Trường Học Hoàng Gia (Khi Nàng Tiểu Thư Trở Thành Hoàng Tử)

_Hoàng Hậu… xin người dừng bước…
Tiếng cửa mở gấp gáp. Sau đó là một không gian lặng yên đến đáng sợ… đến nổi chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.
_Han Ji Min?
Nó mím môi, gương mặt hướng về nơi phát ra tiếng nói.
_Ngươi đang làm gì ở đây vậy? Hóa ra ngươi là Hwang Yu Ri à? Ngươi dám dụ dỗ Thái Tử Min?
_Mậu hậu, người hiểu lầm rồi!
_Hiểu lầm? Chẳng phải chính bố mẹ nó đã mưu sát tiên đế hay sao? Cũng vì nó mà con chút nữa là mất mạng. Ta đã bỏ qua tất cả và coi như ngươi vô tội. Vậy mà hôm nay ngươi lại đến đây…
_Hoàng Hậu! Bố mẹ tôi không mưu sát tiên đế. Mong người hãy đính chính lại.
_Ngươi nói gì? Mọi chuyện đã rành rành như thế ngươi còn chối cãi?
Chẳng hiểu sao Hoàng Hậu lần đầu nó gặp và Hoàng Hậu bây giờ thật trái ngược với nhau. Hoàng Hậu lúc đầu điềm đạm, hiền hậu còn bây giờ thì như một con cọp muốn ăn tươi nuốt sống nó.
_Chẳng phải lúc trước người cũng đã nói thế cỏn gì?

_Ta thật sai lầm khi nghĩ như thế. Ngươi mau rời khỏi đây trước khi ta kết tội ngươi.
_Mẫu hậu. Đây là do con gọi cô ấy đến!
Nó ngạc nhiên quay sang Yoon Min. Rõ ràng là nó tự đến tìm hắn mà.
_Con… con không nhớ rằng mình đã có hôn ước với Go Min Sun sao?
“Xẹt” Sét đánh ngang tai!
Hôn ước? Mi Sun? Nó quay sang Yoon Min rồi lùi từng bước ra cửa.
_Ji Min!
_Hoàng Hậu! Thần xin cáo lui.
Nói rồi nó mò mẫm từng bước hướng ra cửa.
Tại sao Yoon Min không chạy đến giải thích?
Yoon Min có hôn ước với Mi Sun cũng là dĩ nhiên thôi mà! Chẳng phải hắn lúc nào cũng bênh vực con nhỏ đó còn gì?
Mà tại sao… tại sao lòng ngực nó âm ỉ thế nhỉ? Bước chân cũng nặng nề hơn…
_Chị Ji Min? Chị sao thế?
Nó không nói gì, cầm lấy bàn tay của Charlie. Hiểu ý, cả hai cùng lên xe.
*********
_Chết tiệt! Các người làm ăn kiểu gì mà cô ấy biến mất không ai hay biết thế hả?
Giọng của Jea Joong lanh lảnh từ trong phòng vọng ra.
_Mợ kiếp! Xử hai thằng này cho tao! Ji Min mà có mệnh hệ gì… tao không tha cho cả nhà bây đâu!
_Anh thôi đi! Tôi tự bỏ đi đấy, liên quan gì đến họ nào? Jea Joong vội vàng dẫn nó vào phòng:

_Cô không sao chứ? Cô có bị thần kinh không? Tại sao lại bỏ đi như thế? Cô không thể nhìn thấy gì mà? Làm sao cô dám…
Nó bật khóc, đẩy bàn tay của Jea Joong ra:
_Tôi muốn yên tĩnh một chút! Hu… hu…
_Này này! Tôi… tôi không cố ý lớn tiếng với cô, chỉ là tôi lo cho cô thôi! Cô… cô… cô… tôi xin lỗi! Cô đừng khóc nữa.
_Tôi nói là tôi muốn yến tĩnh, anh đi ra ngoài!
Nó gào lên rồi nằm bệch xuống giường quay mặt đi. Jea Joong chẳng nói gì, bỏ ra khỏi phòng trong im lặng.
Tại sao tên Yoon Min có thể như thế được? Hắn nói yêu nó cơ mà? Đồ đáng chết! Đồ đáng chết!
_Hu… hu…
*********
_Đã hai ngày nay cô ấy cứ khóc mãi như thế. Nếu còn duy trì thì tôi e là…
_Tôi hiểu bác sĩ! Tôi sẽ an ủi cô ấy!
_Vậy tôi đi trước thưa cậu chủ.
Jea Joong mệt mỏi mở cửa ra, nó vẫn nằm đó và khóc. Nó đã khóc liên tục hai ngày trời rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế thì nguy mất. Hắn ngồi cạnh giường cầm tay nó:
_Cô định khóc đến khi nào đây? Tôi xin cô đừng khóc nữa… tôi phải làm gì thì cô mới ngưng khóc đây? Nếu cô cứ như thế… thì đôi mắt cô sẽ…

Hắn lấy khắn giấy lâu nước mắt cho nó rồi thở dài.
_Tại sao cô khóc? Cô nói đi! Tôi sẽ làm mọi thứ để cô vui vẻ trở lại. Đừng khóc nữa… Yu Mi!
Hắn vút má nó, ánh mắt đau xót nhìn nó. Nó không thể thấy biểu cảm của hắn bây giờ. Nhưng qua lời nói nó biết… hắn đang rất lo lắng cho nó. Tạ ơn trời, những lúc khó khăn nhất người luôn ban cho nó một người để quan tâm chăm sóc nó, lâu nước mắt cho nó.
_Tôi… tôi muốn… giết chết Go Mi Sun.
Hắn nắm lấy tay nó:
_Tôi sẽ giúp cô! Cô đừng khóc nữa…
_Thật chứ?
_Tin tôi, tôi sẽ không làm cô thất vọng đâu!
Nó siết chặc lấy tay hắn cảm kích. Go Mi Sun, tôi hận cô! Hận cô đã giết cả gia đình tôi, đã cướp mất những người yêu quý của tôi, đã biến cuộc sống của tôi thần địa ngục đầy máu. Cô nhất định phải do chính tay tôi đâm chết!
Nó thỏa lòng vẽ ra cảnh tượng đó, trong đầu nó tràn ngập hận thù sai trái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui