“Tôi, tôi không cố ý đâu…”
Bạch Hy Vũ không dám tin lúc nãy bản thân vừa làm gì, kinh sợ rụt tay lại.
Đôi mắt cậu ta rưng rưng, chỉ trong nháy mắt rơi vào thế yếu.
Thiệu Hàng nhếch môi, sự nguy hiểm trong mắt ngày càng sâu: “Đây đã là lần thứ hai rồi, cậu làm tốt lắm Bạch Hy Vũ.”
Ba chữ cuối cùng như cắn răng nói ra, chứa đựng sự uy hiếp của Thiệu Hàng.
Bạch Hy Vũ trưng đôi mắt nai vô tội, thấp giọng giải thích cho bản thân: “Tôi cứ tưởng anh định đánh tôi cho nên mới ra tay để tự vệ, lúc nãy…sao anh lại không né chứ?”
“Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi định đánh cậu?” Thiệu Hàng nói: “Cậu tát tôi một bạt tai, bây giờ ngược lại thành lỗi của tôi rồi à?”
Bạch Hy Vũ nói không nên lời, vẻ mặt chứa đựng sự uất ức, nhìn cứ như Thiệu Hàng ức hiếp cậu ta vậy.
Nếu không phải Giản Trì tận mắt chứng kiến toàn bộ câu chuyện thì có lẽ cậu cũng nghĩ như vậy.
“Cậu ta xong thật rồi.” Bên tai truyền đến giọng nói chắc nịch của Trương Dương: “Không có người nào đụng đến Thiệu Hàng xong mà có thể rút lui an toàn cả.
Người trước đó đụng vào hắn ta đã bị đánh đến phải vào ICU[1], nghe nói hiện giờ còn chưa được xuất viện đó.”
Giản Trì không nghĩ đây là thứ gì đáng để khoe khoang.
Tuy người con trai này có khuôn mặt như ngôi sao trên tivi nhưng cũng không thể ngăn được sự ác độc nơi đáy mắt khiến người khác liên tưởng đến một phần tử nguy hiểm nào đó.
Dường như hắn ta không hề quan tâm đến ánh mắt của người khác, tiến lên một bước nắm lấy cổ áo Bạch Hy Vũ.
Bạch Hy Vũ hoảng loạn né sang một bên, tầm mắt quét qua những người đang đứng xem kịch vui, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Giản Trì.
“Giản Trì!” Nơi đáy mắt cậu ta như thấy được ánh sáng hy vọng, dùng toàn lực hét lên: “Cứu tớ với!”
Giản Trì chỉ thấy có hàng chục cặp mắt nhìn chằm chằm vào bản thân, chứa đựng sự thăm dò như đang xem kịch vui, còn có sự mong đợi của Bạch Hy Vũ.
Cậu đứng tại chỗ, đi cũng không được, mà không đi cũng không xong, trong lòng bối rối vài giây, cuối cùng dần đi về phía trước trong tầm mắt của tất cả mọi người.
“Xin chào.” Mỗi một câu Giản Trì nói ra đều cảm thấy vô cùng day dứt, lịch sự nhắc nhở: “Anh có thể bỏ cậu ấy xuống hay không? Có lẽ trong đó có hiểu lầm gì mà thôi.”
“Bạn?” Dường như Thiệu Hàng không có ý buông tay.
Hắn ta cao hơn nửa cái đầu cho Giản Trì một loại cảm giác bị ép bức, giống như một con sư tử oai phong muốn đối phó với kẻ địch dám xông vào lãnh địa của mình vậy, không chút nao núng phát ra tín hiệu nguy hiểm.
Giản Trì nói thêm lần nữa: “Anh bỏ cậu ấy xuống trước đi.”
Thiệu Hàng liếc xéo cậu một cái, giọng nói pha chút lạnh lùng, cảnh cáo: “Bớt lo chuyện bao đồng, cút ra đi.”
Hắn ta không hề giấu giếm ác ý của bản thân, thậm chí đến việc tỏ vẻ hắn ta cũng lười làm.
