Chương 12
Ngày Lễ Trưởng Thành
Tụi học viên bắt đầu túm lại khi nhận ra "anh chàng mang đến tin tức và tình cảm" (một biệt danh mà chúng đặt riêng cho Flynn). Anh đang cố gắng bê cái hộp thư bốn tầng trông giống như một cái tổ ong khổng lồ, cao gần ba thước với nhiều cánh cửa bằng gỗ, đẽo đục tỷ mỷ và được khoá chặt bởi những cái móc bằng vàng sáng choang, xuống khỏi thùng xe phía sau. Lão Blank - người bảo vệ ở Morgus, từ đâu thình lình chạy tới cùng khiêng với Flynn. Hai người khệ lệ bê cái hòm, bước đi trên con đường chính, lối dẫn lên những bậc tam cấp vào bên trong sảnh lớn của lâu đài.
Nhiều đứa đã mong ngóng anh tới từ lâu nên chúng không thể giấu giếm niềm vui mừng, hò hét ầm ĩ khi thấy cái hòm thư được đặt xuống ngay chính giữa sảnh đường. Như thường lệ, anh Flynn yêu cầu tất cả mọi người tập trung quanh hòm thư để anh có thể trao tận tay thư, quà hay bưu phẩm từ những người thân gửi đến cho chúng. Anh lôi trong túi áo ra một danh sách chép tay khá dài.
- Lại đây nào các nam thần, nữ thần! Tháng này ta có nhiều sinh nhật dữ hen! Ừm... xem nào... tôi có tất cả 6 cái bánh sinh nhật trong này, 27 bưu thiếp chúc mừng, hai bộ áo choàng mới nữa nhé và... cực kỳ nhiều thư từ! Mọi người sẵn sàng nhận phần của mình chưa?
Một tiếng đồng thanh "Rồi!" mãnh liệt vang lên làm không khí sảnh đường trở lên phấn khích và náo động thấy rõ. Anh Flynn cũng không muốn để chúng đợi lâu thêm nữa, anh đưa tay vặn cái chốt có hình con bồ câu nhỏ trên lắp thùng thư, miệng lầm dầm cái gì đó mà Carl đoán chắc là mật khẩu để mở mấy ổ khoá vàng phía dưới. Nhiều tia sáng vàng cũng từ đó toả ra theo các đường rãnh ngoằn ngèo khắc dọc theo thùng thư, lan tràn rồi loé sáng một lần chót trước khi mọi thứ trở về như cũ. Cái hòm rung chuyển một lát rồi những cái chốt đột ngột bật tung ra, các cánh cửa gỗ cũng hạ dần xuống để lộ nhiều khe hở dài và hẹp, nơi mà từ đó, một lát nữa thôi sẽ có cả trăm ngàn những lá thư hay quà cáp bay đến tận tay người nhận. Quả là một phát minh tuyệt diệu!
Anh Flynn bắt đầu đọc lớn:
- Joyie Blare!
Một lá thư lật đật chen ra khỏi cái rãnh nhỏ, bay vun vút trong không trung cho tới khi nó định hướng được một cậu tóc xoăn có tên Joyie đang vẫy vẫy, nó hướng thẳng về cậu ta và dính đét vào lòng bàn tay.
- Lynda Craffer!
Một bưu phẩm khá dày cũng cố chen chân ra khỏi một cái rãnh khác, vừa bay nó vừa phình lên thấy rõ. Khi nó rơi vào tay Lynda thì đã hẳn hình là một hộp đựng bánh sinh nhật màu hồng với các hoạ tiết vui nhộn xung quanh, bên trên có dòng chữ "Chúc Mừng Sinh Nhật Lyn" được viết bằng mực đỏ nhìn rất ngộ nghĩnh. Cô nàng không giấu nổi xúc động, nhảy và hét om xòm trước khi len ra khỏi đám đông để tìm chỗ nào đó đánh chén món quà mừng sinh nhật sớm.
- Amanda Forbes!
