Lần này tôi ngoan ngoãn nghe theo lời cha, ở yên trong tiểu viện của mình đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm nửa tháng. Thời gian nửa tháng không dài, nhưng Thẩm Hành sợ tôi buồn chán, nên mỗi ngày đều đưa tới một số thứ thú vị, có điều việc đưa đồ phần lớn đều là do A Thanh phụ trách, còn Thẩm Hành chỉ đích thân đi đưa vài ba lần.
Lê Tâm tò mò nói: “Thẩm công tử chẳng phải là sư phụ của Quận chúa ư? Vậy thì chức trách của y nên là dạy dỗ Quận chúa mới đúng, tại sao bây giờ lại bận đến nỗi chẳng thấy bóng dáng đâu nhỉ? Theo như lời A Thanh thì Thẩm công tử gần như mỗi ngày đều sớm đi tối về, còn bận hơn cả Vương gia nữa. Quận chúa, Thẩm công tử rốt cuộc bận rộn chuyện gì vậy?”
Tôi cũng chẳng rõ Thẩm Hành bận rộn chuyện gì.
Hơn nữa, tôi căn bản chẳng để tâm, cũng không có hứng thú đi tìm hiểu. Chỉ cần y có thể thỉnh thoảng tới đây gảy đàn cho tôi nghe, trò chuyện với tôi, hoặc là đưa tới một số thứ đồ thú vị, vậy là đã đủ lắm rồi.
Vì vậy tôi bèn trả lời Lê Tâm: “Sư phụ là cao nhân, trong mắt ta người chẳng khác gì thần tiên trên trời. Chúng ta đều là người phàm, thần tiên làm việc, chúng ta cứ đứng một bên xem là được rồi.”
Nhắc đến thần tiên mới nhớ còn một việc chưa kể, ngày đó sau khi từ phủ đệ mới của huynh trưởng trở về, tôi liền dặn Lê Tâm bố trí một Phật đường trong tiểu viện, sau đó sớm tối thành kính dâng hương, cầu xin đấng cao xanh phù hộ cho tam Hoàng tử trở thành người chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến giành ngôi báu.
Lê Tâm biết tôi trước đây không tin vào chuyện quỷ thần, bây giờ thấy tôi thành kính bái Phật như vậy thì không khỏi trợn trừng mắt ngạc nhiên.
Trong ngày đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm cuối cùng, tôi kêu Lê Tâm mang một chiếc ghế nằm và một chiếc bàn nhỏ chân ngắn ra ngoài sân, mình thì ôm theo lò sưởi cầm tay nằm trên đó ngắm những bông cúc mùa thu mà Thẩm Hành đưa tới mấy hôm trước.
Mấy chậu bông cúc này màu sắc tươi đẹp, gốc cao bông lớn, nhụy hoa màu vàng rực rỡ, giữa cảnh thu trăm hoa điêu tàn thế này thực là vô cùng bắt mắt.
Lúc tôi đang thầm cảm khái Thẩm Hành quả là có con mắt tinh tường, một gã người hầu chợt vào báo là Thẩm Hành đã tới.
Tôi lập tức chống tay ngồi dậy, ngước mắt nhìn, thấy Thẩm Hành vẫn ăn mặc như thường ngày, bên hông thắt một miếng ngọc bội màu xanh biếc. Có điều hôm nay có thêm một điểm đặc biệt, đó là theo sau Thẩm Hành còn có một vị cô nương mặt tròn xoe láng mịn, mắt đen láy long lanh, bộ quần áo màu xanh trên người khiến cô nàng trông cứ như là một chiếc lá tràn đầy sức sống giữa mùa hạ vậy.
Từ sau khi Thẩm Hành vào phủ tới giờ, tôi chưa từng nhìn thấy bên cạnh y xuất hiện một vị cô nương nào cả, thậm chí còn có thể dùng bốn chữ “không gần nữ sắc” để hình dung về y, chuyện hôm nay đúng là quá ư lạ thường.
