Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử)

Nó chỉ mỉm cười bước xuống xe, đảo mắt nhìn khung cảnh xung quanh:
_Không, đây không phải Hoàng Cung. Vì nếu là Hoàng Cung ta sẽ không bao giờ đặt chân đến...
_Vậy đây là đâu? Mà... cô là ai?
Nó tiến gần đến, cánh cửa bằng sắt kia bật mở. Hai hàng lính nghiêm trang cúi chào nó, nó hướng mắt về phía ngã rẽ trước mặt:
_Đây là... lăng mộ Hoàng Gia.
Nói rồi nó bước nhanh vào trong, một khu rừng dần xuất hiện. Những ngôi mổ trang trọng dần xuất hiện ngày càng nhiều. Cuối cùng, nó dần chân bên một ngôi mộ màu da trời có những hoa văn khắc bằng bạc đẹp lung linh. Bài vị có hình một người phụ nữ rất xinh đẹp có đề: “Phu nhân Jang Jung Ri, vợ Tể Tướng Han. Ngày sinh:.../.../..., ngày mất:.../.../...”
Nó khẽ thốt lên:
_Mẹ...
Chàng trai sững sờ, hóa ra cô gái này là con của Tể Tướng sao?
_Con đã hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao rồi, xin người hãy an tâm yên nghỉ. Nhờ người nhắn với bố mẹ ruột của con rằng... con nhất định sẽ chăm sóc Woo Chin thật tốt, xin hai người đừng lo. Hãy yên tâm mà an nghỉ... con nhất định sẽ sống thật tốt...
Không kìm được lòng, nó khóc nức lên. Trong tiếng lát rơi xào xạt, chàng trai chỉ biết lặng thinh.

*********
Rời khỏi cánh rừng ấy, nó đi bộ vào bên trong, nơi dành cho những vị Hoàng Tử. Chàng trai cũng chỉ biết im lặng đi theo nó.
_Anh không thắc mắc sao?
_Không...
_Thật chứ?
_Thật, vì đó là quá khứ của cô, tôi không có quyền bơi móc nó lên.
Nó khẽ mỉm cười bước tiếp.
_Vào năm ngày trước anh cón xem tin không?
_Tin gì?
_Rồi anh sẽ biết.
Trước mặt nó là một cánh cổng mạ vàng có bốn người lính gác cổng. Nó tiến đến gần, một người lính hỏi:
_Chào tiểu thư, cô muốn vào thỉnh an vị Hoàng Tử Hindu đúng không?
Nó gật đầu:
_Phiền các anh rồi.
_Không có gì, đó là nghĩa vụ của chúng tôi, mời cô đi lối này!
Một anh lính khác lên tiếng:
_Thưa tiểu thư, vị này là...?
_Là một người bạn cũ của Hoàng Tử.
_Vậy mời công tử đi lối này!

Cả hai theo người lính bước vào một vườn hoa tu líp đỏ ngất trời, giữa vườn hoa có một cỗ quan tài màu trắng được bảo vệ trong một phòng kính trong suốt.
Người lính mở cửa mời nó vào, sau khi nó và chàng trai bước vào, anh lính đóng cửa chờ bên ngoài.
_Hindu... ở trên đó cậu vẫn ổn chứ? Tớ rất nhớ cậu... tớ nhớ cậu lắm Hindu à...
Nó lật bật khóc nức nở, hơi thở như nghẹn lại.
_Cũng tại tớ... nếu tớ không nung nấu thù hận thì cậu sẽ không phải đỡ đạn cho tớ... cũng tại tớ Hindu à...
Nó quỳ xuống chân chiếc quan tài
_Bây giờ tớ rất cần cậu... cậu nghe tớ nói không Hindu? Giá như biết trước thì cậu đâu phải như thế... Hindu à... tớ cũng yêu cậu nhiều lắm! Có lẽ, đây là lần cuối cùng tớ có thể nói chuyện với cậu thế này. Cậu ở đó, nhờ cậu chăm sóc mẹ tớ nhé Hindu...
Nói xong nó đứng dậy và rời khỏi đó.
Sau khi đến xe, nó mới quay lại nói với chàng trai:
_Cảm ơn anh đã cùng tôi đến đây và cũng cảm ơn anh đã giúp tôi hiểu bản thân mình hơn, cảm ơn anh nhiều lắm!
Nó hơi nghiêng mình khiến chàng trai e ngại:
_Không đâu, tôi mới phải cảm ơn cô mới đúng!
_Có lẽ từ đây anh phải tự đi về rồi, xin lỗi vì tôi không thể đưa anh về được rồi, xin lỗi anh nhiều lắm.
Nó mở cửa ngồi lên xe thì chàng trai giữ cánh tay nó lại:

_Vậy... tôi sẽ gặp lại cô chứ?
_Nếu có duyên thì sẽ gặp.
Nói xong nó đóng cửa xe lại rồi xe lao đi mất, chàng trai đứng đó thẫn thờ rất lâu:
“Tôi sẽ không quên cô đâu, mặc dù chưa biết gì về cô những tôi sẽ mãi nhớ về cô như một kỉ niệm đẹp.”
*********
Cả buổi ngày hôm nay không biết nó đã đi đâu mà đến cả điện thoại cũng không bắt máy. Woo Chin lo lắng chạy lên phòng nó thì phát hiện chiếc điện thoại nằm trên bàn, bên dưới có một tờ giấy:
“Woo Chin!
Chị sẽ đi một thời gian, chị nghĩ mình cần yên tĩnh một chút để tâm hồn thanh thản hơn. Em đừng tìm chị nhé, chỉ một thời gian thôi chị sẽ về, vậy nên em đừng cố tìm chị.”
Woo Chin sững sờ cầm tờ giấy trên tay:
_Chị...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui