Giản Trì không hiểu tại sao mọi thứ lại trở thành như bây giờ.
Cậu không biết vì sao Thiệu Hàng lại đột nhiên xuất hiện, vì sao Quý Hoài Tư lại nói ra câu nói kia, mà Thẩm Thư Đình ở một bên nhìn qua không có ý muốn nhúng tay vào.
Ánh mắt hắn quét tới mang theo châm chọc không thể nói ra.
Đầu Giản Trì khẽ đau đớn, cậu không nên đồng ý với Quý Hoài Tư đến đây.
Ngay từ đầu, cậu đã nghĩ sai rồi, Quý Hoài Tư đã không có ý muốn che giấu mối quan hệ này.
"Anh nói gì?"
Thiệu Hàng hỏi ngược lại mang theo chút vớ vẩn cùng buồn cười, giống như đang nghe một trò đùa tuyệt đối không thể phát sinh, nhưng thần sắc tối tăm biểu hiện nội tâm càng ngày càng nặng nề của hắn, Thiệu Hàng kéo chặt cổ áo Quý Hoài Tư: "Anh nói lại lần nữa xem."
"Thiệu Hàng." Quý Hoài Tư đè cánh tay hắn lại, không chút do dự cởi bỏ trói buộc: "Cậu đã hiểu ý của tôi, đừng náo loạn ở đây nữa."
Giống như nhìn vào một đứa trẻ đang đùa giỡn, sự bình tĩnh của Quý Hoài Tư trở thành một sự tương phản rõ rệt.
Thiệu Hàng lui về phía sau hai bước, một lúc lâu sau không lên tiếng.
Hắn nhìn về phía Giản Trì, giống như đang gắt gao tập trung vào hy vọng cuối cùng, vừa mở miệng liền bật cười: "Lời anh ta nói là thật sao?"
Giản Trì có chút không thể thở được, không hiểu tại sao trái tim cậu lại đập nhanh như vậy: "Tôi..."
"Cậu chỉ cần nói phải, hoặc không phải."
Đối với hốc mắt ửng đỏ của Thiệu Hàng, tiếng "ừm" bên miệng Giản Trì không nói nên lời.
Cậu chưa từng thấy qua Thiệu Hàng như vậy, cả người đều dựng thẳng gai, kháng cự bất kỳ tiếp cận cùng đáp án nào, nhưng quanh thân lại lộ ra vẻ mờ nhạt cùng mây đen, giống như cậu chỉ cần nói ra câu "phải", sẽ có một vật nặng theo giọng nói nện vào bả vai Thiệu Hàng, và một thứ quan trọng sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.
Giản Trì vẫn không hiểu tại sao mọi thứ lại biến thành như bây giờ.
Sự khởi đầu bình thường, kết thúc một cách vội vàng và lúng túng.
Toàn bộ người ngồi ghế cuối cùng đã tìm thấy một cái cớ để lần lượt rời đi, ban nhạc trên sân khấu vẫn còn chơi nhạc, những người khác dường như không cảm thấy sự mệt mỏi của đêm, vui vẻ thảo luận về những gì vừa xảy ra.
Nhân vật chính đã sớm rời khỏi sân khấu, Thiệu Hàng là người đầu tiên quay đầu bỏ đi, Thẩm Thư Đình cũng muốn trở về xử lý công việc.
Giản Trì và Quý Hoài Tư một đường không nói gì trở về phòng.
Đóng cửa lại, Quý Hoài Tư chống vào khung cửa, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi em."
Đây là lần đầu tiên Giản Trì không trả lời lời xin lỗi là "không sao".
Cậu nói với Quý Hoài Tư: "Hội trưởng tìm anh có việc, đừng để anh ta chờ đợi lâu."
"Anh biết em đang tức giận với anh." Quý Hoài Tư không tiếp lời, anh nhìn vào mắt Giản Trì, để lộ một chút tự giễu mờ nhạt: "Giản Trì, anh chỉ sợ em sẽ rời bỏ anh.
So với Thiệu Hàng và những người khác, anh không có nền tảng và khả năng xuất sắc như vậy, anh chỉ có một chút thẩm quyền ở trường, nhưng sau đó, em sẽ thấy rằng anh không tốt như em nghĩ.
Anh sợ rằng vào thời điểm đó, em sẽ có một sự lựa chọn tốt hơn và bỏ anh lại, vì vậy anh không thể kiểm soát những gì anh muốn nói với người khác về mối quan hệ của chúng ta.
Nói rằng anh ích kỷ cũng đúng, anh không muốn thấy bất cứ ai gần gũi với em.
Xin lỗi, là anh đã không suy nghĩ cho cảm xúc của em."
Trái tim Giản Trì không thể tránh khỏi lại trở nên mềm nhũn, vừa rồi cậu còn quyết định bình tĩnh suy nghĩ một chút về mối quan hệ này, hiện tại đối diện với đôi mắt ôn hòa xúc động của Quý Hoài Tư, chút dao động này lại trong nháy mắt tan thành mây khói.
Cậu không hề phát hiện ra giọng nói của mình đã ít lạnh lùng hơn một chút: "Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Em cũng không phải vì thân phận của anh nên mới ở bên anh."
"Anh hiểu." Quý Hoài Tư nói: "Chỉ là anh không có đủ cảm giác an toàn."
Cảm giác an toàn.
Những lời này đi ra từ miệng của Quý Hoài Tư mang theo chút mới lạ, nghe có vẻ rất tách biệt với bản thân anh.
Giản Trì hơi ngẩn người ra, sau đó cậu nghe thấy giọng nói của Quý Hoài Tư lại vang lên: "Mối quan hệ này vẫn luôn là anh đang cố gắng tiến lên, anh biết em thực sự không thích anh nhiều, có lẽ chỉ nhiều hơn một chút so với người khác, nhưng như vậy đối với anh thì vẫn chưa đủ."
Giản Trì nhìn vào đôi mắt hơi sâu của Quý Hoài Tư, một giây, hai giây, nghe thấy một tiếng thở dài theo gió, Quý Hoài Tư nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, dán vào bên tai: "Giản Trì, em có thể thử thích anh hơn một chút được không? Hoặc, hãy xem anh quan trọng hơn một chút."
Cánh tay do dự nâng lên, Giản Trì ôm lấy lưng Quý Hoài Tư: "Em sẽ cố gắng..." Cố gắng thích Quý Hoài Tư nhiều hơn một chút.
Điều này nghe có vẻ rất lạ, Giản Trì không thể lay chuyển được sự kỳ lạ trong lòng mình.
Vốn dĩ ban đầu cậu nghĩ rằng, ở bên nhau nên là một dấu chấm hoàn hảo, cậu chưa từng yêu đương, cũng chưa từng nhìn thấy người khác yêu đương, sự tưởng tượng và điều nhìn thấy trên tivi không khác nhau là mấy, hài hòa và hạnh phúc.
Nhưng Quý Hoài Tư lại nói với cậu, cái vòng tròn kia có một lỗ hổng không thể lấp đầy, anh muốn nhiều thứ hơn, mà Giản Trì lại không chắc cậu có thể cho anh được hay không.
"Giản Trì, cậu nổi tiếng rồi."
Sáng sớm Trương Dương đã đến phòng Giản Trì, cậu ta không thể chờ đợi được muốn nghe tin tức trực tiếp.
Đầu tiên cậu ta kể lại một lần nữa những gì đã xảy ra đêm qua, bao gồm cả hoạt động tâm lý rối rắm và sốc của mình, cho đến khi Giản Trì không thể nghe được nữa, cậu ta mới chuyển sang chủ đề khác và nói về việc rút thăm trúng thưởng đêm qua.
Nói về PC rút được giải nhất trực tiếp mời toàn trường uống rượu, Trương Dương càng nói càng tiếc mình không có ở đó, sau đó vỗ đầu một cái, lấy điện thoại di động ra nói ra câu nói kia bên trên.
"Tối qua tôi lướt HS đến rạng sáng." Giọng điệu không thể nghe ra một chút mệt mỏi: "Sáng nay thức dậy, bài viết vẫn còn đó, không ai xóa.
Cậu nói đây có phải là ý của hội phó hay không?"
Giản Trì từ bỏ chuyển đề tài: "Bài viết đang mắng tôi sao?"
Trương Dương lắc đầu đầy ẩn ý: "Mọi người đều đang khen cậu giỏi."
Nhất thời nghẹn lời, Giản Trì nhìn về phía điện thoại di động của Trương Dương, nói là đúng cũng không sai, nhưng theo quan điểm của Giản Trì xem ra có chút không thể diễn tả.
Một bài đăng có tiêu đề [Xin Giản Trì xuất bản sách giảng dạy làm thế nào để làm cho một BC và PC vì tôi mà đòi chết đòi sống.], và [Thái tử đăng tải, tôi đã cười nhạo anh ta, bây giờ tôi phải xin lỗi, anh ta là cha tôi].
Câu trả lời nóng nhất dưới bài đăng này là [Gọi là cha gì, nên gọi chị dâu đi].
Giản Trì không nhìn tiếp: "Đây là chuyện gì vậy?"
"Mọi người đang chờ cậu xuất bản một cuốn sách." Trương Dương nói: "Thành thật mà nói, cậu đã làm gì? Tối hôm qua tôi ngồi đó cũng giống như xem phim thần tượng, không phải cậu ở cùng Thiệu Hàng sao? Hội phó lại là chuyện gì vậy?"
"Tôi chưa từng nói tôi và Thiệu Hàng ở bên nhau."
Trương Dương kinh ngạc: "Vậy lúc đó anh ta có ý gì...!Không đúng, câu thật sự ở bên hội phó rồi sao?"
Dừng lại hai giây, Giản Trì gật đầu.
Trương Dương không nhịn được nói một câu, cậu ta dứt khoát giơ ngón tay cái lên, chân thành kính nể: "Giản Trì, cậu thật là xuất sắc."
Giản Trì hoàn toàn không thể vui vẻ: "Tôi còn muốn giấu nó thêm một thời gian, nhưng xảy ra những chuyện ngày hôm qua, tôi cũng không ngờ đến."
"Ai có thể đoán được cơ chứ?" Trương Dương không quan tâm xua tay: "Chuyện ngày hôm qua không có ai dám chụp ảnh, nhưng tôi đã xem những tác phẩm nhỏ trong HS, có vài bài viết miêu tả rất sinh động, còn có tôi ở bên trong nữa.
Tôi xem trong bài viết này nói như thế nào: 'Lúc này, Giản Trì ở bên cạnh không có năng lực đứng lên đuổi người, giây tiếp theo...' Mẹ kiếp, làm sao còn mang theo công kích cá nhân? Trong bài viết trước rõ ràng nói tôi xuất hiện vừa đúng lúc..."
Giọng nói của Trương Dương càng ngày càng cách xa Giản Trì.
Cậu đang suy nghĩ kế tiếp bản thân nên làm gì, Văn Xuyên vẫn chưa xuất hiện, hiện tại cậu ta đang suy nghĩ cái gì? Tại sao tối hôm qua Thiệu Hàng lại xuất hiện ở đó một cách trùng hợp như vậy?...!Điện thoại di động vang lên làm gián đoạn suy nghĩ, Giản Trì cầm lên, màn hình hiển thị một tin nhắn từ Thiệu Hàng.
Thiệu Hàng: [Tôi muốn gặp cậu.].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...