Sau khi đơn xin đổi câu lạc bộ được phê duyệt, Giản Trì đã lựa chọn cho mình một câu lạc bộ không quá xuất chúng, đó là câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Biết được tin tức Trương Dương vốn nhiệt tình mời cậu tham gia câu lạc bộ quần vợt, nhưng suy nghĩ về tố chất của thân thể mình, Giản Trì vẫn là từ chối, vì nhiếp ảnh ít người lại không cần tiêu hao quá nhiều sức lực.
“Chào mừng bạn đến với câu lạc bộ nhiếp ảnh, không nền tảng cũng không vấn đề, tận hưởng các hoạt động ngoại khóa của năm cuối chính là điều quan trọng nhất.” Chủ tịch câu lạc bộ là một RC nhìn qua liền biết tính tình rất tốt, Giản Trì đi nộp tài liệu còn biểu đạt ý muốn hoan nghênh cậu, điều này ở Saintston thật có chút hiếm thấy.
Giản Trì hơi thở phào nhẹ nhõm, xem ra đây đích thật là một lựa chọn cực kỳ sáng suốt.
Hiện tại cậu chỉ mong Thiệu Hàng biết được, tránh sau này sẽ làm ra hành động gì quá đáng thêm.
“Im lặng một chút.” Dương Tranh trên bục giảng hắng giọng, không mở sách giáo khoa như thường lệ: “Hôm nay trước khi chương trình học bắt đầu, tôi cần các cô cậu điền vào một bảng, chỉ năm phút đồng hồ, liên kết rất nhanh sẽ được đặt trên màn hình lớn, hộp thư đăng nhập cũng có thể nhìn thấy được.
Đừng có mà thì thầm với nhau đấy.”
PPT sau khi chuyển đổi trang đã hiển thị một liên kết trang web, không một ai quan tâm đến câu cuối cùng “thì thầm với nhau” kia, bầu không khí trong lớp học lập tức trở nên ồn ào.
Không rõ đã xảy ra chuyện gì, Giản Trì đăng nhập vào trang web kia, trang web còn đang chuyển động, thì giọng nói hưng phấn của Trương Dương lại khẩn cấp chen vào: “Giản Trì, cậu định chọn chỗ nào vậy?”
“Chỗ nào gì?”
Vừa nói xong, trang web đã tải ra một bảng câu hỏi về địa điểm đi du lịch khiến Giản Trì ngay lập tức hiểu được ý của Trương Dương.
Kéo xuống, địa điểm có thể lựa chọn lại có chừng ba mặt, Giản Trì nhìn thấy “Sa mạc Nokel”, “Núi tuyết Fudan”, loại địa điểm nổi danh là mạo hiểm này, khiến cậu không khỏi nghi ngờ đây có phải là một danh sách hướng tới học sinh trung học hay không.
Lúc này vừa vặn nghe thấy một nam sinh phía trước dùng giọng điệu đặc biệt cao hứng nói: “Thật tốt quá đi, lần này có núi tuyết Fudan, đã lâu rồi tôi không đi trượt tuyết.”
Có vẻ như đó chỉ là vấn đề của cậu ta.
“Lần này lựa chọn thật phong phú, còn có Orlin, tôi vẫn muốn đi nếm thử mỹ thực một lần ở nơi đó, nhà hàng ở Xuyên Lâm đều không chính thống.” Trương Dương vừa kéo xuống xem vừa cảm thán: “Nếu là thật, thì cậu nghĩ hội học sinh nên bỏ ra bao nhiêu tiền túi?”
Giản Trì hỏi: “Địa điểm cuối cùng chính là xem số liệu thống kê phiếu bầu sao?”
“Chủ yếu là xem xét kết quả bỏ phiếu, nhưng cũng phải kết hợp tiền bạc, thời gian và chỉ số nguy hiểm.
Nếu nhiều người chọn sa mạc, những người còn lại không có sự lựa chọn nào, chỉ là mạnh mẽ phản đối, cuối cùng xác suất lớn cũng không đi.” Trương Dương nhún nhún vai: “Còn rất có tính người.” Giản Trì cảm thấy đây là ưu điểm hiếm có của Saintston.
Văn Xuyên vẫn rất yên tĩnh lại đột nhiên lên tiếng: “Cậu có lựa chọn nào không?”
“Tôi vẫn còn đang xem.”
Ngón tay đang kéo xuống của Giản Trì đột ngột dừng lại giữa ‘European Marine Cruise’ và ‘Bờ biển San Tojo’, hai địa điểm duy nhất liên quan đến nước.
Giản Trì không có quá nhiều hứng thú đối với những cuộc phiêu lưu khác, chủ yếu là do thiếu kinh nghiệm.
Cậu đã có thể dự liệu được nếu như đi cắm trại, mình hoàn toàn không có kiến thức sinh tồn dã ngoại, hình ảnh cậu khi kéo chân tất cả mọi người… Văn Xuyên không biết từ lúc nào nhìn về phía màn hình của Giản Trì: “Cậu muốn đi biển sao?”
Đột nhiên kéo gần khoảng cách khiến cho Giản Trì có thể ngửi được mùi hương trên người Văn Xuyên, không phải nước hoa, càng không phải hương thực vật, tiếp cận mùi xà phòng bình thường trong phòng giặt ủi, có một cỗ mùi hương tươi mát nhàn nhạt không khiến người ta phản cảm, che đi mùi thuốc mỡ.
Giản Trì theo bản năng dời sang bên cạnh một chút, chuyện lần trước khiến cậu trở nên có chút mẫn cảm khi người khác tiếp xúc, tự nhiên tiếp lời Văn Xuyên: “Ừm, trước kia tôi ở bên bờ biển, sau khi đến Xuyên Lâm vẫn chưa từng trở về.”
Hành động rất nhỏ của cậu khiến cho sắc đen nơi đáy mắt Văn Xuyên chợt lóe lên, cậu ta mím môi một cách lạnh lùng cứng rắn: “Sau khi chọn xong thì nói cho tôi biết.”
Giản Trì có cảm giác giọng điệu của Văn Xuyên tựa hồ thay đổi một chút, câu nói quá ngắn, làm cậu không kịp cẩn thận bắt được.
Năm phút đồng hồ sắp trôi qua, càng làm cho Giản Trì có chút rối rắm, cậu ấn xuống lựa chọn của tàu du lịch, hoạt động trên bờ biển nói đến cuối cùng đều phải xoay quanh việc bơi lội, so ra, cậu lại càng có khuynh hướng thử một chút thứ chưa từng thử qua, chủ yếu bởi vì lựa chọn này càng nhìn giống kỳ nghỉ hơn.
Sau chuyện ngoài ý muốn xảy ra lần trước, Giản Trì tựa hồ không biết có nên tiếp tục đi hội học sinh gặp Thẩm Trữ Đình hay không, chỉ nghĩ đến hình ảnh kia trong đầu cậu đã cảm thấy như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Không cần đoán, cậu cũng biết Thẩm Trữ Đình lại chuẩn bị tội danh mới cho cậu, rối rắm cả một buổi sáng, Giản Trì vẫn là vòng về phía hội học sinh.
Cậu cảm thấy Thẩm Trữ Đình nhất định sẽ không xuống nước chủ động tìm cậu, nếu đã như vậy, cậu vẫn nên thức thời một chút, ít nhất không thể lại để cho Thẩm Trữ Đình một cơ hội nào để chỉ trích mình.
“Giản Trì? Cậu muốn đến hội học sinh sao?”
Sau khi do dự mấy giây, Giản Trì theo giọng nói nhìn về phía Bạch Hy Vũ đi tới góc đường.
Một thời gian không gặp, lúc Bạch Hy Vũ nhìn thấy cậu thì hơi vui mừng hô một tiếng, so với ban đầu thì đã khắc chế không ít, cậu ta bước nhanh tới gần: “Thật trùng hợp, tớ vừa mới từ hội học sinh đi ra.”
Giản Trì cũng tiếp một câu “thật trùng hợp”.
Số lần quá nhiều, cậu đã có thể nhanh chóng tiếp nhận chuyện ‘khi nào cũng có thể gặp Bạch Hy Vũ’, điều này cũng hơi khác thường rồi, nhưng chuyện kỳ quái thế nào cậu cũng đã gặp qua, hỏi: “Thẩm Trữ… Hội trưởng có ở bên trong không?”
Bạch Hy Vũ không chú ý tới cậu nhất thời nói nhầm, cậu ta chớp chớp đôi mắt linh động, mang theo một tia không xác định: “Không biết, vừa rồi tớ tìm học trưởng hỏi thăm chuyện đi du lịch lần này, không biết chi phí sẽ do quỹ học sinh bỏ ra hay là trường học chi trả toàn bộ, tớ xấu hổ khi lấy nhiều tiền từ trong nhà như vậy.” Nói xong lời cuối cùng, cậu ta có chút bất đắc dĩ cười cười.
Điều này làm cho Giản Trì ý thức được sơ suất của mình, suy nghĩ bay qua: “Học trưởng nói như thế nào?”
“Anh ta nói chi phí đi lại do hội học sinh ký hợp đồng.” Bạch Hy Vũ nói: “Nhưng mà hình như anh ta còn có việc phải làm, không nói hết lời, tớ cũng không chắc lắm.”
Mặc dù Bạch Hy Vũ nói một cách uyển chuyển, nhưng Giản Trì cũng có thể đoán được đối phương sẽ dùng biểu tình có lệ như thế nào trả lời một câu hỏi của học sinh đặc biệt, đại khái căn bản không muốn lãng phí thời gian ở trên phương diện này.
Nhảy qua đề tài khác, Giản Trì nhớ tới cái gì đó, cậu chần chờ một lát sau đó mới mở miệng: “Đúng rồi, cậu biết mấy ngày nay vì sao Bạch Thư Quân không đến trường không?”
Cậu vốn định hỏi tình huống của Bạch Thư Quân thế nào rồi.
Ngày đó sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Giản Trì vẫn tìm kiếm cơ hội hỏi thăm tin tức của Bạch Thư Quân.
Cậu nhớ tới Bạch Âm Niên, danh thiếp mà anh cả nhà họ Bạch đưa cho cậu có cảm giác cực kỳ gấp gáp, có chút khó nắm bắt được.
Cậu dựa theo số điện thoại phía trên gọi tới, nhận điện thoại chính là một trợ lý.
Bọn họ râu ông nọ cắm cằm bà kia mà nói chuyện năm phút đồng hồ, mới phát hiện một người muốn cho tiền, một người muốn hỏi bệnh tình của Bạch Thư Quân.
Cuối cùng đương nhiên là cái gì cũng không thực hiện được.
Giản Trì nghĩ tới nghĩ lui sau đó quyết định không gửi tin nhắn cho Bạch Hy Vũ, nếu gửi thì chuyện cậu hại Bạch Thư Quân phát bệnh nhất định sẽ bị đối phương biết.
Với sự che chở của Bạch Hy Vũ đối với anh của mình, nếu để cậu ta biết chuyện này sau này đại khái sẽ không dễ dàng tha thứ cho cậu.
Trở lại trường học không tránh khỏi gặp mặt, Giản Trì vẫn không muốn làm cho mối quan hệ này trở nên quá tệ.
May mà nhìn qua Bạch Hy Vũ không có nghi ngờ gì, cậu ta thở dài một hơi, tâm tình hơi trầm thấp: “Bệnh tình của anh trai tớ cứ lặp đi lặp lại, lần này lại nặng thêm.
Hiện tại anh cả không cho phép anh ấy ra ngoài, chuyện trường học chỉ có thể trì hoãn thêm một chút nữa, bất kể là như thế nào, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Hai chữ “nặng thêm” làm cho trong lòng Giản Trì lộp bộp một chút, ngữ khí thưa thớt bình thường phía sau Bạch Hy Vũ mới làm cho tâm tình cậu chậm rãi bình phục.
Công bằng mà nói, Bạch Thư Quân xác thực là làm rất nhiều chuyện khiến cậu chán ghét nhưng nếu thật sự là cậu hại đối phương lâm vào nguy hiểm đến tính mạng, Giản Trì cũng sẽ không có một chút sảng khoái trả thù thành công.
Cũng may từ dáng vẻ của Bạch Hy Vũ có thể thấy, tình huống của Bạch Thư Quân có tệ đến đâu cũng không đến mức rơi vào “nguy hiểm”.
“Hy vọng cậu ta nhanh chóng khỏe lại.” Những lời này không phải là quan tâm ở bên trong, nhưng cũng không phải là một câu nói dối, Giản Trì chỉ ăn ngay nói thật.
Đôi mắt trong trẻo của Bạch Hy Vũ không hiểu sao lại lóe lên một chút, cậu ta mím môi, giọng nói lộ ra vẻ lo lắng vừa vặn: “Đúng vậy, hy vọng anh ấy có thể khỏe lên trước khi đi du lịch, bắt kịp kỳ nghỉ ngắn hiếm có này.”
Đề tài về Bạch Thư Quân dẫn dắt suy nghĩ của Giản Trì bay trở lại cuộc đối chọi trong phòng hôm đó.
Thật ra cho đến bây giờ, Giản Trì cũng không thể khẳng định Bạch Thư Quân cứ như vậy mà buông tha cậu.
Có thể Bạch Thư Quân vì cậu nhìn thấy mặt chật vật của cậu ta mà càng thêm thù hận, hoặc có thể sẽ vì sự trợ giúp của cậu mà không còn sự chán ghét, Giản Trì càng tin tưởng cái trước hơn, cái sau chỉ là kỳ vọng tốt đẹp của cậu.
Cậu không khỏi nhớ tới ngày đó Bạch Thư Quân ngã trên mặt đất, khi biết trong túi không có thuốc thì ánh mắt cậu ta vô cùng hoảng hốt lo sợ, về sau Giản Trì cũng nghĩ tới rất nhiều lần, vì sao thuốc không ở trên người Bạch Thư Quân.
Ánh mắt kia để lại cho cậu ấn tượng sâu sắc, Bạch Thư Quân hiển nhiên rất khẳng định thuốc đặt ở trong túi áo.
Bệnh tật quấn lấy cậu ta mấy chục năm, không có khả năng ngay cả biện pháp bảo vệ cơ bản nhất này cũng bất cẩn đến quên mất.
Tại sao thuốc không cánh mà bay? Hay là nói thật sự không khéo như vậy, nửa đường bị rơi xuống?
Giản Trì vốn đã buông bỏ suy nghĩ về vấn đề này, mãi cho đến khi lời nói của Bạch Hy Vũ khiến cậu nhớ lại hình ảnh ngày hôm đó, bước chân dừng lại ở cửa ký túc xá, cậu mới nhớ tới, vốn dĩ là cậu muốn đi tìm Thẩm Trữ Đình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...