“Giản Trì, em không hề cảm thấy không khỏe, có đúng không?”
“Em…”
“Ngay từ đầu anh đã phát hiện, dường như em không muốn gặp anh.” Quý Hoài Tư đang cười, nhưng Giản Trì lại thấy được sự cô đơn ẩn sau nụ cười đó: “Anh đã làm sai gì hay sao?”
Giản Trì không nói được gì, câu nào cũng dồn ép từng bước.
Sự căng thẳng đến nỗi không thở được như một sợi dây quấn quanh cổ họng, một lúc sau cậu chỉ thốt ra được bốn chữ: “Không phải như vậy.”
“Anh cứ nghĩ em sẽ dẫn Trương Dương đi cùng.” Giọng nói Quý Hoài Tư không nặng không nhẹ nhưng lại như búa bổ vào ngực Giản Trì: “Dường như em vẫn luôn để ý cảm xúc của Bạch Hy Vũ, cứ đẩy cậu ta về phía anh, là do anh cảm giác sai rồi hay sao?”
Không, anh không sai.
Quý Hoài Tư quá nhạy bén, hoặc là nói tất cả bọn họ đều nhạy cảm hơn những gì Giản Trì nghĩ.
Cậu chỉ thỉnh thoảng chú ý đến cảm xúc của Bạch Hy Vũ, lúc đi ăn cậu cũng chừa vị trí gần cho cậu ta, dẫn dắt câu chuyện về phía hai người họ.
Những hành động như vậy lại khiến Quý Hoài Tư nhận ra sự bất thường, cậu không thể phủ nhận những điều đó.
“Giản Trì.” Có lẽ Quý Hoài Tư nghĩ sự im lặng là một tín hiệu nào đó, anh vỗ nhẹ lên vai Giản Trì: “Anh không có ý tức giận, chỉ là muốn biết vì sao mà thôi.”
Giản Trì không biết nên đáp lại như thế nào, chẳng lẽ nói bọn họ vốn dĩ nên hẹn hò thế này, Bạch Hy Vũ thích anh sao? Đối diện với đôi mắt u sầu của Quý Hoài Tư, đáy lòng Giản Trì như bị đánh gục, xen lẫn tâm trạng phức tạp: “Xin lỗi, bây giờ em không có cách nào giải thích được.”
So với việc dùng cớ để gạt Quý Hoài Tư thì Giản Trì lựa chọn trốn tránh.
Cậu đã chuẩn bị cho việc nhìn thấy biểu cảm thất vọng của Quý Hoài Tư, hoặc nghe một câu hỏi tiếp theo, nhưng Quý Hoài Tư lại buông cậu ra, đáy mắt cũng không có sự thất vọng hay bất mãn như Giản Trì nghĩ.
Anh thở dài một tiếng, nụ cười bên môi có chút bất lực: “Anh hiểu rồi, đợi đến khi em đồng ý giải thích thì anh lại hỏi một lần nữa vậy.
Lúc nãy em không ăn gì cả, chắc hẳn là đói rồi, anh biết một nhà hàng cũng khá ổn ở gần đây, lần này em vẫn chuẩn bị từ chối anh sao?”
Giản Trì xác nhận cả hai lần, cuối cùng thì chủ đề từ “vì sao lại nói dối” nhảy đến chuyện cùng đi ăn cơm rồi, cậu khó hiểu hỏi: “Không phải anh đã ăn rồi sao?”
“Lúc nãy anh lo lắng cho em nên cũng không kịp ăn bao nhiêu.”
“Vậy còn Bạch Hy Vũ…”
Quý Hoài Tư đang mở cửa xe liền ngừng lại, không đáp lại.
Giản Trì có thể thấy được ý tứ ngắt lời trong mắt Quý Hoài Tư, nghe Quý Hoài Tư chầm chậm nói: “Bắt đầu từ bây giờ, đừng nhắc đến tên người khác nữa.
Khi nãy suýt nữa em cũng lừa được anh rồi, yêu cầu nho nhỏ này chắc cũng không quá đáng đâu đúng không?”
Giản Trì có một loại cảm giác quen thuộc, giống như rơi xuống một cái hố đẹp đẽ nhìn chẳng giống cạm bẫy tí nào, do dự một lúc thì đáp lại: “Được aj.” Quý Hoài Tư nở một nụ cười dịu dàng, che đỉnh đầu cho cậu ngồi vào xe.
Bạch Hy Vũ không hề có trên xe, Giản Trì vô thức muốn hỏi cậu ta ở đâu nhưng nhớ đến vừa mới đồng ý yêu cầu lúc nãy của Quý Hoài Tư bèn âm thầm im lặng.
Limousine dừng trước một con đường khuất nẻo, Giản Trì đi theo Quý Hoài Tư quẹo vài vòng mới nhìn thấy một cửa tiệm khuất bên trong.
Nhìn chỗ này không giống nhà hàng chút nào, toàn những chậu cây mà cậu không biết tên được xếp xung quanh, có cây thì được treo trên cửa, cây thì được đặt trên mặt đất.
Giản Trì cẩn thận nhìn dưới chân để chắc rằng bản thân không giẫm phải bất cứ thứ gì.
Bên ngoài và trong nhà hàng nhìn hoàn toàn khác bên ngoài, giống như bước vào một thế giới khác.
Toàn bộ không gian đều được điểm xuyến bằng những bông hoa tinh tế, Giản Trì ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, vô số hương hoa hòa trộn lại nhưng lại không hề khó ngửi hay quá nồng.
“Đây là nơi anh phát hiện vào mấy năm trước, có phải rất bí ẩn không?”
Giản Trì thu hồi lại ánh mắt đang nhìn xung quanh, gật đầu: “Rất đẹp ạ.” Giống như bảo tàng của một vườn hoa nào đó vậy.
Quý Hoài Tư nhìn vào mắt Giản Trì: “Thực đơn của họ đặt theo tên của từng loài hoa, anh thích hoa dành dành nên thường gọi phần này, em thì sao?”
Chủ đề câu chuyện bị anh ấy dẫn dắt đến, một loài hoa màu tím xuất hiện trong tâm trí Giản Trì: “Em chọn hoa tử đằng.”
“Lần đầu tiên gặp mặt em từng nói ghim cài áo của anh rất đẹp, là vì nó giống với hoa tử đằng sao?”
Giản Trì cũng không thấy ngạc nhiên với sự tỉ mỉ của Quý Hoài Tư, nhấp một ngụm trà hoa vừa mới được đem đến: “Đúng ạ, trước đây đi học em thường thấy loài hoa này.”
Quý Hoài Tư chống cằm, “Lúc em chuyển đến Saintston có nhớ trường cũ không?”
“Thỉnh thoảng cũng có.” Giản Trì dừng cuộc trò chuyện lại kịp thời, không tiết lộ thêm bất cứ chuyện gì: “Sao anh lại thích hoa dành dành vậy?”
“Anh còn đang tự hỏi nếu kể quá nhiều về bản thân mình thì em có cảm thấy nhàm chán không đây.” Quý Hoài Tư cười cười, “Thật ra cũng không có gì đặc biệt, mẹ anh rất thích hoa dành dành, mỗi lần biểu diễn bà đều đặt một nhánh sau tai, dần dần nó trở thành biểu tượng của bà, cũng di truyền đến anh.
Anh cứ cảm thấy nếu không có hương hoa này sẽ cảm thấy thiếu thiếu.”
Câu nói này cho Giản Trì một loại cảm giác quen thuộc, nhưng cậu hơi do dự mím môi: “Mẹ của anh…là Đỗ Uyển sao?”
“Mỗi lần anh giới thiệu bà ấy với người khác đều không nói thẳng tên bà.”
Giản Trì sững sờ vài giây.
Đỗ Uyển, chỉ mỗi cái tên này thôi cũng đủ để làm người ta choáng váng rồi.
Bà là nữ ca sĩ tiêu biểu của Hoa quốc.