Tôi chăm chú quan sát một hồi, thấy vị cô nương đó tuy mới lần đầu tiên đặt chân vào vương phủ song không hề tỏ ra sợ hãi, trên khuôn mặt còn toát ra một vẻ bình thản ung dung. Tôi trầm tư suy nghĩ, thấy trên người vị cô nương này quả là có khí chất của “sư nương”.
Lại thấy sư phụ lúc này mỉm cười rạng rỡ, rất mực dịu dàng, thực có mấy phần dáng vẻ vợ chồng thắm thiết như trong tiểu thuyết miêu tả.
Tôi liền nhảy xuống khỏi ghế nằm, sau khi ngoan ngoãn khom người hành lễ bèn cười híp mắt gọi Thẩm Hành một tiếng “sư phụ”, kế đến hơi dừng một chút, lại quay qua phía vị cô nương bên cạnh Thẩm Hành gọi một tiếng “sư nương”.
Lời còn chưa dứt, vị cô nương áo xanh đó đã hơi tái mặt, dường như bị tôi dọa cho sợ hãi.
“Tiểu nữ…”
Thẩm Hành cũng biến hẳn sắc mặt, không đợi vị cô nương áo xanh đó nói xong đã vội vàng cất lời giải thích: “Không phải! Bích Dung không phải sư nương của con!” Trên trán Thẩm Hành lúc này đã lấm tấm mồ hôi, hai mắt thì nhìn tôi chằm chặp.
Tôi chưa thấy Thẩm Hành tỏ ra hoang mang đến nỗi luống cuống như vậy bao giờ, bây giờ được thấy trong lòng liền nổi cảm giác mới mẻ. Rồi tôi cười hì hì nói: “Sư phụ căng thẳng quá kìa, thế mà còn nói là không phải nữa. Có phải sư phụ đang xấu hổ đấy không? Hay là lo cha con nhảy ra chia lìa đôi lứa?”
Nói tới đây, tôi ngó quanh bốn phía, hạ thấp giọng nói: “Sư phụ đừng sợ, nếu cha con buông lời trách mắng, con nhất định sẽ thay sư phụ bảo vệ sư nương cẩn thận.”
“Chớ có nói tinh tinh!” Sắc mặt Thẩm Hành đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Tôi hậm hực đưa tay lên sờ mũi. Sắc mặt dần dần dịu lại, Thẩm Hành cất giọng nhẹ nhàng nói: “A Uyển, không phải vi sư cố ý tỏ ra hung dữ với con đâu. Có điều con chớ nên nói năng linh tinh như vậy nữa, Bích Dung không phải là sư nương của con. Sau này nếu ta thực sự tìm được sư nương cho con, ta nhất định sẽ đích thân đưa con đi gặp nàng ấy.”
Nói tới đây, Thẩm Hành đột nhiên dừng lại, sau đó khom người nhặt chiếc lò sưởi cầm tay mà tôi vừa bỏ xuống ghế nằm lên nhét lại vào trong tay tôi. “Mấy ngày nay thời tiết chuyển lạnh, thân thể con lại vốn lạnh sẵn, không nên ở ngoài trời quá lâu, sau này mà có ra ngoài thì nhớ mang theo lò sưởi cầm tay.”
Tôi khẽ gật đầu.
Thẩm Hành lại nói tiếp: “Bích Dung, nhớ lấy, thể chất Quận chúa thiên về tính hàn, không chịu nổi lạnh. Sau khi vào thu, lò sưởi cầm tay và trà nóng lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn đấy.”
Một giọng nữ trong trẻo giòn tan tức thì vang lên: “Dạ, công tử.”
Thẩm Hành cười nói với tôi: “Mấy hôm trước Vương phi vốn định tìm cho con một a hoàn vừa ý khác, vừa hay lại gặp ta nên nhờ cậy ta việc này luôn. Bên cạnh con bây giờ chỉ có một mình Lê Tâm hầu hạ, khó tránh khỏi có lúc không thể quán xuyến hết mọi việc nhỏ to. Bích Dung gia thế thanh bạch, tính tình chắc cũng khá hợp với con đấy.”
Thẩm Hành tránh người qua bên cạnh một chút, nói tiếp: “Con xem thử xem có thích không, nếu không thích ta sẽ đi tìm cho con một người khác.”
