Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử)
Có vẻ như tên Jea Joong này rất kĩ lưỡng. Xe của Charlie bám theo cũng phải chạy hai ba vòng quanh thành phố như hắn. Sau một tiếng đồng hồ, cậu theo chiếc xe ấy lao vào một cánh rừng nhỏ. Sâu trong cánh rừng ấy là một căn nhà nơi mà một bọn áo đen đã chờ sẵn.
_Khiên vào!
_Vâng!
Có vẻ nơi này không có ai đi lại, lại có mấy tên áo đen canh giữ nghiêm ngặc. Đà này đành liều một phen vậy.
Cậu bé tóc vàng nghĩ đoạn núp sau góc cây, lợi dụng sơ hở của mấy tên áo đen chạy nhanh ra sau ngôi nhà. Cũng may một số tên đã được điều ra bìa rừng canh giữ, chỉ còn lại bốn tên đi lòng vòng quanh căn nhà bỏ hoang này. Charlie ghé mắt qua lỗ thông gió, cũng may trời đã về đêm, bộ quần áo màu đen của cậu hòa vào bóng đen không thể nào nhìn thấy. Đèn bên trong căn nhà được bật sáng. Yoon Min bị trói vào cây cột nhà đang bất tỉnh. Gần đó, Jea Joong đặt một chiếc hộp bằng vàng lên bàn. Thoáng nhìn cậu cũng biết chiếc hộp đó khắc đầy hoa văn của hoàng gia, làm sao hắn có được nó? Cánh cửa phòng lại bật mở, Mi Sun bị hai tên áo đen lôi vào. Cô ta giãy giụa rồi chừng mắt nhìn Jea Joong. Hắn ta khẽ bật cười rồi lột miếng băng dán miệng cô ta ra một cách bạo lực:
_Chào tiểu thư Go Mi Sun!
_Thả Yoon Min ra!
_Ố ồ... tại sao cô lại quan tâm đến hắn ta như thế?
_Yoon Min không liên quan đến chuyện này!
_Cô yêu Yoon Min? Cô không muốn hắn ta bị liên lụy? Đúng không?
_Chuyện tôi làm tự tôi chịu.
_Cô có nếm qua cái cảm giác... mất đi người mình yêu chưa?
Gương mặt Mi Sun đổi xanh, lo lắng không dám nói gì. Hắn khẽ cười mỉa
mai nói tiếp:
_Cô có biết suýt chút nữa tôi phải nếm cảm giác đó không?
Vẫn là sự im lặng trả lời hắn.
_Tập đoàn KOT của Bản Quốc... thật mỉa mai! Đường đường là một quý tộc của nước Đại Hàn Dân Quốc lại đi giao lưu với băng đản mafia của Bản Quốc ư? Cô làm xấu bộ mặt nước ta quá rồi đấy!
Hắn đặt tay lên chiếc hộp bằng vàng, sờ những hoa văn trên đó:
_Cô nghĩ bọn chúng có đủ khả năng bảo vệ cô sao? Cô biết bây giờ bọn chúng đang làm gì không? Đạp lên nhau mà chạy đấy! Tòa nhà trung tâm của tập đoàn KOT đang bốc cháy... cô muốn biết lý do không?
_ĐỒ KHỐN KIẾP, BỈ ỔI!!!
Chát...
Hắn đưa tay tán mạnh không thương tiếc, gương mặt không một chút biểu cảm:
_Tôi đã cảnh cáo cô rồi, cô muốn khiêu chiến với tôi ư? Vậy cô biết hậu quả như thế nào rồi đấy!
_Khốn kiếp... ngươi cũng khác gì ta? Để đạt được thứ mình mong muốn ngươi cũng bất chấp tất cả thôi...
_Không! Ta khác ngươi... đó là... ta không đố kị như ngươi. Ngây cả khi ngươi đoạt được Yoon Min, ngươi vẫn muốn làm tổn thương Yu Mi. Tại sao ngươi làm vậy? Ngươi biến cô ấy thành kẻ khác máu, mọi lỗi lầm là do ngươi.
_Hừ! CHÍNH NÓ GIẾT CHẾT MẸ TA, TA GIẾT NÓ CÓ GÌ SAI CHỨ?
Chát...
Thêm một cái tán giáng xuống, Jea Joong chỉ lạnh lùng nói:
_Vậy ngươi giết cả hai người mẹ của cô ấy, cô ấy giết mẹ ngươi có gì sai? Mà hình như ngươi có nhầm lẫn gì rồi... người giết mẹ ngươi chính là ta.
_Cái gì?
_Mọi hành động của cô ấy đều nằm trong vòng kiếm soát của ta. Ngươi nghĩ ta sẽ để cô ấy giết người sao? Hahaha... mẹ ngươi trước khi chết rất biết ơn ta, vì nhờ ta mà bà ta diễn một màn kịch khiến tên KL kia nghĩ rằng đã giết được bà ta. Nhưng không ngờ sau đó... ta lại ra tay. Mẹ ngươi quả là ngây thơ. Hahaha...
_Ngươi... ĐỒ MẤT HẾT TÍNH NGƯỜI!
_Ngươi cứ **** đi! Dù sao ngươi và tên kia cũng phải chôn xác ở nơi này. MẸ KIẾP! NGƯƠI LÀM TA ĐIÊN RỒI ĐẤY! Ta không bỏ qua cho bất cứ ai dám tổn thương đến Yu Mi. Đặt biệt là ngươi đó Mi Sun.
_Tại sao? Tại sao ngươi muốn giết Yoon Min, anh ấy không làm gì cả.
_Lo lắng cho nó nhỉ? Bởi vì hắn... là mối nguy hiểm duy nhất khiến ta mất Yu Mi.
_Ngươi không nghĩ, nếu giết hắn sẽ khiến cô ta rất đau khổ sao?
_Rồi cô ấy sẽ quên thôi.
_Vậy mà ngươi bảo sẽ không tha thứ cho bất cứ kẻ nào làm tổn thương Yu Mi, ngươi tự tha thứ cho bản thân ngươi được sao?
_NGƯƠI IM ĐI!
_Rốt cuộc trong mắt ngươi, Yu Mi chỉ là một món đồ chơi thôi!
Chát...
_Đủ rồi đó! Ngươi câm đi!
_Hừ... không chấp nhận à?
_Có lẽ ta không cần dài dòng với ngươi nữa, kết liễu tên này trước mặt ngươi có vẻ sẽ thứ vị hơn nhỉ?
Hắn đưa súng lên chỉa về hướng Yoon Min. Mi Sun hốt hoảng la lên:
_Đừng! Dừng tay lại! Tôi xin anh! Đừng giết anh ấy!
Hắn chỉ cười lạnh, ngón tay co lại chuẩn bị bắn, chợt cánh cửa bật mở, một giọng nói quen thuộc cất lên:
_DỪNG TAY LẠI! ĐỪNG BẮN!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...