Giản Trì cau mày lại không nói thêm gì nữa, thật ra trong lòng cậu cũng không muốn nhúng tay vào hay giúp đỡ bên nào.
Giản Trì đang định lùi lại thì cổ tay của cậu lại bị Bạch Hy Vũ nắm lấy.
Rất khó có thể tưởng tượng người như cậu ta lại có sức lực lớn đến vậy, khiến Giản Trì nhất thời không thể thoát ra được.
Bầu không khí ngưng trệ.
Không biết ai nói một tiếng ‘hội phó đến rồi’, đám người tự động tránh sang hai bên thành một con đường.
Quý Hoài Tư và hai thành viên khác của Hội Học Sinh bước vào trung tâm.
Nhìn họ như đang đi tuần tra, ánh mắt như có như không nhìn về phía Quý Hoài Tư, xung quanh cũng không còn sự náo động như ban nãy nữa.
Giản Trì thầm thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải ảo giác hay không mà lúc Quý Hoài Tư đi ngang qua cậu lại khẽ dừng lại hai giây.
“Bạn học Thiệu Hàng, tôi đã nhắc nhở cậu tổng cộng là mười sáu lần, trong trường cấm nhuộm tóc đỏ tóc vàng tóc xanh, tóm lại là những màu sắc tươi sáng.
Cậu có thể nhuộm màu nâu, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của hội học sinh.” Quý Hoài Tư dùng giọng nói ôn hòa để nói ra lời không thể từ chối: “Bây giờ là lần thứ mười bảy tôi cảnh cáo cậu.
Hy vọng lần sau gặp lại cậu sẽ không nhuộm tóc đỏ nữa.
À còn nữa, trường học không phải là nơi để cậu làm bậy, mau buông tay đi.”
Thiệu Hàng quay sang nhìn chằm chằm vào Quý Hoài Tư: “Anh không nhìn thấy cậu ta khiêu khích tôi trước à?”
Quý Hoài Tư nói: “Tôi thật sự không nhìn thấy.”
Hai giây sau, cổ áo của Bạch Hy Vũ bị Thiệu Hàng dùng sức ném sang một bên.
Hắn xoay cổ tay, ánh mắt chậm rãi quét ngang qua Giản Trì và Bạch Hy Vũ, nhếch một nụ cười xấu xa đầy ẩn ý, khiến Giản Trì đứng phía sau khẽ kinh ngạc – dường như cậu vô cùng xui xẻo, đã bị Thiệu Hàng trước mặt liệt vào hàng “kẻ thù”.
“Được, tôi buông ra rồi.” Thiệu Hàng nói: “Bây giờ đã được chưa? Hội Phó.”
Hắn ta cố tình nhấn mạnh từ ‘phó’, bất cứ người nào nghe thấy điều này ắt hẳn đều cảm thấy bị xúc phạm và khó chịu.
Vẻ mặt Quý Hoài Tư vẫn không thay đổi, vẫn nở nụ cười như cũ: “Cảm ơn đã phối hợp, cậu đừng quên chuyện màu tóc của bản thân.”
Thiệu Hàng xoay người đi được một đoạn, nghe lời nhắc nhở của Quý Hoài Tư cũng không ngoảnh lại mà đi thẳng về phía trước, tỏ rõ thái độ của bản thân.
Quý Hoài Tư bất lực lắc đầu, cuối cùng đưa mắt nhìn Giản Trì, nhíu mày lại: “Xin lỗi, anh đến trễ rồi.
Cậu ta không làm các em bị thương chứ?”
Giản Trì đáp: “Không có ạ.” Rồi nhìn Bạch Hy Vũ trốn sau lưng mình, trông cậu ta vẫn đang kinh ngạc.
Chiếc cổ trắng ngần đã hằn lên những vết đỏ trên cổ áo đồng phục, rất dễ thấy.
“Mọi chuyển đã giải quyết xong rồi, mọi người đừng túm tụm lại nữa.” Những người phía sau Quý Hoài Tư tìm đúng tời cơ, giải tán những học sinh đang xem náo nhiệt.
Đợi đến khi đám người tản ra thì Bạch Hy Vũ mới hoàn hồn lại, ngẩng đầu lên với khuôn mặt đỏ bừng, không biết là vì xấu hổ hay lí do nào khác.
“Xin lỗi Giản Trì, lúc nãy liên lụy đến cậu rồi.
Tôi, lúc đó tớ sợ quá, hơn nữa trong nhiều người ở đây thì tớ chỉ quen mỗi cậu.” Cậu ta lí nhí nói với Giản Trì, cụp mắt xuống cắn chặt khóe môi, lộ ra sự yếu đuối và tự trách khiến người khác không nỡ trách cứ.
“Không sao, cậu nhớ lần sau đừng hấp tấp như vậy nữa.” Nói cậu không để ý là giả, nhưng nhìn Bạch Hy Vũ cảm thấy tội lỗi tự trách như vậy, lời này của Giản Trì cũng là thật lòng.
Cậu có thể hiểu hành động của một người khi gặp nguy hiểm, huống hồ chỉ mới sống trong môi trường xa lạ này được một tuần, cũng có thể vì Bạch Hy Vũ thấy học sinh chuyển trường đều là “người một nhà” nên tự sinh ra một loại cảm giác đáng tin cậy.
Nghe họ nói xong, Quý Hoài Tư đứng bên cạnh mới lên tiếng hỏi: “Thiệu Hàng nói em đánh hắn ta trước, có chuyện này thật sao?”
Ngón tay của Bạch Hy Vũ khẽ vò vạt áo, căng thẳng nhìn Quý Hoài Tư: “Em cứ nghĩ Thiệu Hàng muốn đánh mình nên mới ra tay đánh hắn ta trước.
Xin lỗi anh, là do em quá hấp tấp.”
“Tại sao em lại nghĩ hắn ta muốn đánh em?” Quý Hoài Tư chỉ vào điểm mấu chốt: “Trước kia hắn ta làm chuyện gì tổn thương đến em sao?”
“Không phải.” Bạch Hy Vũ vội xua tay, nhưng sau đó lại lộ vẻ do dự: “Trước đây em thấy hắn ta và một đám người đang ức hiếp một học sinh đặc biệt, đấm đá người đó cho nên trong lúc tức giận em đã giội cho hắn một chậu nước, chắc vì vậy mà hắn ghi hận với em.”
“Anh hiểu rồi, chuyện này anh sẽ xử lý.”
Quý Hoài Tư khẽ gật đầu, có vẻ không hề có chút ngạc nhiên nào khi nghe thấy câu trả lời này, nở một nụ cười trấn an Bạch Hy Vũ: “Sau này có gặp chuyện gì thì đến tìm hội học sinh trước, đừng tự mình giải quyết.
Nếu có bất cứ chuyện gì em đều có thể đến phía Bắc tòa nhà Smith để tìm văn phòng của hội học sinh, bảng chỉ dẫn ở vị trí rất dễ thấy, không cần sợ đâu.”
Mặt Bạch Hy Vũ vẫn rất đỏ, khẽ gật đầu: “Em nhớ rồi, cảm ơn hội Phó.”
“Đây là những điều mà hội học sinh nên làm.”
Giản Trì thấy Quý Hoài Tư rất giống một nhân viên bán hàng đúng mực và thành đạt, luôn cố gắng để biến hội học sinh trở thành chỗ dựa cho học sinh.
Cậu nhìn đám người đã tản ra, cảm thấy chân có chút đau, nhớ đến Trương Dương còn đang đợi mình: “Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, em đi trước đây.”
“Em có bị Thiệu Hàng dọa không?” Quý Hoài Tư gọi Giản Trì, đáy mắt có chút quan tâm: “Tính tình của hắn ta chính là như vậy, không tuân thủ kỷ luật, nếu như hắn ta kiếm chuyện với em thì em nhớ hãy tìm hội học sinh.”