A hoàn bên cạnh tôi quả thực đang hơi thiếu, bây giờ Thẩm Hành đưa tới một người có thể nói là rất hợp ý tôi. Tôi đưa mắt quan sát vị cô nương áo xanh trước mặt một lát, rồi bèn nói: “Cô là Bích Dung ư? Họ Bích tên Dung?”
“Bẩm quận chúa, chính phải.”
“Cái tên này ai đặt cho cô vậy?”
“Bẩm Quận chúa, là mẹ của Bích Dung.”
Tôi thoáng lộ vẻ trầm ngâm. “Họ Bích này đúng là hiếm có…”
Thẩm Hành nói: “Trong thiên hạ không chuyện kỳ lạ gì là không có cả.”
Tôi bật cười nói: “Cũng phải.” Ngay cả cái gọi là kiếp trước kiếp này còn có thể xảy ra trên người tôi, chỉ một họ Bích nhỏ nhoi thôi thì có gì đáng kể chứ? Huống chi, nếu tôi nhớ không nhầm, trong giấc mơ đã đeo bám tôi suốt mười sáu năm ròng kia cũng có một vị cô nương tên là Bích Đồng.
Tôi lại cẩn thận quan sát Bích Dung thêm lần nữa, mà khi tôi quan sát thị thì thị cũng nhìn lại tôi, trong ánh mắt dường như thấp thoáng vẻ tò mò. Tôi nghĩ sư phụ đã chọn rồi thì quyết không thể nào sai được, bèn nói: “Vậy hãy chọn thị đi, con tin vào nhãn quan của sư phụ.”
Bích Dung mặt lộ nét mừng, cong chân quỳ xuống, cung kính thưa: “Xin Quận chúa ban tên.”
Tôi hơi sững người ra một chút.
Lê Tâm ghé lại gần bên tai tôi nói: “Quận chúa, mỗi một a hoàn bán thân vào phủ đều phải từ bỏ tên cũ của mình để chủ nhân mới ban tên. Cái tên này của em cũng là do Lý tổng quản đặt cho năm xưa đấy.”
Lê Tâm mà không nói thì tôi quả thực không sao biết được mấy cái quy củ này.
Tôi cảm thấy việc ban tên này có chút phiền phức, bèn nói: “Khỏi cần sửa nữa, cứ dùng cái tên này của ngươi luôn đi. Chỗ ta trước đây có Đào Chi, bây giờ thì có Lê Tâm, Bích Dung, đều là cây cỏ cả, cũng có thể tính là một đặc điểm riêng.”
Bích Dung hướng về phía tôi mà dập đầu ba cái thật mạnh, trên vầng trán trắng nõn đã có mấy vệt máu rỉ ra.
“Quận chúa, Bích Dung sẽ một lòng một dạ hầu hạ người.”
Tôi chớp chớp mắt, cảm thấy ả a hoàn mới tên gọi Bích Dung này của mình hình như đang rất cao hứng thì phải, liền lén hỏi Thẩm Hành: “Sư phụ, đứa a hoàn này người kiếm từ đâu về vậy?”
Thẩm Hành hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì sao?”
Tôi nói: “Quần áo mà thị mặc trên người không hề tầm thường, cử chỉ khí độ cũng chẳng giống như con nhà cùng khổ, tại sao lại rơi vào cảnh phải bán thân làm nô tỳ thế này? Hơn nữa vừa rồi con quan sát thì thấy thị hình như đang rất cao hứng, việc này quả thực có chút không bình thường.”
Thẩm Hành khẽ ho một tiếng. “Bích Dung vốn xuất thân từ gia đình quan lại, về sau gia cảnh sa sút, mà người thân của cô ta lại từng có ơn với ta, bản thân cô ta thì hết sức sùng bái A Uyển, thế là ta bèn đưa cô ta tới đây.”
Tôi bất giác sững người. “Sùng bái con? Vì lý do gì chứ?” Tôi nào đã từng làm ra chuyện kinh thiên động địa gì đâu, thế mà lại có một a hoàn sùng bái tôi, đây thực đúng là chuyện lạ.
Thẩm Hành cười nói: “Việc này thì cần A Uyển tự mình đi hỏi Bích Dung rồi.”
Về sau tôi hỏi Bích Dung việc này, Bích Dung liền thay đổi hẳn bộ dạng ung dung điềm đạm, tỏ vẻ thẹn thùng nói: “Trong bữa tiệc mùa hạ dạo trước, Quận chúa chỉ bằng vào một khúc nhạc đã làm chấn động cả đô thành, hai vị Hoàng tử quyền thế ngút trời đều phải quỳ gối trước tiếng đàn của Quận chúa. Bích Dung sau khi hay tin liền bắt đầu sinh lòng sùng bái Quận chúa, trong lòng chỉ mong có thể ở gần kề bên Quận chúa thôi, thế rồi gần đây được Thẩm công tử trao cho cơ hội, Bích Dung tất nhiên là hết sức mừng rỡ. Dù đã cố hết sức giấu tâm trạng ấy đi, nhưng xem ra nỗi mừng vui của Bích Dung rốt cuộc vẫn bị Quận chúa nhìn thấy cả.”
Tôi nghe xong, khóe môi bất giác hơi co giật.
Cái giống tin đồn này một đồn mười, mười đồn trăm, đến cuối cùng không ngờ lại bị đồn thành như thế.
Sau khi quãng thời gian đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm kết thúc, việc đầu tiên mà tôi làm chính là đi gặp cha để thể hiện lòng hối cải. Tôi lười chẳng muốn nghĩ ngợi, bèn kêu Bích Dung viết cho mình một trang giấy dày đặc toàn chữ là chữ, khi rời khỏi tiểu viện thì ngó mắt xem qua, bây giờ liền thao thao bất tuyệt nói với cha một tràng dài không nghỉ.
Hôm nay tâm trạng cha có vẻ không tệ, tôi mới nói được gần một nửa thì ông đã xua tay bảo tôi không cần nói nữa, rồi sau đó còn cười híp mắt nói với tôi: “Biết sai là được rồi. Cha biết con thích nghe đàn, cũng biết con thích nghe Dịch Phong gảy đàn nên hôm nay đã cất công sai người đi mời Dịch Phong về đây, con muốn nghe bao lâu thì cứ việc nghe tùy thích.”
Tôi không kìm được ngạc nhiên bật thốt: “Nhưng Dịch Phong không phải là người của Thái tử ư?”
Cha nói: “Đúng là người của Thái tử, song Dịch Phong còn chưa được chuộc thân, xét cho cùng vẫn là kỹ nam của Nam Phong quán. Lẽ nào cha mời một kỹ nam về gảy đàn cho con gái nghe cũng không được sao?”
Tôi nhủ thầm hôm nay mặt trời nhất định là mọc từ đằng tây rồi, nếu chuyện này đơn giản như vậy, tại sao khi xưa cha lại vì huynh trưởng mời Dịch Phong về mà giận huynh ấy suốt một thời gian dài như vậy?
Tôi bèn nói: “Cha, bây giờ con không thích nghe Dịch Phong gảy đàn nữa rồi.”
Cha trừng mắt nhìn tôi. Bích Dung đứng sau lưng tôi nhỏ giọng khuyên: “Quận chúa, một phen tâm ý của Vương gia người nên trân trọng mới phải.”
Tôi không muốn bị cha phạt đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm thêm, liền vội sửa lời: “Cảm ơn cha, cha thật tốt với con quá.”
Sắc mặt cha rốt cuộc đã dịu lại, ánh mắt nhìn lướt qua hai a hoàn sau lưng tôi, khi nhìn thấy Bích Dung thì hơi dừng lại, cau mày hỏi: “Đây là người mới sao?”
Tôi đáp: “Dạ, là do sư phụ tìm tới cho con đấy. Sư phụ nói người bên cạnh con không đủ, nên đưa về cho con một a hoàn mới.”
Cha vừa nghe nhắc tới Thẩm Hành thì sắc mặt liền buông lỏng hẳn.
