“Cậu đã gặp Bạch Thư Quân?”
Thiệu Hàng cầm vô lăng, vừa hỏi trong đầu hắn vừa hiện ra một tia thâm ý không rõ ràng.
Giản Trì mơ hồ không rõ “Ừ” một tiếng, cậu tựa vào lưng ghế, đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh đường phố: “Hai người quen nhau nhiều năm rồi?”
“Có thể xem như là vậy, không phải cậu ta thường nói tôi và cậu ta là thanh mai trúc mã sao?” Thiệu Hàng nhếch môi cười như không cười, mang theo chút trào phúng: “Ông nội cậu ta và ông nội tôi là chiến hữu, khi còn bé tôi ở cùng với ông nội, thường xuyên nhìn thấy Bạch Thư Quân.
Thân thể cậu ta không được tốt, người lớn bảo tôi lúc nào cũng phải nhường cậu ta, quan tâm cậu ta, mỗi ngày đều nói như vậy, làm như tôi muốn hại cậu ta không bằng.
Cậu ta luôn phải đi theo phía sau tôi, giống như cái đuôi nhỏ vậy, muốn cũng không bỏ được.”
Giản Trì không ngờ rằng nguyên nhân sẽ như vậy, Thiệu Hàng dừng lại một hồi, hắn tiếp tục nói: “Từ nhỏ tính tình của cậu ta đã không tốt, trước mặt người khác thì giả bộ ngoan ngoãn, khi gặp phải chuyện không vừa ý liền vừa khóc vừa nháo, trước mặt người quen thì làm càn không có giới hạn.
Tôi nhìn ra được, những người lớn kia cũng nhìn ra được, bởi vì thân thể cậu ta kém, cho nên tất cả đều nhường cậu ta.”
“… Nhìn ra được?”
“Tôi không bị mù.” Giọng điệu Thiệu Hàng vô cùng thản nhiên: “Mỗi ngày nhìn cậu ta diễn, không biết có mệt hay không.”
Giản Trì yên lặng, bỗng nhiên có chút thương cảm với Bạch Thư Quân.
Người đang cố gắng hết sức để người khác không nhìn thấy bộ mặt thật của bản thân cậu ta, có thể làm cho Thiệu Hàng đánh giá người “tính tình không tốt”, xác suất lớn là tính tình thật sự rất tệ.
Nhớ tới biểu tình bối rối khi Bạch Thư Quân nhắc tới Bạch Âm Niên, Giản Trì hỏi: “Cậu ta rất sợ anh trai cậu ta sao?”
Những lời này dường như đụng phải chỗ nhạy cảm nào đó, Thiệu Hàng giật giật khóe miệng không chút cảm xúc, đạp mạnh chân ga: “Cậu ta sợ, hai anh em nhà bọn họ, người này thần kinh hơn người kia.
Cậu quan tâm Bạch Thư Quân làm gì? Cậu ta đã nói gì với cậu?”
Nghe một người đàn ông bị bệnh không nhẹ nói người khác “thần kinh”, Giản Trì chỉ đơn giản trả lời: “Không có gì, chỉ là cãi nhau một chút.”
“Cái gì tôi cũng nói cho cậu biết, cậu liền trả lời mấy chữ vậy thôi?”
“Đây là sự thật.” Nể mặt lúc trước cậu dùng Thiệu Hàng dụ Bạch Thư Quân ra, Giản Trì đã rất kiên nhẫn: “Nếu cậu ta thật sự làm cái gì, tôi còn có thể nguyên vẹn từ bên trong đi ra sao?”
Không hiểu sao Thiệu Hàng lại cười nhạo một tiếng: “Tôi nhịn cậu ta là bởi vì quan hệ trong nhà, cậu nhịn cậu ta làm cái gì? Nếu cậu ta không khách khí đối với cậu, cậu trả thù là được.”
Điều này đối với Thiệu Hàng mà nói thật sự rất đơn giản, những lời này rơi vào trong tai Giản Trì vô cùng buồn cười, cậu nghiêng đầu sang hướng khác, không trả lời.
Dường như Thiệu Hàng cũng có tâm sự gì đó, hắn mím môi, ánh mắt liếc qua, đối diện với ót Giản Trì lại không cam lòng dời trở về, điện thoại di động đặt bên cạnh đã phá vỡ sự yên lặng, Thiệu Hàng nhìn cũng không nhìn mà nhận cuộc gọi.
“Nói.” Hắn chỉ nói một chữ với đầu dây bên kia.
Giản Trì bị tai nạn vừa rồi giày vò mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, lúc này cơn buồn ngủ của tối hôm qua lại từ từ ập đến.
Cậu vừa nhắm mắt lại, đã bị Thiệu Hàng ở bên cạnh cúp điện thoại trầm giọng cắt đứt, hắn chắc chắn hỏi: “Bạch Thư Quân tìm người gây rối nhà cậu?”
Trái tim chợt rơi một nhịp, Giản Trì cảm giác đầu óc có chút trống rỗng, không thể tiếp tục bình tĩnh: “Cái gì?”
“Cậu ta gây phiền phức cho cậu, vì sao không nói cho tôi biết?” Thiệu Hàng ném điện thoại di động về phía ghế sau, nặng nề nện lên đệm da của ghế ngồi: “Vừa rồi cậu gặp cậu ta cũng là vì chuyện này, đúng không?”
Hai ba câu đã xác định được sự thật, lúc sau Giản Trì mới phản ứng lại, cậu ngồi thẳng người dậy: “Anh điều tra những chuyện này làm gì? Nó không liên quan gì đến anh.”
Thiệu Hàng nhìn về phía cậu, trong đáy mắt hắn ẩn chứa sự tức giận cùng khó hiểu, giống như bị đâm một dao vào tim: “Tôi đang giúp cậu, vậy mà cậu lại nói không liên quan đến tôi?”
“Tôi chưa từng nói cần anh giúp đỡ.” Giản Trì nhận ra giọng điệu của cậu có hơi quá đáng, có thể làm tổn thương người khác, cậu trầm mặc một lúc: “Chuyện này tôi có thể giải quyết, không cần anh nhúng tay vào.”
“Muộn rồi.”
Thiệu Hàng nhìn thẳng về phía con đường phía trước, trầm giọng không cho người khác kháng cự: “Tôi đã cho người đi xử lý rồi, ngày mốt sẽ giải quyết xong.”
Một câu ngắn ngủi trực tiếp ngăn chặn lời nói của Giản Trì đang sắp nói ra, cậu kinh ngạc im lặng, một loại cảm giác hỗn loạn bao trùm xung quanh cậu.
Cậu không cách nào ngăn mình nhớ tới Thiệu Hàng ngồi sau cửa sổ trêu tức cậu, còn có những lạnh lùng ác liệt khi gọi cậu, những hình ảnh kia trùng lặp với Thiệu Hàng lúc này đang ngồi ở ghế lái, mặc dù tính tình vẫn nóng nảy như cũ, nhưng dường như giống nhau, lại không giống nhau.
“Này.”
Bầu không khí giằng co một lúc lâu, Thiệu Hàng lạnh lùng mở miệng: “Đây không phải là một trong những điều khoản ngang ngược của cậu đấy chứ?”
Qua một lúc lâu Giản Trì mới hiểu được ý tứ của hắn, sự xúc động vừa dâng lên đã bị quét sạch sẽ, cậu có chút buồn cười: “Điều khoản ngang ngược gì chứ? Cái kia rõ ràng là quy tắc thỏa đáng.”
“Cậu nói cái gì thì chính là cái đó.” Thiệu Hàng lộ ra một chút tươi cười, lười biếng: “Không nói một tiếng cảm ơn sao?”
Giản Trì dựa vào cửa sổ, nhắm mắt lại giả vờ không nghe thấy.
Vẫn đáng ghét như cũ, nhưng ý nghĩa không giống.
Cậu có một loại cảm giác nhẹ nhõm đã lâu không có, sợi dây căng thẳng ở đáy lòng cuối cùng lại do Thiệu Hàng cởi bỏ, kỳ quái, lại không thể phủ nhận sự thư giãn.
Trong túi chấn động một tiếng, Giản Trì lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiện ra mấy tin nhắn từ Trương Dương, lần lượt là hai giờ trước, nửa giờ trước và bây giờ.
Trương Dương: [Cậu giải quyết thế nào rồi?]
Trương Dương: [Một tiếng đồng hồ rồi, cậu nhìn thấy thì trả lời tôi một tiếng, bây giờ tôi rất hoảng loạn!]
Trương Dương: [Giản Trì, cậu không sao chứ?]
…
Trương Dương: [Tôi đã gửi tin nhắn cho Quý Hoài Tư, nếu cậu nhìn thấy thì trả lời tôi một chút.]
Giản Trì một chút cũng không dám chậm trễ trả lời: [Tôi đây, tôi vẫn ổn, không có việc gì, cậu đã gửi gì cho Quý Hoài Tư vậy?]
Không đợi Trương Dương trả lời, tin nhắn của Quý Hoài Tư giống như đạn bắn ra: [Giản Trì, bây giờ em đang ở đâu?]
Trương Dương theo sát phía sau: [Tôi nói với anh ấy cậu gặp chút rắc rối, không liên lạc được, giải quyết xong chuyện chưa?]
Giản Trì: [Giải quyết xong rồi.]
Quý Hoài Tư không nhận được hồi âm, gửi tin nhắn thứ hai: [Có tiện gọi điện thoại không?]
Giản Trì luống cuống tay chân nhập vào khung chat, nhìn thoáng qua Thiệu Hàng bên cạnh, trả lời: [Bây giờ không tiện lắm, nhưng mà đã không sao rồi.]
Quý Hoài Tư: [Trương Dương nói em gặp chút rắc rối, có chuyện gì vậy?]
Thành thật mà nói trước khi Giản Trì đi vốn tưởng rằng sẽ không thể rời đi dễ dàng như vậy, càng không ngờ Bạch Thư Quân lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bây giờ nói cái gì đều giống như có chút không đúng, huống chi lại càng không thể giải thích từ đầu cuộc gặp gỡ phức tạp này, Giản Trì chỉ có thể trả lời: [Lúc trước có chút rắc rối, vừa rồi đã giải quyết xong, em lo lắng sẽ xảy ra chuyện, cho nên để Trương Dương liên lạc với anh đề phòng có gì bất trắc, có phải đã quấy rầy anh hay không?]
Quý Hoài Tư nói: [Không có gì quấy rầy hết, nếu em thật sự xảy ra chuyện gì đó, anh lại không thể giúp được, điều đó mới khiến cho anh càng thêm áy náy.]
Giản Trì nhìn một dòng chữ ngắn ngủi trên màn hình, một lúc lâu sau trả lời: [Cảm ơn anh.]
Đầu bên kia yên lặng, cuộc nói chuyện phiếm giống như dừng lại ở chỗ này, Giản Trì đợi một hồi, trước khi tắt điện thoại di động bỗng nhiên nhận được một giọng nói dài hai mươi giây, hơi ngẩn người ra.
Ngón tay muốn chuyển sang văn bản, bởi vì thao tác lần đầu tiên không ấn chính xác, giọng nói ôn nhu của Quý Hoài Tư bất ngờ vang lên trong xe.
“Đoạn thời gian trước anh…”
Giản Trì nhanh chóng ấn tắt, nhưng vẫn chậm một chút, Thiệu Hàng liếc mắt một cái, mang theo chút nguy hiểm cùng bất mãn nhàn nhạt: “Cậu đang nói chuyện với ai?”
“Phim truyền hình.” Giản Trì nhớ tới quan hệ như nước với lửa giữa hai người bọn họ, mặt cậu không chút biến sắc giải thích: “Không cẩn thận mở ra.”
Thiệu Hàng bán tín bán nghi, nhìn qua giống như còn muốn hỏi tiếp, nhưng con đường phía trước càng ngày càng hẹp, không thể không tạm thời tập trung chú ý, đành tạm gác lại sự tìm hiểu này.
Lần này Giản Trì cẩn thận chuyển đổi sang văn bản, nhịp tim đập vẫn còn đập rất nhanh.
Quý Hoài Tư: [Thời gian trước anh hơi bận rộn, vẫn không có thời gian đi gặp em, mấy ngày trước đúng lúc lấy được hai vé đấu giá, cuối tuần này, nếu em có thời gian, muốn cùng nhau đi xem không?]
Ngay sau đó lại gửi thêm một tin nhắn: [Anh không thể tìm được bạn bè có thể đi cùng, dự định trả lại vé, nhưng nghĩ lại có lẽ em sẽ thấy hứng thú, cố ý giữ lại cho đến bây giờ.].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...