Quả thật như vậy, đây là nhân vật khét tiếng ở Miêu Cương, có ngại hiệu giang hồ là Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng.
Quách Thái Linh chăm mắt nhìn chúng một lúc rồi ghé miệng vào sát tai Khấu Anh Kiệt hỏi :
− Huynh có biết ai trong số mấy người khách đó không?
Khấu Anh Kiệt hỏi lại :
− Có phải lão nhân ngồi giữa hai thiếu niên là Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng mà muội kể đã giao chiến với Chu Không Dực không?
Quách Thái Linh gật đầu đáp :
− Chính hắn. Võ công lão ta rất lợi hại. Hôm đó sau khi đấu nội lực với Chu đại ca, lão đã bị trọng thương nhưng nay nhìn lại thì hình như lão đã hồi phục.
Khấu Anh Kiệt lắc đầu nói :
− Cái đó thì chưa thể khẳng định. Dù bị trọng thương chưa hồi phục nhưng qua vài ngày nhìn thần sắc rất khó nhận ra.
Quách Thái Linh hỏi :
− Hai thiếu niên đó là ai?
− Đó là đôi huynh đệ song sinh họ Giang, đồ đệ của Lê lão quái. Một tên là Giang Thiên Tả, tên kia là Giang Thiên Hữu. Vì chúng quá giống nhau nên người ta chỉ phân biệt chúng qua hai vành tay bị cắt để biết, tên khuyết tai trái là Thiên Tả, còn tên khuyết tai phải là Thiên Hữu.
− A. Thì ra là thế.
Quách Thái Linh vẻ đầu kinh ngạc thốt lên rồi hỏi lại :
− Huynh đã động thủ với chúng rồi ư? Lúc nào vậy?
Khấu Anh Kiệt chưa kịp trả lời thì màn trình diễn kết thúc, huyền y lão nhân giơ tay vỗ hai cái, gật đầu nói :
− Rất tốt. Rất tốt.
Rồi lấy ra một túi gấm mở dây buộc, từ trong túi ánh vàng tỏa ra lấp lánh.
Khấu Anh Kiệt và Quách Thái Linh từ trên cao ngó xuống, thấy trong túi đầy vàng ngọc và minh châu sáng lóa.
Huyền y lão nhân nhìn sang Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng rồi mới thò tay vào túi, lấy ra một nắm châu báu nhìn lên sân khấu cười hắc hắc nói :
− Lần này lão phu hơi vội không mang theo nhiều tiền. Mấy viên minh châu bảo ngọc này cũng có giá trị không ít, tặng cho các người coi như một chút lễ vật ra mắt của lão đầu này...
Nói đoạn xòe tay ra.
Trong ánh hào quang rợp mắt, chỉ thấy bảy tám viên ngọc minh châu hạt nào hạt nấy to như mắt rồng, hiển nhiên đều có giá trị rất lớn.
Một tên trong bọn vũ nữ cúi mình nhoẻn miệng cười đáp :
− Đa tạ lão gia ban thưởng. Nhưng với giá trị lớn thế này, tỷ muội chúng tôi không dám nhận đâu.
Huyền y lão nhân cười hô hố nói :
− Người ta nói Thiết lão đầu không những võ công cái thế mà còn là người rất biết hưởng thụ. Hôm nay lão phu tới đây mới biết quả nhiên danh bất hư truyền.
Ngay đến mấy tên ca nhi các người mà cũng nói năng hoạt bát lễ độ như thế, thật là quý hóa.
Phu nhân xấu xí ngồi bên đưa đôi mắt tam giác liếc xéo lão ta hừ một tiếng nói :
− Lão đầu chết giẫm này. Bọn đó có gì tốt đâu? Ta xem chúng chẳng hơn gì bọn nữ tử bốn người của Ô gia chúng ta. Chẳng qua người chỉ người cái nịnh đầm thôi.
Trước bao nhiêu nhân vật người danh như vậy mà phu nhân nói năng chẳng thèm giữ ý nghe thật chướng tai.
Không những thế mụ ta còn hướng sang Thiết Hải Đường nói :
− Thiết lão tổng. Người thấy đấy. Lão chết giẫm này lại dở chứng ra rồi. Ta dám chắc là hắn đã mê tít bọn váy ngắn của người rồi đó.
Nhưng Thiết Hải Đường không hề tỏ ra phật ý nói :
− Đại tẩu chỉ khéo đùa.
Không khí trong sảnh chợt trở nên nặng nề.
Huyền y lão nhân nói :
− Vị đại tẩu này của các người tính khí quái gở như thế, nhưng thực ra bụng dạ không hẹp hòi gì. Các người tới nhận tặng vật đi chứ? Chẳng lẽ chê rằng ít sao?
Bốn tên vũ nữ liếc nhìn Thiết Hải Đường như muốn chờ lệnh.
Tên Tổng lệnh chủ cười nói :
− Đại gia đã hậu thưởng, các người cứ nhận lấy. Chỉ cần biết tặng vật này giá trị rất lớn để khắc ghi công đức của lão gia là đủ.
Huyền y lão nhân đắc ý cười hô hố nói :
− Thiết lão đầu nói thật chí lý.
Lão nhìn lại trong tay mình rồi nói :
− Trong tay lão phu có bốn viên thúy ngọc và bốn hạt minh châu, vừa khéo cho các người một người hai viên.
Lão chỉ vào thiếu nữ bận lục y nói :
− Người đến nhận trước xem nào.
