: “Bên trong Yên Nguyệt sơn lâm thực sự có nhiều linh dược đang sinh trưởng.

Không đến nửa canh giờ mình rèn luyện ở trong dãy núi, thì mình đã phát hiện ra một gốc Thanh Thể Thảo, thành công ngắt lấy gốc dược thảo này.”

Thiếu niên mỉm cười nhìn gốc dược thảo ở trong tay.

Trương Nguyên Phàm sau một khoảng thời gian dài nghiên cứu linh dược, thì hắn nhanh chóng biết được tên của dược thảo mà hắn vừa nhìn thấy.

Gốc dược thảo ở trong lòng bàn tay phải của hắn, chính là một gốc “Thanh Thể Thảo”-công dụng chủ yếu của loại dược thảo này, chính là thanh trừ độc tố trong cơ thể, nguyên liệu chủ yếu để luyện chế đan dược giải độc đan.


Hắn nhanh chóng cho gốc dược thảo này vào trong túi linh dược của hắn, sau đó tiếp tục đi sâu vào bên trong sơn lâm Yên Nguyệt.

Mấy tiếng sau, lúc này Trương Nguyên Phàm đang chiến đấu cùng một con yêu lang.

Yêu lang này là một con nhất giai yêu lang, thực lực ở nhất giai trung kỳ; Trương Nguyên Phàm tiêu tốn hơn nửa linh lực ở trong đan điền, cùng hai tấm hỏa nguyên phù mới đem con yêu lang này giết chết.


Hắn sau đó đi tìm nơi thích hợp để khôi phục linh lực của mình.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hắn rốt cuộc tìm được một sơn động, vội vàng đi vào bên trong sơn động.

Một ngày sau, hắn rời khỏi sơn động sau khi hắn khôi phục linh lực xong, tiếp tục rèn luyện ở trong sơn lâm Yên Nguyệt.

Có hai người thiếu nữ cùng một trung niên nam tử đi ở bên trong dãy núi.

Một trong hai người thiếu nữ, cất tiếng nói với người còn lại: “Tiểu thư, chúng ta tốt nhất đừng đi vào vòng trong của sơn lâm Yên Nguyệt.

Trong sơn lâm có nhiều loài yêu thú có thực lực mạnh, nếu chẳng may gặp thì chúng ta nhất định gặp nguy hiểm.

Chúng ta chỉ có thể ở vòng ngoài của dãy núi tìm kiếm linh dược.”

Thiếu nữ kia có tính tình hoạt bát, nghe xong thiếu nữ ở bên cạnh nói, lập tức cất tiếng nói: “Không cần phải sợ.

Ta chỉ tiến vào một phần vòng trong của sơn lâm mà thôi, thời gian hoạt động ở vòng trong sơn lâm cũng không lâu; ta sẽ cẩn thận di chuyển, tránh kích động đến yêu thú ở vòng trong của sơn lâm.

Phần lớn linh dược ở vòng ngoài sơn lâm đã bị ngắt đi rồi; muốn có được linh dược, thì chỉ có thể đi vào vòng trong của sơn lâm tìm linh dược.” Thiếu nữ nói xong, liền xoay người cất tiếng hỏi trung niên nam tử: “Có đúng không vậy thúc Quang?”

Trung niên nam tử thấy thiếu nữ áo lục hỏi, vội vàng trả lời: “Thải Ngọc nói đúng đó tiểu thư.

Vòng trong của sơn lâm Yên Nguyệt tồn tại rất nhiều yêu thú có thực lực mạnh, chúng ta không nên đi vào vòng trong của dãy núi.”

“Ta mặc kệ, ta muốn ở đây tìm kiếm linh dược.” Thiếu nữ kia nũng nịu nói.

Trung niên nam tử định tiếp tục khuyên nhủ Vân Uyển Mẫn, đột nhiên ở đằng sau truyền đến một thanh âm “tê tê”của một con yêu thú nào đó.

Trung niên nam tử nhanh chóng quay đầu lại, trực tiếp bị hù dọa bởi cách ba người không xa là một con yêu mãng dài bẩy đến tám mét, con yêu mãng này màu đen.

Trung niên nam tử lập tức quay đầu hô: “Uyển Mẫn, chạy nhanh đi”.


Sau đó xoay người về phía con yêu mãng.

Hai thiếu nữ Vân Uyển Mẫn và Thải Ngọc đều nhìn thấy con yêu mãng đó, cả hai người quay đầu bỏ chạy.


Vị thiếu nữ tên là Thải Ngọc kia, cất tiếng nói với thiếu nữ mặc y phục màu xanh lục: “Tiểu thư mau chạy đi.

Thải Ngọc đi giúp thú Quang.”

Vân Uyển Mẫn xoay người nhìn về phía thúc Quang.

Không lâu sau, nàng nhìn thấy thúc Quang của nàng bị một chiếc đuôi của cự xà đánh bay ra xa, đập thẳng vào một tảng đá.

Nàng muốn chạy nhưng là không kịp rồi.

Con cự xà đó nhanh chóng đuổi kịp lấy Vân Uyển Mẫn, cái miệng tanh hôi của nó mở ra và cắn về phía đầu của Vân Uyển Mẫn.

Vân Uyển Mẫn tuyệt vọng vì không nghe lời của thúc Quang, chính nàng đã dẫn tới thúc Quang mất mạng.

Nếu được phép quay trở lại, nàng không lựa chọn đi vào vòng trong của sơn lâm Yên Nguyệt tìm kiếm linh dược.

Sai lầm của nàng thì phải trả giá bằng mạng sống của người bảo vệ nàng.

Nàng nhìn thấy một đạo ánh sáng loé lên, ngay sau đó nàng nghe thấy có thứ gì đó rơi xuống.

Vân Uyển Mẫn chậm rãi cúi đầu xem xét, nàng nhìn thấy cái đầu và thân thể của con hắc yêu xà ở hai bên khác nhau.


Nàng rất nhanh nhìn thấy ở trước mặt nàng có một lam y thiếu niên đang đứng, cầm một thanh trường kiếm màu bạch, trên thanh kiếm có rỉ máu.

Nàng biết thiếu niên ở trước mặt mình là người đã cứu mình.

“Cô nương, cô nương không bị làm sao chứ?”
Giọng nói của thiếu niên đó đã đánh thức Vân Uyển Mẫn.

“Ta không có việc gì.


Cảm ơn công tử đã cứu ta.” Không lâu sau, Vân Uyển Mẫn trả lời ân nhân đã cứu mình.

“Cô nương nên rời vòng trong dãy núi, ra vòng ngoài dãy núi tìm kiếm linh dược.

Ở vòng trong của dãy núi rất nguy hiểm, trong đây có nhiều yêu thú mạnh.” Thiếu niên nói xong, lập tức xoay người rời đi.

“Không biết công tử tên là gì?” Vân Uyển Mẫn vội vàng cất tiếng hỏi tên ân nhân của nàng.

“Trương Nguyên Phàm.” Thiếu niên không đợi Vân Uyển Mẫn lên tiếng, trực tiếp xoay người rời đi sau khi hắn báo tên xong.

Vân Uyển Mẫn ngơ ngác nhìn thiếu niên rời đi, đến lúc thiếu niên rời đi xa rồi mà nàng không động đậy.

Không lâu sau, Vân Uyển Mẫn theo thị nữ Thải Ngọc rời khỏi dãy núi Vân Vụ, quay trở về gia tộc của mình; trên đường trở về gia tộc, thì trong miệng của nàng lẩm bẩm ba chữ “Trương Nguyên Phàm”.

Trương Nguyên Phàm nhìn phương hướng và hai thiếu nữ rời đi, sau đó lên đường rời khỏi sơn lâm Yên Nguyệt.

Buổi chiều ngày hôm sau, một thân hình thiếu niên đứng ở bên ngoài sơn môn của Vân Nguyên Tông.

Thiếu niên sau khi nhìn thấy một lục y thiếu nữ, mỹ mạo dung nhan đứng ở bên ngoài sơn môn của Vân Nguyên Tông, kinh ngạc vì hắn gặp lại Sở Ngọc Linh ở trong hoàn cảnh này.

Thiếu niên đó sau đó lấy ra một tấm lệnh bài, giao cho nữ đệ tử đang canh giữ sơn môn của môn phái, sau đó đứng đợi vị nữ đệ tử này kiểm tra lệnh bài.

Sở Ngọc Linh cầm lấy lệnh bài của Trương Nguyên Phàm, nhìn chiếc lệnh bài này một lúc rồi trả cho bạch y thiếu niên ở trước mặt.

Ánh mắt của nàng liếc qua thiếu niên này một lúc, rồi nói: “Thực lực của ngươi còn yếu, sao ngươi không có ở trong môn phái tu hành, mà lựa chọn ra ngoài làm cái gì?”

Trương Nguyên Phàm nhận lấy lệnh bài từ tay của lục y nữ tử, nhanh chóng cho vào túi trữ vật của mình rồi cung kính nói: “Đa tạ Sở sư tỷ quan tâm.

Sư đệ đi đến gần nhất phường thị mua tý đồ, giờ mới về đến tông môn của môn phái.”

Sở Ngọc Linh nghe xong, rất nhanh liền biết thiếu niên này đi đâu.

Nàng không cất tiếng nói, lặng lặng mở ra một phần của hộ tông đại trận; Trương Nguyên Phàm lập tức đi vào bên trong môn phái, Sở Ngọc Linh nhanh chóng đóng lại hộ tông đại trận rồi ngự khí phi hành trở về Huyền Ngọc Phong.

Lúc Trương Nguyên Phàm về đến nhà của mình, cũng là lúc trời tối rồi.

Hắn sau khi dùng xong một viên Tích Cốc Đan, thì hắn đi nghỉ ngơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận