Buổi tối giao thừa, Giản Trì và Giản Thành Siêu ăn một bữa cơm tất niên chỉ có hai người.
Tuy rằng trước kia cũng chỉ có hai người bọn họ, nhưng có lẽ bởi vì đây là năm đầu tiên ở Xuyên Lâm nên có thêm vài phần cô đơn vắng vẻ hơn so với lúc ở Vân Thành.
Văn Xuyên vốn muốn đưa Thanh Thanh tới đây nhưng lại không thể để bà ngoại ở trong bệnh viện một mình đón giao thừa, vì vậy chỉ có thể từ bỏ ý định này.
Lúc 0 giờ bên ngoài có người bắn pháo hoa, Giản Thành Siêu không thể ngừng xem chương trình truyền hình.
Ông xem rất vui vẻ, nhưng nó lại giống như một bài hát ru bên tai của Giản Trì, đợi đến khi pháo hoa bên ngoài ngừng bắn, cậu cũng không thể chịu nổi cơn buồn ngủ nữa mà trở về phòng ngủ.
Không biết là ai, mới sáng sớm lại đốt pháo, đánh thức Giản Trì đang ngủ.
Trong điện thoại di động có rất nhiều tin nhắn, có Quý Hoài Tư và Văn Xuyên chúc mừng năm mới, có người hỏi cậu năm sau có muốn gặp mặt hay không, còn có video pháo hoa Thiệu Hàng gửi tới, dường như được quay từ ban công của căn phòng, tầm nhìn đặc biệt rộng lớn, trong đêm tối pháo hoa vô cùng rực rỡ, so với pháo hoa mà tối hôm qua Giản Trì nhìn thấy ở dưới lầu càng thêm đẹp mắt.
Dưới video là tin nhắn Thiệu Hàng gửi sau 0 giờ tối qua: [Cậu đang làm gì vậy?]
Mười phút sau lại gửi thêm một tin nhắn.
Thiệu Hàng: [Ngủ chưa?]
Thiệu Hàng: [Phiền quá, dưới lầu toàn là người, ồn ào đến mức tôi không ngủ được.]
Hắn liên tục gửi mấy tin nhắn nhảm nhí, cuối cùng không quên gửi thêm ảnh.
Chiếc cà vạt buông lỏng lẻo trên đường viền cổ chưa được buộc lại, mái tóc đen hiển nhiên đã được chăm sóc cẩn thận khiến cho lông mày càng thêm nghiêm nghị và sắc sảo, thiếu đi vài phần trẻ con, thái độ thản nhiên nhưng cũng không thiếu sự tự nhiên ngông cuồng, nhìn qua hình như vừa mới từ trong buổi tiệc thượng lưu nào đó đi ra, ánh mắt có chút ủ rũ mệt mỏi.
Tin nhắn đã được gửi tới từ mấy tiếng trước, Giản Trì nhìn nửa ngày cũng không biết Thiệu Hàng muốn biểu đạt cái gì, vì thế trả lời một câu: [Chúc mừng năm mới.], nhìn qua có chút không thích hợp, rất nhanh đã nhận được tin nhắn trả lời.
Thiệu Hàng: [Cậu có thấy tin nhắn ở trên không?]
Giản Trì: [Thấy rồi.]
Thiệu Hàng: [Tôi là người thứ mấy?]
Giản Trì đọc không hiểu, gửi qua một dấu chấm hỏi, Thiệu Hàng trả lời: [Chúc mừng năm mới, cậu có gửi cho người khác không?]
Dấu chấm hỏi trở thành dấu chấm lửng.
Vì phòng ngừa Thiệu Hàng tiếp tục dây dưa không ngớt về vấn đề ấu trĩ này, Giản Trì thuần thục lừa gạt nói: [Thứ nhất.]
Vài phút trôi qua.
Thiệu Hàng: [.]
Giản Trì không có hứng thú nghiên cứu dấu chấm này, Trương Dương đã đáp lại lời chúc mừng năm mới mà cậu gửi trước đó.
Cậu ta hào hứng hỏi cậu kỳ nghỉ trôi qua như thế nào, có muốn gặp mặt hay không, nhân dịp mấy ngày cuối cùng đi chơi vui vẻ một chút.
Ba ngày sau chính là ngày trở về trường học, Giản Trì không có việc gì khác phải làm, đúng lúc Trương Dương lại nói có thể đến ở nhà cậu ta hai ngày, đến lúc đó cùng nhau ngồi xe trở về trường.
Giản Trì suy nghĩ một chút, cảm thấy đó là một ý tưởng không tồi, tiết kiệm được việc liên hệ với xe của trường, cậu lập tức đồng ý.
Trò chơi trên màn hình lớn đánh đến thời khắc cuối cùng, Trương Dương nắm chặt tay, nhe răng trợn mắt không dám có bất kỳ phân tâm nào.
Màn hình đỏ như máu, cậu ta ngã xuống thảm phát ra một tiếng kêu thảm thiết: “Lần thứ chín rồi, đi theo hướng dẫn cũng đánh không lại, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì?”
Giản Trì ăn dâu tây, không cẩn thận cắn đến một quả chua, cậu nhíu mày một chút: “Nếu ôn tập cuối kỳ cậu có thể nghiêm túc như vậy, chắc chắn còn có thể tăng thêm vài hạng.”
“Thầy Giản, qua hai ngày nữa sẽ có chỗ để cậu phát huy, hiện tại cấm đề cập đến việc học tập.” Trương Dương cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, miệng la hét: “Không chơi nữa không chơi nữa, trò chơi này không có ý nghĩa, lần nào cũng bị ngược đãi.
Trước đây tôi ở trong diễn đàn tìm đồng đội, nhóm người này ngay từ đầu nói rất tốt, muốn online lại toàn ở ngoài vùng phủ sóng, không có thời gian rảnh, hiện tại lại sắp khai giảng rồi.
Chuyện này đã qua hai tháng rồi, bọn họ chơi không mệt sao?”
Giản Trì rất hiểu rõ chuyện này, ở nhà lâu có thể cậu sẽ quên nói như thế nào, những hoạt động ngoại khóa của học sinh Saintston hiển nhiên đặc sắc hơn nhiều so với cậu.
Khi đăng nhập vào HS, những lời phàn nàn và tin đồn ban đầu về lớp học đã được thay bằng các bức ảnh và địa điểm.
Đó là một nơi giải trí như quán bar hoặc một đất nước xa lạ.
Ảnh chụp được chỉnh sửa tinh xảo, bên trong, các chàng trai cô gái tụ tập ở ghế ngồi và tiệc tùng, họ đều mặc đồ của các thương hiệu nổi tiếng và phụ kiện có logo bắt mắt.
Chỉ riêng xe sang thôi, Giản Trì đã lướt tới mười chiếc, trong lúc nhất thời cũng không rõ đây là diễn đàn trường học, hay là đại hội triển lãm xe hơi.
“Lúc mới bắt đầu kỳ nghỉ, không phải cậu đi Boros du lịch sao.” Giản Trì nhớ tới định vị mà Trương Dương đăng trước đó: “Đi chơi thế nào?”
Trương Dương nằm trên thảm, ôm gáy, vừa nhớ lại vừa sắp xếp từ ngữ: “Cũng được, hàng năm nhà chúng tôi đều đi Boros chơi vài ngày, mùa đông nơi đó rất ấm áp, nhưng lần này tôi đã gặp Phương Du, cậu nhớ cô ấy không? Cô gái ở bữa tiệc khiêu vũ.”
Giản Trì gật đầu: “Hai người kết bạn chưa?”
“Không, cô ấy đến với bạn bè, chúng tôi đi chơi với nhau trong ba ngày, sau đó cô ấy rời đi để đến các thành phố khác.” Trương Dương nói: “Cô ấy và bạn bè của cô ấy dự định đi bộ đến tất cả các thành phố, có vẻ như kế hoạch này đã bắt đầu từ vài năm trước, lộ trình di chuyển được thiết lập cho các kỳ nghỉ, cho đến nay họ đã đi qua hai mươi hoặc ba mươi thành phố.
Trên đường đi, cô ấy và tôi đã nói chuyện rất nhiều về những điều thú vị, tôi cảm thấy cô ấy thực sự rất khác với các cô gái khác, mặc dù cũng thích mua sắm, mua túi mỹ phẩm, nhưng tôi không biết phải nói sao, khi trò chuyện với cô ấy tôi cảm thấy vô cùng thoải mái và hạnh phúc.”
“Cậu có thích cô ấy không?” Giản Trì nghe được miêu tả của Trương Dương không tự chủ được hỏi, mặc dù cậu cũng không rõ định nghĩa chính xác của từ “thích”.
Trương Dương bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Không thể nói là không thích, nhưng tôi không nghĩ tới muốn đuổi theo cô ấy.
Tôi cảm thấy mọi thứ về cô ấy đều cách tôi quá xa, tuy rằng ở trong một giới, cô ấy có thể tiếp xúc với bạn bè của tôi, tôi lại không tiếp cận được bạn bè của cô ấy, hơn nữa cô ấy đã gặp qua nhiều người ưu tú như vậy, cô ấy nhất định sẽ coi thường tôi.
Thật ra lần trước khiêu vũ tôi đã thêm HS của cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy chắc chắn đoán được suy nghĩ của tôi, không muốn tôi xấu hổ mới không nói, còn coi tôi là bạn.”
Giản Trì suy nghĩ một lúc: “Tại sao cậu không hỏi cô ấy?”
“Nếu hỏi rồi chắc chắn ngay cả bạn bè cũng không thể làm, cho dù vẫn là bạn bè, quan hệ cũng nhất định rất khó xử.” Trương Dương ngồi dậy, vẻ mặt “Đây là tìm đường chết”, “Giản Trì, chẳng lẽ cậu chưa từng có loại cảm giác này sao? Thích một người quá ưu tú, mọi phương diện của người đó đều tốt hơn cậu rất nhiều, cậu không thể xác định được việc cô ấy đối xử tốt với cậu rốt cuộc là xuất phát từ lịch sự hay thích, hỏi lại không dám hỏi, loại cảm giác này thật sự quá dày vò.”
Ba chữ “người ưu tú” làm cho Giản Trì hơi ngẩn người ra.
Đến bây giờ cũng không biết tại sao, cậu cảm thấy người duy nhất có thể xứng với danh hiệu này chỉ có thể là Quý Hoài Tư.
Lời nói của Trương Dương không khỏi làm cho cậu tự hỏi, Quý Hoài Tư khi thích một người sẽ như thế nào? Cũng sẽ lịch sự như vậy, làm cho người ta không phát hiện ra sao?
Thật khó để tưởng tượng ra hình ảnh đó.
Cậu nhớ tới những lời mà trước khi kỳ nghỉ bắt đầu, lúc Quý Hoài Tư đưa cậu về nhà đã nói, còn có một cái ghim cài áo màu tím được nhắc tới.
Quý Hoài Tư đã từng nói rằng đề nghị này không có giới hạn thời gian và sẽ không bao giờ quá hạn.
Giản Trì cảm thấy, có lẽ cậu nên cho Quý Hoài Tư một câu trả lời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...