Trường Học Phép Thuật
Chúc mừng bạn Newstar199x! Chap này dành cho bạn đấy nhá!
Thất vọng, quả thật rất thất vọng khi nhìn thấy mũi tên chỉ cần 5mm nữa thôi sẽ ngay trúng hồng tâm.Hồi nhỏ, tôi nhớ rằng bà tôi bắn cung rất giỏi! Một lần dắt tôi đi trên đường, một gã say rượu lao đến. Bà đã ôm lấy tôi. Khi hai bà cháu ngã xuống, tay bà đập xuống đường rất mạnh. Sau chấn thương, bà ko thể theo đuổi đam mê của mình nữa.Nhưng bà vẫn mỉm cười khi tôi đang khóc lóc " Không sao đâu, bà không thể nhưng con có thể. Hãy hoàn thành ước nguyện của bà là được!"
Bà ơi con xin lỗi!Con xin lỗi!
Từ khi thi về, tôi về phòng, khoá cửa lại, trùm mền nằm gặm nhấm nỗi buồn. Thanh, Tuấn và Nam đập cửa cũng ko trả lời.
Tình trạng của tôi tiếp diễn đến ngày hôm sau.
Sáng rồi, tôi bắt đầu thấy thương cho cái dạ dày trống rỗng của mình.Tôi nhẹ nhàng mở cửa xuống bếp làm mì gói. Sau khi ăn 3 tô cực bự, Thanh vẫn chưa dậy. Tôi để tin nhắn lại, mở cửa bước ra ngoài.
Trời sáng sớm, sương chưa tan hết, không khi ảm đạm, mờ ảo...
Tôi không biết mình sẽ đi đâu, chỉ bước từng bước, khi dừng lại thì tôi đang đứng trước một cánh đồng. Từng ngọn cỏ xanh mướt như thức tỉnh những kỉ niệm về bà. Tôi nhìn thấy một cây cung màu xanh nước biển- là màu tôi thích nhất đang đặt trên một chiếc bàn gỗ. Cầm lên, cây cung được chạm trỗ một cách tinh xảo hình ảnh của những làn sóng, đám mây bà mọi hình ảnh đó đều liên quan đến sức mạnh của tôi. Từ xa xa, tôi nhìn thấy một chiếc bia bắn ẩn trong lớp sương mù.
Sau một hồi, tôi giương cung, hít một hơi, cảm nhận luồng không khí trong lành đang dâng đầy phổi.Khẽ nhắm mắt, lắng nghe từng tiếng động bên tai, thời gian như ngưng đọng... Nhẹ nhàng buông tay.. Mũi tên bay vun vút
"phập"
Trúng vào hồng tâm. Tôi nhếch môi, thở ra đồng thời thả tay
"Rẹt... Rẹt... rẹt"
Thành công rồi!!! Mũi tên kia chẻ làm đôi. Tôi cười sung sướng, bỏ đi, tay cầm theo cây cung. Tôi không biết một điều sẽ đem lại bất ngờ cho tôi vào ngày hôm sau...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...