Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử)
Cuối cùng nó cũng có thể nhìn thấy ánh nắng mặt trời đag rọi vào cửa sổ. Đã qua một tuần rồi, một tuần với nó như một năm trời dài đằng đẳng. Khóc hết nước mắt rồi lại nằm mớ…
Lee Yoon Min! Chính anh đã hại tôi ra nông nổi này đấy!
_Chúc mừng cô xuất viện!
Jea Joong vui vẻ cầm bó hoa bước vào. Trông hắn hốc hác hơn lần cuối
cùng nó nhìn thấy trước khi ngất xỉu. Phải chăng hắn rất bận rộn trong lúc chăm sóc nó. Cũng phải cảm ơn hắn, nhờ hắn mà nó cảm thấy vui vẻ hơn.
_Ừm!- nó mỉm cười cầm lấy bó hoa. Gương mặt Jea Joong đột nhiên đơ ra rồi lại mỉm cười.
_Nếu biết cô cười đẹp thế ngày nào tôi cũng mua hoa tặng cô rồi.
_Lần đầu anh nhìn thấy tôi cười hay sao mà nói thế?
_Phải, tôi chỉ thấy cô khóc… à mà có một người muốn gặp cô nữa đấy!
_Ai cơ?
_Chị Ji Min! – Hea Mi đẩy cửa bước vào. Theo sau là… Choi Eun Cho đang rụt rè bước vào.
Nó lấp bấp không thành câu:
_H… Hwang… Choi Eun Cho?
_Chúc mừng cô! – Eun Cho lầm lì nhìn đi chỗ khác. Hea Mi vui vẻ đến bên nó:
_Là Jea Joong bảo em dẫn Eun Cho đến đấy!
Nó lại quay sang nhìn Jea Joong với đôi mắt ngạc nhiên. Có thật là hắn không?
_Cô đừng nhìn tôi như thế. Nhân ngày cô xuất viện chúng ta đi đâu đó ăn đi!
_Hay là đi bách phố đi! – Hea Mi hào hứng vỗ tay.
_B… bách… bách phố? – Nó nheo mày khó hiểu.
_Là đi dạo phố đấy! Đi đi!
_Eun Cho… cũng đi à?
_Tất nhiên rồi!
*********
_Eun Cho à, em thấy cái này có đẹp không?
…
_Món này ngon lắm, em ăn thử xem!
…
_Em chưa vào đây bao giờ sao? Được chị hứa sẽ dẫn em vào những khi em muốn.
…
_Eun Cho…
…
_Eun Cho à…
…
_Eun Cho…
_Này! Tại sao cô lúc nào cũng Eun Cho, Eun Cho vậy? Cô có ý gì với tôi? Tôi nói cô biết, tôi không bao giờ thích những người lớn tuổi hơn mình đâu!
_Eun… Cho…
_Eun Cho! Sao cậu lại nói thế? Chị ấy hỏi cậu cũng chỉ vì chị ấy quan tâm đến cậu thôi mà!
_Vậy cậu thích chị ta quan tâm đến tôi?
_Tất nhiên! Thì cậu cũng đến đây với tớ là để thăm chị ấy mà.
_Cậu…
Eun Cho đỏ mặt giận dỗi bỏ đi. Nó còn đang ngẩn ngơ thì Hea Mi vội vàng chạy theo còn tên Jea Joong ngồi bên cạnh thì bật cười lớn. Nó liếc mắt qua nhìn hắn đang ung dung tiếp tục ăn như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ôi trời cái tên này!
_Này! Cậu còn ăn nữa! Mà Hea Mi dẫn nó đến đây à? Sao cậu không nói tôi biết trước?
_Tôi muốn tạo bất ngờ cho em! Thằng nhóc đó thật đáng yêu… thôi… rồi…
Nó ngạc nhiên khi thấy hắn vội vã đứng dậy:
_Gì… gì thế?
_Eun Cho đang ở một mình. Chết tiệt mau đi tìm nó!
Nó hoảng hốt lao ra khỏi cửa. Eun Cho à đừng chạy đi xa quá… đừng xảy ra chuyện gì…
*********
_Eun Cho cậu đang hiểu lầm chuyện gì sao?
_Tớ chẳng hiểu lầm gì cả
_Vậy sao cậu lại giận dỗi thế kia?
_Tớ giận lúc nào?
_Vậy cậu không thể đi chậm lại sao? Tớ mỏi chân quá.
Eun Cho đứng lại nhìn Hea Mi:
_Rốt cuộc cậu muốn tớ thế nào? Tại sao lại bảo tớ đến thăm Ji Min?
_Dù sao cậu cũng là em của chị ấy, đến thăm chị ấy cũng đâu có gì sai?
_Cậu nói gì?
Hea Mi ngây thơ chớp chớp đôi mắt nhìn Eun Cho:
_Thì chẳng phải chị ấy là chị ruột của cậu sao?
Lúc này Eun Cho trợn tròn mắt, đưa tay lên nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ:
_Tại sao cậu lại nghĩ thế?
_Chị ấy nói với tớ. Chẳng lẽ… chị ấy lừa tớ?
_Yu… Yu Mi? Cuối cùng em cũng tìm ra được chị rồi.
Chợt Hea Mi hốt hoảng trợn mắt như muốn cảnh báo cho Eun Cho điều gì đó. Nhưng không kịp nữa rồi, trước mắt Eun Cho như tối sầm đi rồi đen hoàn toàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...