Lại một bưu phẩm nữa chui qua khe hở. Khó khăn lắm nó mới tìm được chủ nhân khi cô nàng năm thứ ba này quyết tâm khước từ món quà một cách cực kỳ quyết liệt. Nguyên nhân sau cùng được tìm ra là do, bên trong cái hộp có chứa một con rắn biết nói. Con vật đó cứ ông ổng xỉ vả vào mặt Amanda bằng một giọng thé thé kinh người khiến cô gái phải thét lên và khóc lóc bỏ ra ngoài:
- Bố mẹ cực kỳ không hài lòng về chuyện tình cảm của con với Tyson. Bố mẹ kiên quyết phản đối việc đó. Bố mẹ đã nhờ người theo dõi con ở trường! Nếu con còn có bất kỳ hành động nào dính líu với thằng đầu heo đó thì bố mẹ rất tiếc sẽ phải cho con thôi học NGAY LẬP TỨC!
Rồi con rắn lại tiếp tục bò quanh quẩn để tìm cho ra Tyson, cậu bạn đang giúm dó ở một góc đại sảnh, nhìn con rắn bằng ánh mắt khiếp đảm. Vẫn bằng một giọng lanh lảnh, con rắn tiếp tục tát nước vào mặt Tyson:
- Còn cậu Tyson! Ta hy vọng rằng cậu sẽ rời càng xa Amanda càng tốt! Ít nhất là 5 dặm dù cậu ở bất kỳ đâu. Gia đình tôi xin trân thành cảm ơn cậu!
Con rắn cuộn lại sau khi truyền đạt hết nội dung. Nó để lại một tiếng bùm nho nhỏ trước khi chui tọt và biến mất dưới lớp sàn đá cứng lạnh ngắt của đại sảnh.
Anh Flynn ái ngại nhìn đám học viên đang tái mét vì kinh hãi:
- Ôi! Xà thư... dạo gần đây người ta thường yêu thích dùng cái này hơn là viết đơn giản ra giấy!
Bỏ qua những khoảng lặng không mong muốn như thế, anh Flynn lại tiếp tục công việc trao gửi những lá thư.
Carl sau cùng cũng nhận được một lá thư của mẹ nó. Trong thư bà thông báo về việc, bà và bố nó sẽ thu xếp mọi công việc để đến tham dự Ngày Lễ Trưởng Thành được tổ chức vào cuối tháng này ở thị trấn Mindi và ông bà mong sẽ được gặp nó ở đó.
Jack cũng nhận được lá thư tương tự và kèm theo một chút tiền tiêu vặt. Brandon thì không vui vẻ được như thế, bố nó là một thương thần giàu có, lúc nào cũng bận bịu với công việc đến mức quên luôn việc gửi cho nó một lá thư hàng tháng. Bọn chúng luôn thấy Brandon tránh mặt vào những khoảnh khắc như thế này. Chúng nó hiểu sự cô đơn và thất vọng của đó nhiều như thế nào khi tìm thấy Brandon đang ngồi trên bờ hồ, thỉnh thoảng lại ném những hòn đá vô tội xuống mặt nước trong veo, lạnh ngắt, mái tóc nó rũ xuống che gần nửa gương mặt rầu rĩ . Không ai nói gì vì chúng luôn biết rằng im lặng lúc này sẽ tốt hơn hẳn một lời động viên xáo rỗng nào đó rất có thể phản tác dụng.
Khi Brandon có vẻ đã khá hơn, bằng chứng là nó thôi không ném đá nữa mà quay sang tăm tia mấy cô bạn đang đi qua thì Danton mới nói cái điều mà nó cố gắng kiềm chế từ nãy tới giờ:
- Bọn mày biết gì chưa?
Chưa kịp để ai trả lời, nó đã nói ngay:
- Cuối tháng này người ta sẽ tổ chức Ngày Lễ Trưởng Thành ở Mindi và tao có thằng em họ đã đủ tuổi. Mẹ tao bảo sẽ kiếm cho bọn mình chỗ ngồi thượng hạng để xem lễ đấy!
