Thời gian thắm thoắt trôi qua, hắn đã kết thúc thời gian làm tạp dịch ở Trúc Nguyên Phong.
Hắn chào tạm biệt mọi người, sau đó ngự khí phi hành quay trở lại Thanh Lâm cốc.
Khoảng một tiếng sau, hắn xuất hiện ở căn phòng của mình trong Thanh Lâm cốc; nghỉ ngơi một chút rồi đi nấu cơm, nấu cơm xong thì hắn dùng bữa tối.
“Trương sư đệ!” Trong lúc Trương Nguyên Phàm đang rửa bát ở ngoài giếng, một đạo thanh âm nhanh chóng vang lên.
Thanh y thiếu niên nghe được đạo thanh âm này xong, ngẩng đầu nhìn về phía cổng chính của biệt viện.
Thiếu niên nhanh chóng nhìn thấy một nam tu sĩ thân xuyên một bộ y phục màu vàng, khuôn mặt quen thuộc của người này khiến thiếu niên nhanh chóng biết người này là ai.
Thiếu niên sau đó đứng dậy, nhanh chóng đi về phía cổng chính của biệt viện.
“Không biết Hứa sư huynh vì sao đến biệt viện của sư đệ vậy?”Thiếu niên cung kính nói với hoàng y nam tu sĩ này.
Người này chính là Hứa Tần, người gia nhập vào Vân Nguyên Tông cùng lúc với hắn.
Hứa Tần mặc dù biết tư chất hắn là ngũ hành linh căn, không có khinh thường, ngược lại thường hay hỗ trợ hắn tu luyện.
Nghe nói người này đã được thu nhận làm đệ tử của Tuyên Linh Phong, dù hắn nhập môn mới được nửa năm.
“Ta rảnh cho nên đến thăm ngươi một chút.
Đồng thời đến nói cho ngươi biết ngày mai môn phái phát tài nguyên tu luyện cho chúng đệ tử ngoại môn, ở tạp vụ điện của môn phái.
Tất cả ngoại môn đệ tử của bổn môn, đều phải đến đó nhận tài nguyên tu luyện.” Hứa Tần nhìn thanh y thiếu niên ở trước mặt mình một lúc, sau đó cất tiếng nói.
“Đa tạ Hứa sư huynh.
Sư đệ vừa từ Trúc Nguyên Phong trở về trụ sở chưa được bao lâu, cho nên không biết chuyện này.” Trương Nguyên Phàm thầm nghĩ một hồi, rồi phản hồi cho Hứa Tần.
“Không biết ngươi đến Trúc Nguyên Phong làm gì?” Hứa Tần từ trong miệng của Trương Nguyên Phàm biết được hắn lên Trúc Nguyên Phong, vì vậy đôi mắt tò mò nhìn thanh y thiếu niên.
Không lâu sau hắn mở miệng hỏi thiếu niên này.
“Sư đệ vào một tháng trước có ở tạp vụ điện nhận nhiệm vụ chăm sóc dược viên ở trên Trúc Nguyên Phong.
Cho nên sư đệ lên Trúc Nguyên Phong, làm tạp dịch trong vòng một tháng.
Một tiếng trước sư đệ mới về đến trụ sở của mình.” Hắn không chút nào do dự nói cho Hứa Tần sư huynh biết.
Hứa Tần nghe xong Trương Nguyên Phàm nói, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, phát hiện bầu trời đầy sao.
Trương Nguyên Phàm cũng thấy bầu trời đầy sao, hắn biết những ngôi sao ở trên bầu trời kia đều là các hành tinh nằm ở trong vũ trụ; nói đến vũ trụ thì hắn biết vũ trụ có diện tích rất rộng, thế giới Nguyên Linh chỉ là một hạt cát nhỏ bé trong mênh mông vũ trụ đó.
Hắn ước bản thân mình sau này có thể thoát ly khỏi thế giới Nguyên Linh, ở bên ngoài không gian mênh mông kia du hành, tiếp tục con đường tu luyện của mình.
Nhưng để hoàn thành được ước mơ đó, thì hắn phải vượt qua cảnh giới Chứng Tiên kỳ; tức là hắn phải độ kiếp phi thăng thành công, nếu không thực hiện được độ kiếp phi thăng, hắn không thể hoàn thành được ước mơ đó.
Trương Nguyên Phàm nhìn bầu trời một lúc, xoay người nhìn Hứa Tần đang hướng đôi mắt về phía không trung.
Một lúc sau, hắn cất tiếng nói:
“Bên ngoài thế giới Nguyên Linh là vũ trụ mênh mông.
Chúng ta cố gắng tu luyện, sớm một ngày phi thăng lên tiên giới.”
“Sư huynh nghỉ ngơi sớm đi, sư đệ đi nghỉ đây.” Trương Nguyên Phàm trầm mặc một lúc, rồi nói.
Nói xong, hắn đi vào bên trong phòng của mình, không lâu sau hắn chìm vào giấc ngủ.
Hứa Tần đứng ở bên ngoài biệt viện của Trương Nguyên Phàm một lúc lâu, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao; khi hắn thấy trời muộn rồi thì hắn ngự khí phi hành trở về Tuyên Linh Phong, một lúc sau hắn về đến động phủ của mình sau đó đi nghỉ ngơi dưỡng sức.
…
Trời còn chưa sáng, nhưng Trương Nguyên Phàm đã thức tỉnh rồi.
Hắn sau khi dùng xong bữa sáng, lập tức rời khỏi sơn động của mình, đi đến phòng của hai người Lương Ngọc Đức cùng Đinh Ngọc Lễ.
Một lúc sau, hắn gặp được hai vị sư huynh; cùng hai vị sư huynh nói chuyện một lúc, sau đó cả ba kết bạn đi tới tạp vụ điện của môn phái.
Do hôm nay là một ngày đặc biệt, cho nên ba người mới sử dụng thuật pháp để đi đến tạp vụ điện.
Dù biết việc sử dụng thuật pháp, tiêu tốn khá nhiều linh lực.
Nhưng vì không muốn chính mình mất đi tài nguyên tu luyện của tháng tới, cho nên ba người mới mạo hiểm sử dụng “Ngự Phong Thuật”.
Một tiếng sau, ba người Trương Nguyên Phàm xuất hiện ở trên Thiên Huyền Phong.
Cả ba sau đó cấp tốc khôi phục linh lực bị tiêu hao, rồi mới đi đến một trong những nơi quan trọng của Vân Nguyên Tông.
Khi ba người đến nơi, ba người lập tức nhìn thấy nơi đây tập trung rất nhiều ngoại môn đệ tử.
Cả ba sau đó chờ đợi chấp sự của tạp vụ điện phát bổng lộc.
Không lâu sau, chấp sự của tạp vụ điện xuất hiện ở bên ngoài tạp vụ điện.
Chúng đệ tử ngoại môn xếp hàng ngăn ngắn để nhận bổng lộc của tông môn.
Ba người Trương Nguyên Phàm là những người cuối cùng nhận bổng lộc của tông môn, lúc họ nhận xong bổng lộc thì gần trưa rồi.
Trương Nguyên Phàm, Lương Ngọc Đức, Đinh Ngọc Lễ sau đó kéo nhau quay trở về động phủ của mình ở Thanh Lâm cốc.
Lúc này có một người cất tiếng nói, làm cho ba người đang đi đột nhiên dừng lại.
Lương Ngọc Đức nhanh chóng xoay người lại, không lâu sau cất tiếng hỏi người đầu tiên của nhóm người: “Cố Mạnh Bình, nhà ngươi muốn gì hả?”
Vị ngoại môn đệ tử tên là Cố Mạnh Bình kia cười một tiếng, sau đó nói: “Làm gì? Đương nhiên là đòi phí bảo kê của ngươi rồi.”
“Nếu bọn ta không đưa thì sao?” Đinh Ngọc Lễ đứng ở bên cạnh đồng bạn của mình, không nhịn được nữa mà cất tiếng nói với đám ngoại môn đệ tử kia.
“Các ngươi rượu mời không muốn uống, lại thích uống rượu phạt nhỉ.
Hôm nay ta muốn xem thử các ngươi làm như thế nào thoát khỏi bọn ta.” Cố Mạnh Bình nghe được lời nói của Đinh Ngọc Lễ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ba người Trương Nguyên Phàm, nhưng tập trung chủ yếu ở trên người Lương Ngọc Đức.
Cố Mạnh Bình sau đó xoay người nói với đám ngoại môn đệ tử ở đằng sau: “Chu Minh Hạo, Nguyễn Đức Hùng.
Hai người các ngươi lên đánh ba tên ngoại môn đệ tử không biết điều kia, cho chúng một bài học nhớ đời.”
Không lâu sau hai vị ngoại môn đệ tử có dáng người khác nhau bước ra từ đám người, sau đó đi về phía ba người Trương Nguyên Phàm.
Lấy tu vi của hai người kia, chắc chắn ba người Trương Nguyên Phàm không đánh nổi; vì ba người đều có thực lực dưới Ngọc Khí trung kỳ, còn hai người mà Cố Mạnh Bình phái ra đều có thực lực ở Ngọc Khí trung kỳ trở lên.
Chu Minh Hạo cùng Nguyễn Đức Hùng đánh hai người Lương Ngọc Đức và Đinh Ngọc Lễ là chủ yếu, Trương Nguyên Phàm bị xem nhẹ.
Vì hai người thấy Trương Nguyên Phàm là một tu sĩ Ngọc Khí nhị trọng, cho nên hai người nghĩ Trương Nguyên Phàm thể đánh hai người bị thương.
Trương Nguyên Phàm đứng ở một bên xem, thấy hai vị sư huynh mà mình quen biết bị hai chó săn của Cố Mạnh Bình đánh bị thương.
Trong lòng của hắn cảm thấy tức giận, vì vậy hắn lập tức triệu hoán thanh pháp bảo Nguyên Lam Trúc Kiếm mà sư phụ để lại, rót một phần linh lực vào trong pháp khí, sau đó lao về phía Cố Mạnh Bình chém một nhát.
Cố Mạnh Bình thấy tên Ngọc Khí nhị trọng này tấn công mình, lập tức lấy ra phòng ngự pháp khí, sau đó thôi đọng linh lực.
Rất nhanh phòng ngự pháp khí lơ lửng ở trước mặt Cố Mạnh Bình, tạo thành một cái khiên chắn ngăn chặn đòn tấn công của Trương Nguyên Phàm.
Không lâu sau, pháp khí của Trương Nguyên Phàm chém vào tấm khiên chắn ở trước mặt Cố Mạnh Bình.
Do chênh lệch về đẳng cấp, cho nên Trương Nguyên Phàm bị pháp khí phản lại, cả người ngã ra xa; một ngụm máu tươi bay ra khỏi miệng của Trương Nguyên Phàm, văng vào ngọc bội đeo ở trên cổ của Trương Nguyên Phàm.
Trương Nguyên Phàm lập tức ngồi dậy, ánh mắt liếc về phía hai người Lương Ngọc Đức và Đinh Ngọc Lễ.
Hắn thấy hai người đang khôi phục linh lực và vết thương, còn hai tên ngoại môn đệ tử kia đang đi về phía mình; Cố Mạnh Bình cất tiếng nói với Trương Nguyên Phàm: “Tiểu tử ngươi giỏi thật.
Một tên Ngọc Khí nhị trọng như ngươi dám tấn công ta.
Ngươi tên là gì?”
“Trương Nguyên Phàm.” Trương Nguyên Phàm nói cho Cố Mạnh Bình biết tên của mình.
“Các ngươi mau dừng tay.” Đằng xa vang lên một giọng nói.
Cố Mạnh Bình nghe được giọng nói này, thì thào nói: “Không ngờ Danh Mẫn Như ngăn chặn mình.”
Cố Mạnh Bình sau đó cùng đám người của mình rời đi, để lại ba người Trương Nguyên Phàm bị thương ở bên ngoải tạp vụ điện của môn phái.
Một lục y nữ tử đi đến bên cạnh Trương Nguyên Phàm rót một viên đan dược vào trong miệng, hỗ trợ Trương Nguyên Phàm luyện hoá dược lực.
Một lúc sau vị nữ đệ tử này tặng cho hai người Lương Ngọc Đức và Đinh Ngọc Lễ, mỗi người một viên Bổ Khí Đan.
Một tiếng sau Trương Nguyên Phàm tỉnh dậy, nhanh chóng đứng dậy sau đó khom người nói:
“Sư đệ cảm ơn Danh sư tỷ đã cứu sư đệ cùng hai bằng hữu một mạng.”
Danh Mẫn ba người Trương Nguyên Phàm một lúc, sau đó cất tiếng nói: “Ba người các ngươi trong ba tháng này ở trong Linh Dược Viên cố gắng tu luyện, nên ta ra tay cứu các ngươi, nhưng chỉ có lần này thôi.
Thế giới Nguyên Linh, vốn là một thế giới mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé; các ngươi muốn sống tốt ở thế giới này thì bắt buộc phải tăng cường thực lực của các ngươi lên, thì các ngươi mới có quyền lên tiếng.”
Lý chấp sự nói xong, lập tức quay trở về Linh Dược Viên.
Trương Nguyên Phàm nhặt thanh pháp khí Nguyên Lam Trúc Kiếm bị vỡ lên, cho vào trong túi trữ vật của mình.
Hắn sau đó cùng với Lương Ngọc Đức và Đinh Ngọc Lễ, quay trở về phòng ở của mình ở trong Thanh Lâm cốc.
…
Khoảng một canh giờ sau, ba người Trương Nguyên Phàm về tới phòng của mình.
Ba người sau đó ở trong phòng của mình khôi phục pháp lực, đợi vết thương và linh lực của ba người hoàn toàn khôi phục, thì ba người mới rời khỏi phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...