Được Thiết Hải Đường cho phép, thiếu nữ dời gót ngọc rời sân khấu bước xuống trước mặt huyền y lão nhân nhận tặng vật.
Ngọc và minh châu nằm trong bàn tay xòe ra của lão nhân gi, chỉ cần nhón tay là lấy được.
Nào ngờ thiếu nữ đưa tay ra cầm lấy một viên nhưng đụng tới viên nào lại trượt đi như viên đó.
Loay hoay mãi mà không sao lấy được, thiếu nữ mặt đỏ bừng, lúng túng không biết làm sao, ngượng đến phát khóc.
Thiết Hải Đường cười nói :
− Biên lão gia cố ý thử võ công của người đó, chẳng lẽ không không hiểu hay sao?
Thiếu nữ lập tức tỉnh ngộ, liền thi triển công phu được phu nhân truyền thụ “Thằng Chỉ Phá Đăng”, quả nhiên lấy được hạt minh châu.
Cũng dùng cách tương tự lấy thêm được một viên thúy ngọc nữa, thiếu nữ mặt tươi lên, cúi mình cảm tạ Biên lão nhân và quý khách rồi đứng lùi ra.
Việc nhận thưởng tiến hành thuận lợi được ba người, nhưng đến thiếu nữ thứ tư thì dù cố gắng bao nhiêu cũng không sao lấy được viên ngọc và minh châu khỏi bàn tay huyền y lão nhân được.
Hoàng y phu nhân ngồi bên lão ta nói :
− Lão chết dẫm. Sao cứ làm khó người ta thế? Cho nó đi.
Vừa nói vừa vẫy tay một cái.
Cú vẫy tay tạo ra lực đạo làm viên ngọc và minh châu trong lòng bàn tay huyền y lão nhân hơi nảy lên, thiếu nữ liền lấy được ngay.
Huyền y lão nhân cười hô hố nói :
− Thiết lão tổng. Người ta nói tướng giỏi không có binh hèn, quả không sai.
Thuộc hạ của người đến mỗi ca nhân đều có võ công như thế, chẳng trách nào thiên hạ võ lâm đều quy thuận cả. Nghiệp bá chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Thật đáng mừng. Đáng phục.
Thiết Hải Đường chắp tay cười đáp :
− Việc đó còn nhờ vào hiền phu thê và Lê lão ca tận lực giúp cho mới được.
Nghe nhắc đến Lê lão ca, huyền y lão nhân quay sang Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng hừ một tiếng nói :
− Lê lão đầu. Sao xem diễn xong người cứ ngồi đực ra thế?
Y lão là vì sao mình ban thưởng hậu như thế mà Lê Thiết Hoằng lại trơ mặt ra không có phản ứng gì?
Lê Thiết Hoằng tỏ vẻ tức giận nói :
− Biên lão nhị. Người bớt miệng đi có được không?
Huyền y lão nhân bĩu môi nói :
− Không phải ta bớt miệng mà người nên hé răng mới phải. Chủ nhân đã có thịnh tình cho các cô nương mua vui, người trố mắt ra nhìn thì được, nhưng không vỗ tay tán thưởng, cũng không chịu mở hầu bao, như thế đâu phải đạo?
Lê Thiết Hoằng trả miếng :
− Ai chẳng biết ở Đông Hải mấy chục năm người cầm đầu bọn cường đạo cướp bóc vơ vét của người ta tiền muôn bạc vạn, nay bỏ ra chút ít mà đã phổng mũi lên, tưởng là mình ghê gớm lắm.
Nói xong còn hừ một tiếng, mắt trừng trừng nhìn đối phương đầy tức giận, chứng tỏ mặc dù bị Chu Không Dực đả thương nhưng lão đã bình phục.
Quái khách họ Biên vừa được Lê Thiết Hoằng gọi là tướng cướp ở Đông Hải cũng nổi xung, ngửa mặt cất một tràng cuồng tiếu nói :
− Lê lão quái. Tục ngữ có câu: “Đánh người không đánh vỗ mặt, chửi người thì chớ nói chuyện xấu”. Những chuyện xấu của ta có liên can gì đến người? Thực ra hai chúng ta thì chẳng ai tốt hơn ai đâu. chẳng qua ta không muốn nói ra mà thôi.
Lê Thiết Hoằng vặc lại :
− Ta có gì xấu?
− Hô hô.
Lão nhân ngồi bên cạnh lão họ Biên chợt cười lên hai tiếng chen lời :
− Lê lão quái. Người đừng làm bộ. Những chuyện xấu xa của người chẳng giấu được Biên huynh đệ chúng ta đâu. Tỷ như...
Hắn định kể chuyện xấu của Lê Thiết Hoằng thì bị huyền y lão nhân ngăn lại.
Khấu Anh Kiệt nghe tới đây mới sực nhớ, hiểu ra.
− Thì ra tên này chính là Hắc Ưng Quỷ Kiến Sầu Biên Uy, kẻ suýt bị chàng giết chết đêm đó ở Bạch Mã sơn trang.
Giọng nói, diện mạo, dáng người, chòm râu lưa thưa, đôi mắt sâu hoắm không thể nào lẫn được.
Chỉ là da mặt hắn trắng bệch nên nhìn lạ hẳn đi, chắc có bôi một loại dược vật hóa trang.
Đêm đó Hắc Ưng Quỷ Kiến Sầu Biên Uy theo lệnh đại ca hắn là Hắc Bào Khách Biên Chấn đến Bạch Mã sơn trang dò xét tình hình, sau khi giao thủ bị chàng khống chế, may được Thành Ngọc Sương ngăn lại, nếu không chàng đã giết chết hắn rồi.
Thành Ngọc Sương ngăn chàng vì sợ kết oán cừu với Hắc Bào Khách Biên Chấn, trong khi đã có tin Thiết Hải Đường đang ráo riết lôi kéo tên này, bà ta cho rằng nếu giết Biên Uy, nhất định Biên Chấn sẽ hợp tác với Vũ Nội nhị thập tứ lệnh đối phó với Bạch Mã môn, không ngờ được chàng tha, Biên gia huynh đệ cũng đã liên kết với Thiết Hải Đường.
Như vậy là huyền y lão nhân ngồi giữa đích thị là Hắc Bào Khách Biên Chấn, không còn nghi ngờ gì nữa, Biên gia huynh đệ mấy chục năm nay sống ở Song yến phong ngoài Nam Hải không đạp chân vào Trung Nguyên, trừ một vài vụ cướp bóc lớn, trong đó có vụ cướp ở kinh thành giết chết mấy chục mạng người.
Ngay cả trong những lần này, Biên gia huynh đệ cũng không tham gia mà chỉ ngồi ở Song yến phong hưởng thành quả của bọn đệ tử.
Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng nói không sai, qua hàng chục năm làm tướng cướp, tài sản của họ Biên nhất định rất lớn.
Còn hoàng y phu nhân xấu xí mang theo con quạ ngồi bên cạnh Biên Chấn, theo cách xưng hô tất là thê tử của lão ta.
Tuy Khấu Anh Kiệt không nghe Thành Ngọc Sương nhắc đến người này nhưng có vẻ như võ công của mụ cũng rất cao cường.
Chàng đem những điều mình biết dùng công phu Truyền âm nhập mật nói hết với Quách Thái Linh.
Nàng vốn đã biết thịnh danh Hắc Bào Khách Biên Chấn và Hắc Ưng Quỷ Kiến Sầu Biên Uy, nên nghe xong lòng rất kinh hãi.
Nàng đã biết Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng lợi hại thế nào, nay còn thêm hai tên đạo tặc này, tình hình sẽ rất nghiêm trọng.
Tuy nàng tin vào võ công tuyệt thế của Khấu sư huynh nhưng một mình chàng làm sao đối phó nổi với từng ấy cao thủ?
Riêng nàng thì chỉ làm chàng vướng bận thêm thôi, vì ngay cả đến một tên Đường chủ cũng không thắng nổi.
Nghĩ tới đó, lòng nàng hết sức lo lắng.
Trong lúc đó, cuộc đấu khẩu bên dưới vẫn tiếp tục.
Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng nhướng đôi mày bạc cười hắc hắc nói :
− Biên lão nhị. Ba mươi năm trước, khi lão phu còn đi lại với lệnh huynh thì người vắt mũi còn chưa sạch, nay sao dám vô lễ như thế? Nghe khẩu khí của người thì giống như lão phu có làm việc gì tồi tệ lắm?
Hắc Ưng Quỷ Kiến Sầu liếc nhìn lão đại rồi hỏi :
− Lê lão quái. Người tưởng ta không biết lòng dạ đen tối của người sao?
− Ta có gì xấu người cứ nói xem.
− Nếu vậy thì ta nói cho mà nghe. Ai chẳng biết những mỏ vàng ngày xưa của Quách Bạch Vân nay đều rơi cả vào tay người? Hắc hắc...
Tới đó hắn nhìn sang Thiết Hải Đường nói thêm :
− Quách Bạch Vân ngã xuống làm cho không ít người được lợi. Chúng ta đều không phải là kẻ ngốc, chỉ cần nói thế là đủ.
Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng cho rằng việc tranh đoạt hai mỏ vàng của Quách Bạch Vân trước đây là hết sức bí mật trong giang hồ không ai biết, không ngờ bị Hắc Ưng Quỷ Kiến Sầu Biên y vạch trần, mặt tái xám lại không biết đối đáp ra sao.
Hắc Bào Khách Biên Chấn nghe lão đệ Hắc Ưng Quỷ Kiến Sầu nói chạm đến chủ nhân, trừng mắt quát :
− Người có im đi không?
Nhưng xem chừng Thiết Hải Đường là người khoan dung độ lượng không chấp nhặt, cười hô hố nói :
− Biên nhị huynh nói thế sai rồi. Lê lão ca sống ở Miêu Cương nhiều năm nay. Năm ấy Quách Bạch Vân khai mỏ vàng chính là nằm trong địa khu do Lê lão ca quản lý. Song phương đã viết một thỏa thuận rằng khi nào Quách Bạch Vân đình chỉ khai thác thì Lê lão ca được quyền tiếp quản. sau khi Quách Bạch Vân chết, đương nhiên văn bản đó có hiệu lực, hai mỏ vàng được chuyển sang thuộc quyền sở hữu của Lê lão ca, việc đó là danh chính ngôn thuận, có gì sai đâu?
Lê Thiết Hoằng được Thiết Hải Đường biện hộ, nét mặt mới giãn ra.
Thiết Hải Đường nhìn Biên Uy cười nói tiếp :
− Còn Thiết mỗ từ lâu đã có mấy mỏ vàng ở Tây nguyên, tuy không bằng mỏ vàng của Quách Bạch Vân nhưng cũng đủ chi tiêu không tham của người khác.
Chúng ta là bằng hữu nhiều năm, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Ý của Thiết mỗ là sau khi chúng ta cộng đồng đánh lui đại địch thì xin hai tay dâng mấy mỏ vàng ở Tây nguyên cho Biên lão ca, không biết ý của ba vị thế nào?
Ba vị đây đương nhiên là phu thê Biên Chấn và lão nhị Biên Uy.
Hắc Bào Khách Biên Chấn chợt cất một tràng cười to đến nỗi làm mái ngói rung lên mới gật gù nói :
− Hay lắm. Đại trượng phu một lời đã xuất, tứ mã nan truy. Thiết lão tổng nói rát hợp ý lão phu. Người chết vì tiền, chim chết vì hạt. Thiết lão tổng đã có thịnh tình như thế, phu thê huynh đệ chúng ta xin tiếp thụ.
Thiết Hải Đường cả mừng nói :
− Đa tạ tấm tình hữu hảo của Biên huynh.
Lại hướng sang Lê Thiết Hoằng nói tiếp :
− Lê lão ca đương nhiên cũng không ngoại lệ. Theo tiểu đệ thấy thì nếu như những mỏ vàng của lão ca ở Miêu Cương nếu liền mạch với mấy mỏ vàng ở Nam Lĩnh của tiểu đệ thành một mạch thì hiệu quả sẽ tăng lên gấp bội. Y lão ca thế nào?
Từ lâu Lê Thiết Hoằng đã ao ước điều này, bây giờ được Thiết Hải Đường mở đường nói trước thì còn gì bằng?
Lão vội chắp tay đáp :
− Thịnh ý của Thiết huynh, lão phu vô cùng cảm kích. Điều đó không những làm lão phu sinh lợi mà còn là phúc lớn đối với cư dân ở Miêu Cương, công đức của Thiết huynh sẽ bao trùm khắp cõi.
Hắc Bào Khách Biên Chấn chợt chỉ vào bốn tên vũ nữ cười hắc hắc nói :
− Lê lão quái nay được thêm mấy mỏ vàng, mối lợi tăng thêm không ít, vậy nên thưởng cho chúng chút gì chứ?
Thiết Hải Đường đỡ lời :
− Biên huynh chỉ khéo đùa.
Rồi quát bảo bọn vũ nữ :
− Các người lùi về đi.
Bọn kia dạ ran một tiếng cúi mình chào rồi quay đi nhưng bị Lê Thiết Hoằng gọi giật lại :
− Khoan đã.
Bốn tên ca nhi đành dừng bước.
Lão người Miêu nói :
− Chúng ta không giàu có như bọn hải tặc chỉ cần ra lệnh thực hiện một vụ cướp của giết người là tiền chảy vào đầy kho, trân châu bảo ngọc chất đống. Tuy nhiên ta cũng có một chút tặng vật gọi là. Ta thấy các người không những ca hay múa giỏi mà võ công cũng không kém. Nào tới đây.
Hắc Ưng Quỷ Kiến Sầu Biên Uy nói :
− Ta biết mà. Lê lão quái tính tình hào phóng, không xuất thủ thì thôi, đã ra tay nhất định hàng yến. Nhưng ta đồ rằng trong đó chỉ là binh khí, các người cứ tạm nhận mỗi tên vài thanh đao về nhà mà băm thịt cũng được.
Nói xong phá lên cười hô hố, dáng rất tự đắc.
Mọi người hoài nghi nhìn vào bao vải.
Lê Thiết Hoằng không để ý, mở túi ra.
Có vẻ như Hắc Ưng Quỷ Kiến Sầu Biên Uy đoán đúng vì nghe tiếng binh khí chạm nhau loảng xoảng trong bao.
Tên này cười hô hố nói :
− Đấy. Lão phu đoán có sai đâu? Phen này bọn nha đầu các người đỡ phải mua đao làm bếp.
Lê Thiết Hoằng trừng mắt nhìn hắn lạnh giọng nói :
− Biên lão nhị. Người đừng nói kháy. Tưởng rằng mấy thứ châu báu ăn cướp được của các người là nhất thiên hạ rồi sao?
Nói xong lấy ra bốn ngọn chủy đao, chuôi bịt vàng nạm ngọc rất công phu, hiển nhiên thuộc hàng thượng phẩm.
Mọi người thấy vậy đều trố mắt nhìn kinh ngạc.
Mới nhìn qua, mỗi thanh đao đáng giá hàng nghìn lạng bạc.
Trong giang hồ nói rằng Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng là người tham lam keo kiệt, đâu ngờ hôm nay lão hào phóng như thế?
Thiết Hải Đường nói :
− Tặng vật của Lê lão ca quý báu như thế, chúng đâu dám nhận?
Bốn tên mỹ nữ nghe nói vậy đều đứng ngẩn ra.
Lê Thiết Hoằng nói :
− Lão phu ít khi vào Trung thổ, lần này vào đây được khai nhãn giới rất nhiều. Lúc đầu cứ nghĩ rằng đến thăm Thiết huynh vài hôm sẽ trở về, không ngờ càng lâu càng thấy hứng thú. Chẳng những Vũ Nội nhị thập tứ lệnh cao thủ như vân mà tài nhân cũng không ít, xem ra chưa thể trở về Miêu Cương ngay được. Lão phu còn xem tên họ Chu có địch nổi Bích Lịch Phiên Thiên thần chưởng của lão phu không?
Mọi người nghe thế đều kinh.
Nghe nói loại thần chưởng này một khi thi triển có thể làm một quả núi thành bình địa, uy mãnh vô cùng.
Khấu Anh Kiệt và Quách Thái Linh nấp trên lầu, vốn đã nghe đến tuyệt học Bích Lịch Phiên Thiên thần chưởng, nhưng không ngờ lão ma này đã luyện thành, trong lòng không khỏi lo lắng.