Cái tin này cũng chả có gì là giật gân lắm. Bởi, cuối tháng mười năm nào mà người ta chả tổ chức Ngày Lễ Trường Thành cho những cô thần, cậu thần đã đủ mười năm tuổi từ khắp nơi trên xứ Moris này ở trấn Mindi. Mà chúng cũng vừa trải qua điều đó năm ngoái đấy thôi.
Nhưng có điều làm Carl quan tâm là nó có cơ hội ra khỏi trường, tự do tham dự 5 ngày nghỉ lễ quan trọng và còn được gặp lại bố mẹ mình vì ông bà đã hứa sẽ thu xếp công việc để đến đó gặp nó. Nghĩ đến đấy thôi cũng đủ làm nó nhảy bắn lên vì sung sướng rồi.
Danton nói tiếp khi không cảm thấy được phản ứng như nó hằng mong ước từ phía mấy đứa bạn mình:
- Lúc trưa tao thấy ở cảng của trường có đậu rất nhiều thuyền buồm! Có thể năm nay bọn mình sẽ được đi thuyền đấy!
- Thật á? Thế thì tuyệt lắm! Tao chưa bao giờ được đi thuyền cả! - Jack hồ hởi hẳn lên.
- Mày sẽ không thích ngay thôi! - Brandon dập ngay ngọn lửa âm ỷ chuẩn bị cháy trong lòng Jack, nó nói bằng giọng hết sức từng trải: - Mày sẽ bị say sóng, sẽ buồn nôn, chóng mặt, đầu óc quay cuồng và có thể bị mất phép thuật tạm thời nữa đấy!
Đôi mắt của Jack nheo lại, nụ cười của nó cũng bắt đầu héo:
- Thật... thật thế hả?
Brandon vẫn giữ thái độ từng trải hiếm có đấy, nó nhún vai:
- Tao luôn đi theo tàu của bố lúc còn nhỏ và tao không mong gì bước lên đó lần nữa!
Khi Jack chưa kịp nói thêm cái gì đó có vẻ rất băn khoăn trong lòng thì Danton đã giơ cao tay, nó chào:
- Chào anh Flynn!
Anh Flynn đang lệnh khệnh bê cái hòm thư cùng với lão Blank mang trở ra xe. Khi thấy chúng nó, anh cũng nhiệt tình chào lại:
- Ồ! Chào mấy đứa!
Carl cũng lên tiếng:
- Chào anh Flynn! Bọn em giúp anh nhé!
- Ô không cần đâu! Cảm ơn em! Nó nhẹ mà! Chỉ có điều cồng kềnh chút xíu thôi!
Flynn nhanh nhảu từ chối rồi quay lại nói chuyện với lão Blank:
- Ông ấy đi lâu chưa?
Lão Blank, chân khập khiễng bước theo, đáp:
- Thầy ấy mới đi hồi sáng nay! Nghe nói thầy ấy có chuyện cần báo cáo với Hội Đồng!
- Vậy chừng nào ông ấy về? - Anh Flynn hỏi.
- Tôi cũng không rõ nhưng chắc cũng chỉ hai ngày nữa thôi. Thầy ấy có bao giờ rời trường quá ba ngày đâu!
Brandon đột ngột lên tiếng hỏi lớn khi anh Flynn bắt đầu đẩy cái thùng thư lên xe, có vẻ nó cũng nghe được câu chuyện:
- Anh đang tìm ai à, Flynn?
- À! Anh tìm thầy hiệu trưởng, có thư gửi cho ông ấy nhưng có vẻ ông ấy không có ở đây!
Anh Flynn lại quay lại nói với lão Blank, lần này có vẻ nhỏ nhẹ hơn:
- Vậy tôi có thể nhờ gửi lại cho ai được không?
Flynn ghé sát vào tai lão Blank, nói thì thầm điều gì đó vẻ thật sự quan trọng và bí mật.
Lão Blank gật gật hiểu ý rồi dẫn đường cho Flynn trở lại lâu đài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...