Khi nhắc đến những ca sĩ của thời đại đó, trong lòng mỗi người đều xuất hiện bốn, năm cái tên, tất nhiên không thể thiếu Đỗ Uyển.
Bà là đại diện của cả một thời đại, dùng âm nhạc để xây dựng cầu nối văn hóa giữa Hoa quốc và thế giới bên ngoài.
Cành hoa dành dành được cài sau tai trong mỗi biểu diễn là biểu tượng của bà ấy, sau này cũng có những ca sĩ khác làm theo như đa phần đều bị mọi người chê cười.
Cách đây mười chín năm, một ngôi sao lớn như vậy lại tuyên bố giải nghệ mà không có bất kỳ sự báo trước nào, khiến người hâm mộ trên toàn cầu cảm thấy buồn bã với quyết định của bà.
Cho đến bây giờ, các bài đăng của Đỗ Uyển còn được đăng trên các phương tiện truyền thông khác nhau, trong MP3 của Giản Trì cũng có lưu mấy bài hát của Đỗ Uyển vào tám năm trước.
Phải phí rất nhiều sức lực Giản Trì mới có thể thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân.
Quan sát từ đây, mắt và lông mày của Quý Hoài Tư có ba phần giống với Đỗ Uyển.
Bà ấy sinh ra tại Giang Nam, dung mạo và giọng ca của bà dịu dàng như nước, đôi mắt của Quý Hoài Tư cũng được di truyền từ bà ấy, lúc không cười cũng ẩn ẩn vẻ dịu dàng khiến người khác đắm chìm vào bên trong.
“Lúc đó bà ấy giải nghệ là vì mang thai anh.” Quý Hoài Tư chậm rãi nói: “Sau khi có anh, bà ấy lựa chọn toàn tâm toàn ý lo cho gia đình, nhưng anh biết, tuy đã qua nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng bà vẫn luôn nhớ về sân khấu ngày ấy, vì thế nên mỗi một góc trong nhà đều được trưng hoa dành dành.”
Giản Trì không nhịn được hỏi: “Anh lựa chọn đánh đàn Violin cũng là vì bà ấy sao?”
Quý Hoài Tư lắc đầu, đôi mắt cụp xuống như đang chìm vào hồi ức: “Cũng có thể là do di truyền, anh và mẹ trời sinh yêu thích âm nhạc.
Tuy rằng hướng đi không giống nhau, nhưng bà ấy vẫn luôn ủng hộ anh theo đuổi sở thích của bản thân, bắt đầu từ lúc biết ghi nhớ, cuộc sống của anh đều xoay quanh đàn Violin.”
Khi Quý Hoài Tư nhắc đến Violin nhìn chẳng giống nhắc đến một loại nhạc cụ tí nào, cứ như thể nó là người thân đã bầu bạn bên anh nhiều năm vậy, không thể che đậy được sự thân thiết trong giọng nói.
Giản Trì nhớ đến kết cục cuối cùng của Quý Hoài Tư trong câu chuyện.
Vì một vụ tai nạn xe hơi, cổ tay của anh ấy vĩnh viễn bị tổn thương, không còn kéo được một ca khúc hoàn chỉnh nữa.
Nhớ đến bóng lưng chói lọi trên sân khấu, Giản Trì không thể nói rõ sự phức tạp dưới đáy lòng mình là do đâu.
“Giản Trì?”
Không biết món ăn đã được dọn ra từ khi nào, Quý Hoài Tư cũng không hỏi vì sao cậu ngơ ngẩn như vậy.
Bàn tay vẫn luôn để dưới bàn đưa ra, một màu tím nhạt thu hút sự chú ý của Giản Trì, Quý Hoài Tư để nó trước mặt cậu.
“Thích không?” Quý Hoài Tư khẽ cười: “Khi nãy lúc vừa thấy màu này, anh đã nghĩ em ắt hẳn sẽ thích.”
Sợi dây nút thắt trong lòng Giản Trì bất giác bị một thứ gì đó kéo ra.
Đó là một chiếc khăn tím được gấp thành một bông hoa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...