Trái lại Thiết Hải Đường lòng đầy hứng khởi, cười hô hố nói :
− Tiểu đệ nghe nói lâu nay Lê lão ca ở miết tại Miêu Cương, bế quan luyện công, nhưng chưa biết lão ca đã luyện thành thần công cái thế này, thật đáng mừng đáng chúc.
Lê Thiết Hoằng cố giấu sự đắc ý nói :
− Có gì đâu. Bích lịch phiên thiên thần chưởng của lão phu tuy đã luyện thành nhưng hỏa hầu còn kém, làm sao sánh nổi với kỳ công của Thiết huynh.
Hắc Bào Khách Biên Chấn chợt nhìn Thiết Hải Đường hỏi :
− Nghe nói Thiết huynh vừa luyện thành tuyệt học Hỏa Hải chân kinh, có khả năng khống chế huyệt đạo toàn thân, gần như luyện thân thành bất tử, chẳng hay chuyện đó có thật không?
Thiết Hải Đường cười đáp :
− Lê lão ca chỉ khéo đùa. Trong thiên hạ làm gì có ai luyện được thành bất tử? Nếu tiểu đệ có được công phu đó thì đâu dám phiền đến ba vị lão ca lão tẩu?
Hoàng y phu nhân xua tay nói :
− Thôi đi. Thôi đi. Hỏa Hải chân kinh vốn là sở hữu của Táo Tỵ đạo nhân ở Tây Không Động, bị Thiết lão tổng đánh chết cướp lấy pho kinh này, việc đó ai ai cũng biết. Nhưng từ đó tới nay mới được ba năm, có khả năng đã luyện được võ học trong đó, tuy chưa viên mãn, nhưng theo lão nương thấy thì chắc Thiết lão tổng cũng đạt tới sáu thành hỏa hầu, như vậy là tốt lắm rồi.
Nghe mụ ta nói thế, bọn người của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh vừa kinh ngạc vừa lộ vẻ tức giận.
Với uy danh của Thiết Hải Đường há có thể tùy tiện bới móc những chuyện xấu xa ngay trước mặt?
Nhưng tên Tổng lệnh chủ nghĩ rằng trong tình cảnh này cần phải nín nhịn để cầu người, đặc biệt đôi phu thê Biên Chấn đều có võ công cái thế, đương nhiên không thể xảy ra tranh chấp, vì tính khí cổ quái của phu nhân này ai cũng biết, nếu lỡ mụ ta trở mặt thành cừu, hoặc chí ít bỏ đi thì tình hình sẽ rất khó khăn.
Hắn đành nén cơn giận bốc lên đầy ruột, nhã nhặn nói :
− Lão tẩu và Biên huynh ở Đông Hải ít vào trung thổ nên có lẽ chưa biết rõ tình hình Trung Nguyên. Nay trên giang hồ đã xuất hiện một số nhân vật võ công rất cao cường, tiểu đệ không nói khoa trương, những người đó trừ một vài lão tổ như đức Đạt Ma và Trương Tam Phong, chỉ e giang hồ xưa nay không có ai sánh nổi.
Hắn quay sang Lê Thiết Hoằng nói tiếp :
− Điều này Lê lão ca biết rõ hơn tiểu đệ...
Lão người Miêu nói tiếp :
− Không sai. Tên họ Chu đó quả nhiên thân thủ bất phàm. Nhưng ngoài hắn ra, ta xem những kẻ còn lại không có ai đáng kể.
Hắc Ưng Quỷ Kiến Sầu Biên Uy chợt hừ một tiếng nói :
− Quả là ếch ngồi đáy giếng.
Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng trừng mắt hỏi :
− Người nói gì? Chẳng lẽ còn có kẻ lợi hại hơn tên họ Chu nữa?
Biên Uy đáp :
− Không sai. Còn có một nhân vật khác. Tuy ta chưa biết tên họ Chu mà các người nói đến lợi hại thế nào, nhưng người này chỉ sợ không kém gì hắn.
Nghe câu nói này, tất cả mọi ánh mắt trong sảnh đều tập trung vào hắn, vẻ mặt tỏ ý hoài nghi.
Hắc Ưng Quỷ Kiến Sầu Biên Uy ho khan một tiếng nói tiếp :
− Người này ta đã từng lĩnh giáo qua, võ công hết sức cao cường, phải nói là bình sinh lão phu chưa từng gặp ai như thế?
Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng buột miệng hỏi :
− Hắn là ai?
Biên Uy làm ra vẻ thần bí nói :
− Nói ra chỉ sợ các vị không tin. Tên này còn rất trẻ, so với chúng ta chỉ đáng là hậu sinh vãn bối.
Lê Thiết Hoằng tỏ ra sốt ruột hỏi :
− Hắn tên gì người nói nhanh xem nào?
Biên Uy chậm rãi nói :
− Khấu Anh Kiệt.
Mấy cái miệng cùng bật ra :
− Khấu Anh Kiệt?
Thiết Hải Đường chợt hiện sát cơ hỏi :
− Biên huynh đã từng giao thủ với tiểu tử đó hay sao?
Hắc Ưng Quỷ Kiến Sầu Biên Uy không trả lời hỏi lại :
− Không sai. Chẳng lẽ Thiết huynh cũng biết hắn?
Thiết Hải Đường gật đầu :
− Đương nhiên. không những biết mà tiểu đệ còn biết quá rõ nữa là đằng khác.
Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng tiếp lời :
− Lão phu cũng biết hắn. Hai tiểu đồ này của lão cũng từng nếm khổ đau của tên họ Khấu đó. Nếu không có người của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh giúp thì chúng đã bỏ mạng rồi.
Mặt lão rực lên như lửa, hừ một tiếng nói thêm :
− Tên đó tuổi còn trẻ mà đã có công phu như vậy, xứng đáng là kình địch của chúng ta đấy.
Hắc Bào Khách Biên Chấn tức giận nói :
− Quách Bạch Vân có hậu nhân tài ba như vậy thật khiến cho người ta khó tin. Nghe Biên Uy đệ đệ nói sau lưng tên họ Khấu này còn có một nhân vật lợi hại khác nữa.
Lê Thiết Hoằng vội hỏi :
− Ai thế?
Hắc Ưng Quỷ Kiến Sầu Biên Uy lắc đầu :
− Vì người này ít nhiều đối với chúng ta còn có chút ân tình nên lão phu không tiện nói ra.
Thiết Hải Đường chợt thở dài nói :
− Tuy Biên huynh không nói nhưng tiểu đệ cũng có thể đoán ra được. Nhân vật này làm tiểu đệ đau đầu không ít.
Biên Chấn ngạc nhiên hỏi :
− Thiết lão tổng biết ai nào?
− Tiểu đệ đương nhiên biết. Người mà Biên huynh vừa nói chính là vị kỳ nữ từng thất tích hai mươi năm nay, Ngọc Thủ Kim Hoa Thành Ngọc Sương, không sai chứ?
Biên Chấn ngẩn ra một lúc mới gật đầu đáp :
− Không sai. Người này xuất hiện thì sẽ rất phiền phức đấy.
Hoàng y phu nhân cố nhướn to đôi mắt tam giác hỏi :
− Phiền phức thế nào? Ta đang muốn thử xem tiện nữ đó lợi hại thế nào. Thị không đến thì thôi, chứ cả gan tới đây thì, hắc hắc, Hộ Cửu U ta sẽ làm cho thị cầu sống không được, cầu chết chẳng xong.
Mụ hừ lên một tiếng tỏ vẻ giận dữ nói thêm :
− Ta đã nói là nhất định làm.
Trên nóc sảnh, Khấu Anh Kiệt nghe hoàng y phu nhân tự xưng là Hộ Cửu U thì không biết là ai.
Nhưng Quách Thái Linh lại thì thầm vào tai chàng vẻ kinh ngạc :
− Thì ra là nữ ma đầu đó.
Khấu Anh Kiệt hỏi :
− Muội biết mụ ta ư?
− Cha từng có lần nói đến nữ ma này. Mụ là người thuộc tộc Hồi ở Bách Ngạc, võ công cực cao, đặc biệt công phu “Hồng Tuyến Phi Trảo” vô cùng lợi hại.
Không biết làm sao mụ lần ra Nam Hải trở thành phu thê với Hắc Bào Khách Biên Chấn?
Khấu Anh Kiệt gật đầu, đưa tay ra hiệu cho nàng im lặng chờ nghe tiếp.
Hắc Bào Khách Biên Chấn nhìn Thiết Hải Đường nói :
− Thiết lão tổng. Xưa nay người hành sự rất thận trọng, sao lần này không chịu nhổ cỏ tận gốc để lại mầm họa như thế? Nếu trước đây người tìm Khấu Anh Kiệt cho một đao thì chẳng phải bây giờ đã bớt phiền phức rồi không?
Bọn Đường chủ, Tổng quản Vũ Nội nhị thập tứ lệnh nãy giờ ngồi im lặng, lúc này Thiên đường chủ Thiên Mã Hành Không Yến Tam Đa mới lên tiếng :
Biên huynh nói thế chỉ sợ quá khoa trương cho tiểu tử đó. Theo huynh đệ thì tên họ Khấu tuy hai năm qua có luyện thành một chút bản lĩnh nhưng không địch nổi thần công của Tổng lệnh chủ đâu. Nếu hắn tới đây tất chết không có chỗ táng thân.
Hắc Bào Khách Biên Chấn cười mỉa nói :
− Yến đương gia nói vậy mới khoa trương hắn. Với một tên hậu sinh tiểu bối, đồ đệ của Quách Bạch Vân mà Tổng lệnh chủ đứng ra nghênh chiến thì còn thể thống gì nữa? Chỉ cần sai hai tên đệ tử của Vũ Nội nhị thập tứ lệnh xuất thủ trừng trị là đủ.
Tên này định mỉa mai Thiên Mã Hành Không Yến Tam Đa nhưng đệ đệ của hắn Hắc Ưng Quỷ Kiến Sầu Biên Uy không hiểu ra nói :
− Đại ca. Không đơn giản thế đâu. Tên họ Khấu rất lợi hại.
Khôn đường chủ Vũ Nội nhị thập tứ lệnh Mặc Vũ Nhạc Kỳ tiếp lời :
− Biên huynh nói không sai. Khấu Anh Kiệt quả thực là không đơn giản.
Lão quay sang Thiết Hải Đường nói thêm :
− Ti chức không phải đề cao hắn, nhưng võ công của hắn không kém Chu Không Dực đâu. Nếu hai tên này liên hợp đối phó với chúng ta thì hậu quả sẽ không sao lường trước được. Xin Tổng tọa hãy sớm nghĩ cách đề phòng.
Thiết Hải Đường xua tay nói :
− Ta biết rồi. Tất cả tin tức về Khấu Anh Kiệt, Ngạo Sương đã nói tường tận, đương nhiên ta đã có cách đối phó.
Hắn nhìn sang phía khách nhân nói tiếp :
− Tệ bang vô cùng may mắn được các vị ra tay tương trợ. Có chư vị ở đây, còn lo gì không diệt được địch nhân?
Hắn làm ra vẻ cao hứng, cười hô hố nói :
− Thôi, không bàn chuyện đó nữa. Chúng ta tiếp tục thưởng thức trò vui.
Tới đó vỗ tay hai tiếng, gọi to :
− Nào. Có tiết mục gì nữa thì diễn tiếp đi.
Tổng quản sự Long Hổ Đinh Hồ Dịch Lang đứng lên cúi mình nói :
− Tiết mục tiếp theo là mười hai tiểu đồng của tệ bang trình diễn tiết mục Thập Nhị Độn Thiên Thần Thuật. Mời chư vị thưởng thức.
Nói xong quay lại vỗ tay hai tiếng ra lệnh :
− Thập nhị đồng tử dàn trận.
Lập tức từ hậu sảnh tiến ra mười hai tên tiểu đồng, tay áo xắn cao, dàn thành từng nhóm bắt đầu biểu diễn.
Cái gọi là Thập Nhị Độn Thiên Thần Thuật, chẳng qua là một thứ ảo thuật kết hợp với xiếc, nhưng được biểu diễn rất công phu và đẹp mắt, khiến cử tọa vỗ tay tán thưởng rào rào.
Quách Thái Linh không quan tâm lắm đến tiết mục này, ngoảnh sang Khấu Anh Kiệt thấp giọng nói :
− Như vậy là Thiết Hải Đường đã mời đến khá nhiều cao thủ lợi hại. Huynh đệ họ Biên võ công thế nào thì muội không biết nhưng Thanh Mao Thú Lê Thiết Hoằng thì muội đã thấy, rất lợi hại. Ngoài ra còn nữ ma đầu Hộ Cửu U nữa. Huynh phải thật cẩn trọng mới được.
Khấu Anh Kiệt nói :
− Nhưng lần này ta thấy Lê lão đầu bị Chu huynh đả thương không nhẹ đâu.
Quách Thái Linh hỏi :
− Huynh thấy lão vẫn chưa hồi phục sao?
Khấu Anh Kiệt gật đầu :
− Lão người Miêu này tính rất kiêu ngạo, hôm nay bị Biên gia huynh đệ công kích như thế mà không phát tác, đó là lão cố kìm chế để điều trị nội thương đó thôi. Ta để ý thấy rằng từ khi vào đây, chỉ trừ lúc phát thưởng, lão cứ ngồi lặng lẽ luyện công.
Quách Thái Linh nghe nói nhìn xuống quả nhiên thấy hai mắt hắn khép nhỏ, bàn tay nắm chặt chứng tỏ đang vận công.
Nàng lại hỏi :
− Huynh thấy Hắc Bào Khách Biên Chấn thế nào?
Khấu Anh Kiệt đáp :
− Hắn là một nhân vật rất đáng sợ.
Quách Thái Linh kinh dị hỏi :
− Hắn còn lợi hại hơn cả Thanh Mao Thú Lê lão đầu hay sao?
Khấu Anh Kiệt gật đầu :
− Ta nghĩ như vậy. Muội chú ý nhìn xem ấn đường và đôi mắt của hắn có gì đặc biệt không?
Quách Thái Linh nhìn một lúc rồi nói :
− Ấn đường hắn đỏ và cao hơn người thường rất nhiều, còn tia mắt sáng và linh hoạt.
Khấu Anh Kiệt gật đầu :
− Hiền khí túc minh mục, cang khí thịnh hồng đường, xem ra gần như hắn đã luyện thân thành kim cương bất hoại, rất khó đối phó.
Quách Thái Linh thở dài nói :
− Nếu vậy thì chúng ta muốn hạ thủ không phải chuyện dễ dàng.
Khấu Anh Kiệt nói :
− Vì thế chúng ta cần phải tìm cho được Chu huynh, tin rằng sẽ cầm chắc thành công.
− Mong được như thế.
Giữa lúc đó chợt nghe vang lên tiếng chim kêu buốt cả tai.
Cả hai người cảnh giác vận công phòng bị, đưa mắt nhìn xuống.
Đó chính là tiếng con quạ đang đậu trên vai hoàng y quái nữ.
Con quạ vừa kêu vừa vỗ mạnh đôi cánh giống như nó phát hiện được gì đó, chắc rằng nó được huấn luyện rất kỹ.
Có vẻ như hoàng y quái nữ không được thoải mái liền đưa tay vỗ mạnh vào con quạ làm nó sợ hãi không dám kêu nữa, nhưng vẫn cứ vỗ cánh không thôi.
Hoàng y quái nữ sực cả nghĩ ra có vấn đề nhìn Tiêu Tương Hiệp Ẩn Âu Dương Bất Bình hỏi :
− Âu Dương đường chủ. Trong sảnh này, ngoài chúng ta còn có khách nhân nào khác nữa không?
Âu Dương Bất Bình lắc đầu đáp :
− Không có.
Mặc Vũ Nhạc Kỳ cười nói :
− Hộ đại tẩu cứ yên tâm. Quanh Tụ Nghĩa đường này được canh phòng hết sức nghiêm mật. Hơn nữa xung quanh Phong Lôi bảo trong phạm vị mười dặm đã được cắt đặt hàng trăm trạm canh phòng, có tín hiệu báo động hoàn chỉnh, địch nhân không thâm nhập vào được đâu.
Hoàng y phu nhân nhíu mày nói :
− Quái lạ thật. Nếu vậy thì tại sao con Thiết Dực Hỏa Nha này lại tỏ ra bất an như vậy chứ?
Thiên đường chủ Thiên Mã Hành Không Yến Tam Đa hỏi :
− Đại tẩu cho rằng nó phát hiện được điều gì bất thường sao?
− Không có gì. Nhưng nếu các vị không phật ý thì để ta cho con súc sinh này đi kiểm tra các nơi xem sao.
Thiên Mã Hành Không Yến Tam Đa gật đầu :
− Nếu đại tẩu không yên tâm thì xin cứ tự nhiên.
Hoàng y phu nhân liền vỗ vào con quạ nói :
− Đi đi.
Con quạ trả lời hai tiếng quạ, quạ rồi vỗ cánh bay ra ngoài sảnh.
Con quạ này rất lạ, to hơn bình thường đồng thời bên dưới cánh không đen như những con quạ khác mà đỏ như lửa.
Khấu Anh Kiệt thấy vậy liền buông tấm rèm xuống kéo Quách Thái Linh ngồi vào góc, bảo nàng cố gắng phong bế hô hấp.
Con quạ lượn quanh lầu mấy vòng nhưng không phát hiện được gì, lại bay vào Tụ Nghĩa đường đậu lên vai chủ nhân như trước.
Khấu Anh Kiệt dùng Truyền âm nhập mật bảo Quách Thái Linh :
− Bây giờ đừng nói gì nữa, kẻo con súc sinh kia phát hiện thì nguy đấy.
Xong lại hé tấm rèm lên nhìn xuống.
Lúc này Thiết Hải Đường vẫn ngồi trên ghế như cũ, nhưng nét mặt lộ vẻ đăm chiêu, mắt phát ra những tia sắc lạnh liên tục nhìn ra hai phía.
Lại nhìn hoàng y phu nhân ánh mắt chàng lộ vẻ kinh hãi.
Quách Thái Linh nhận ra hỏi :
− Huynh sao vậy?
Khấu Anh Kiệt dùng truyền âm nhập mật nói :
− Ta nhận thấy phu nhân tự xưng là Hộ Cửu U hình như luyện một thứ dị công rất đáng sợ.
Quách Thái Linh buột miệng hỏi :
− Dị công ư? Đó là công phu gì?
Khấu Anh Kiệt đưa tay lên môi làm hiệu, vẫn dùng truyền âm nhập mật đáp :
− Trước đây Chu Không Dực nói với ta rằng những người trên trán có những đường gân xanh vắt ngang, nhất định có ăn độc vật.
Quách Thái Linh cúi xuống quan sát hoàng y phu nhân một lúc rồi gật đầu, cũng dùng công phu truyền âm nhập mật nói :
− Không sai. Trên trán mụ ta quả có mấy đường gân ngang. Nhưng chẳng lẽ một người lại có thể ăn độc vật được sao? Loại độc vật gì?
Khấu Anh Kiệt lắc đầu đáp :
− Theo ta được biết thì một số người thuộc tộc Hồi có thể ăn độc trùng để hộ mạng. Thực ra độc trùng nếu nấu kỹ thì cũng không hại lắm, nhưng với những người luyện võ thì ăn sống mới có công hiệu.
Quách Thái Linh mặt tái đi, mở to mắt nói :
− Ăn độc trùng sống? Ghê quá.
Khấu Anh Kiệt nói tiếp :
− Mới thoạt nhìn diện mạo, ta đã hoài nghi mụ ta là một cao thủ dụng độc.
Nay nhìn những đường gân xanh vắt ngang trên trán, đối chiếu với lời của Chu đại ca thì chắc mụ ăn loại độc trùng nào đó.
Quách Thái Linh thầm thì nói :
− Thật đáng sợ.
− Vì thế, muội hãy chú ý khi gặp phải những người này thì hãy phong bế hô hấp, thi triển công phu Nội công thai tức. Khi đó thì dù đối phương có bản lĩnh dụng độc lợi hại đến đâu cũng không làm gì được.
Quách Thái Linh gật đầu :
− Tiểu muội nhớ.
Khấu Anh Kiệt buông tấm rèm xuống nói :
− Bây giờ chúng ta đi thôi.
Nói xong tiến ra cửa.
Quách Thái Linh bước theo.
Khấu Anh Kiệt vừa ra tới cửa thì bỗng đứng lại.
Quách Thái Linh đoán rằng chàng phát hiện được gì đó, thì thầm hỏi :
− Có chuyện gì thế?
Khấu Anh Kiệt đáp :
− Có người tới. Mau ra khỏi đây.
Dứt lời mở cửa lao vút ra ngoài.
Vừa lúc đó thì một nhân ảnh từ đâu xuất hiện lao theo.
Người này bận bạch y, tóc phủ dài lõa xõa lên mặt nên không thấy rõ diện mạo nhưng thân pháp vô cùng linh diệu, lướt đi mà không gây nên tiếng động, giống như một bóng ma.
Quách Thái Linh định chạy theo Khấu Anh Kiệt nhưng thấy vậy liền nép lại vận công hộ vệ toàn thân, chờ bạch y nhân đi xa những ba trượng mới bám theo.
Như vậy thành ra “Bọ ngựa bắt ve, sẻ rình sau lưng”, bạch y nhân bám theo Khấu Anh Kiệt, còn Quách Thái Linh theo dõi bạch y nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...