“Em biết rồi.” Giản Trì không khỏi nở nụ cười: “ Em đã nhớ vị trí phía Bắc của tòa nhà Smith rồi.”
Quý Hoài Tư nghe xong cũng bật cười, mím chặt đôi môi xinh đẹp, cặp lông mày như một bức tranh thủy mặc khẽ cong lên.
Trong đám người kiêu ngạo như Hàn Phương và nguy hiểm như Thiệu Hàng, Giản Trì thấy người ưu tú và có học thức như Quý Hoài Tư thật đúng là sinh vật hiếm ở Saintston.
Trương Dương nhảy ra từ phía sau bồn hoa, vỗ mạnh lên vai Giản Trì, trong giọng điệu không giấu được sự kinh ngạc: “Thì ra cậu biết tên học sinh đặc biệt kia, còn có hội phó nữa?” Nói xong cậu ta không quên quay đầu, như thể sợ người khác chú ý đến lời nói của bản thân.
Giản Trì không ngờ Trương Dương lại trốn ở đây, khựng lại một hai giây mới trả lời: “Tôi và Bạch Hy Vũ chuyển đến cùng một ngày, từng nói chuyện với nhau vài câu.”
“Còn hội phó thì sao?” Dường như Trương Dương càng tò mò về chuyện này hơn.
“Cũng từng nói chuyện với nhau vài câu.” Giản Trì nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, còn có hoa tử đằng màu tím trong trí nhớ, “Hội phó rất tốt bụng, giúp tôi tìm đường đến phòng học.”
Vẻ mặt của Trương Dương có chút kì lạ, như thể đang nhịn cười: “Cậu đang phát thẻ người tốt cho họ hả? Nhưng hội phó quả thật là người tốt mà ai cũng biết, chỉ tiếc tôi đến Saintston đã hai năm nhưng vẫn chưa nói với anh ấy câu nào.” Nói xong cậu ta bĩu môi, tiếc nuối nói thêm một câu: “Ngoại trừ việc mỗi ngày đều thấy anh ấy tuần tra trong trường.”
“Xem ra công việc của hội học sinh rất bận.” Giản Trì khó hiểu: “Mỗi ngày đều tuần tra như vậy chẳng phải đã bỏ lỡ tiết học rồi sao?”
“Anh ấy không phải người bình thường.
Tôi nói cho cậu biết, cho dù anh ấy không lên lớp một tiết nào thì anh ấy vẫn có thể đạt A+ trong toàn bộ kỳ thi.” Nhắc đến chuyện của Quý Hoài Tư, Trương Dương như có một loại cảm giác tự hào: “Học kỳ trước hội phó tham gia cuộc thi violin quốc tế Paganini, xin nghỉ cả một tháng.
Cuối cùng anh ấy không chỉ giành được quán quân mà còn giành được hạng nhất trong kỳ thi ở Saintston.
Nói thẳng ra thì anh ấy không phải là người bình thường!”
Câu nói đầy khoa trương cảm thán tràn đầy sự ngưỡng mộ, nhưng điều khiến Giản Trì chú ý đến là cuộc thi violin trong lời của Trương Dương.
Đối với một người có xuất thân nổi bật mà nói, biết một hai loại nhạc cụ cũng không phải là chuyện hiếm gì.
Giản Trì khẽ liên tưởng đến sự kết hợp giữa Quý Hoài Tư và đàn violin, cảm thấy không phải người làm nền cho đàn mà càng giống đàn làm nền cho người hơn.
“Anh ấy không giống mấy người PC đó.” Trương Dương nói: “Tôi dám nói, hội phó chính là thần tượng của rất nhiều sinh viên ở Saintston.”
Giản Trì tin câu này, nhất là khi thấy Trương Dương lộ ra vẻ mặt như một đàn em hâm mộ hội phó.
Chú thích:
[1] ICU: phòng chăm sóc đặc biệt/phòng điều trị tích cực đối với những bệnh nhân đang trong giai đoạn bệnh lý cực kỳ nặng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...