“Sư phụ con đã chọn rồi thì ắt không sai được.”
Tôi biết ngay mà, trong mắt cha, Thẩm Hành làm cái gì cũng đều đúng cả.
Sau khi ra ngoài, tôi làu bàu nói với Bích Dung và Lê Tâm: “Nói không chừng sư phụ lại là đứa con thất lạc nhiều năm của cha ta ấy chứ.”
Lê Tâm lập tức nói: “Không thể nào.”
Bích Dung không nhịn được cười, cũng nói: “Quả thực là không thể nào.”
Tôi nghĩ thầm, kể cũng đúng, cha mẹ tướng mạo tuy đều không tệ, nhưng chưa chắc đã có thể sinh được một người con như Thẩm Hành. Có điều nếu Thẩm Hành thực sự là huynh trưởng của tôi, cũng là một điều không tệ chút nào. Rồi tôi bèn nói suy nghĩ này của mình ra với Bích Dung và Lê Tâm.
Lê Tâm cất lời cảm khái: “Nếu Thẩm công tử thực sự là thế tử của vương phủ chúng ta, chỉ e người làm mai sớm đã giẫm tan bậu cửa của vương phủ rồi.”
Bích Dung thì lại vội vàng phản bác lại tôi: “Tuyệt đối không thể có chuyện này được.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại nói vậy?”
Bích Dung ấp úng suốt một hồi lâu rồi mới đáp: “Vương gia là người Thiên Long triều, Vương phi cũng là người Thiên Long triều, đương nhiên là không thể sinh ra một người Đại Phụng triều rồi.”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bất chợt vang lại: “Theo như luân lý cương thường, bất kể là thầy trò đến với nhau hay là huynh muội đến với nhau, kỳ thực đều là loạn luân cả, nhưng đương nhiên huynh muội loạn luân thì nặng tội hơn một chút.”
Tôi hơi ngẩn ra, rồi bèn ngoảnh đầu nhìn.
Là Dịch Phong đã lâu rồi không gặp.
Thầm sắc vẫn nguyên vẻ lạnh lùng như xưa, Dịch Phong ung dung bước tới hành lễ với tôi, khi đứng thẳng người dậy, trong ánh mắt nhìn về phía tôi lộ ra mấy tia phức tạp.
Kể từ lần từ biệt ở Nam Phong quán lúc trước, suốt một thời gian dài vừa qua tôi chưa từng gặp lại Dịch Phong. Tuy tôi không rõ tại sao Dịch Phong lại đoạn tuyệt quan hệ với tôi, nhưng giờ đây tôi đang có quá nhiều chuyện rắc rồi, do đó chẳng có lòng dạ đâu mà để tâm tới, cũng chẳng muốn tính toán làm gì.
Có điều…
Câu nói vừa rồi của Dịch Phong hình như có gì đó không đúng lắm, tôi bèn cau mày hỏi: “Ngươi nói thế là có ý gì?”
Dịch Phong hờ hững nói: “Sau này Quận chúa sẽ biết thôi.” Y ôm cây ngũ huyền cầm trong lòng, chỉ tay về phía ngôi đình ở cách đây không xa. “Qua bên đó được chăng? Minh Viễn đã cất công chuẩn bị riêng cho Quận chúa một khúc đàn mới đấy.”
Dứt lời, y chẳng chờ tôi đồng ý mà vòng qua tôi đi thẳng về phía tòa đình đó.
Tôi để ý thấy sắc mặt Bích Dung có vẻ lạ thường, liền quay sang hỏi: “Sao vậy?”
Bích Dung khẽ đáp: “Quận chúa, Dịch Phong công tử thật là vô lễ quá.”
Lê Tâm nói: “Tính tình Dịch Phong công tử xưa nay vẫn luôn như vậy, Quận chúa trước đây thích y lắm. Có điều sau khi Thẩm công tử tới đây, Quận chúa đã chẳng mấy khi đến Tần lâu Sở quán nữa.”
Tôi đưa mắt lườm hai ả a hoàn sau lưng, cả hai tức thì câm tịt.
Dịch Phong tuy có chút vô lễ, nhưng tôi không hề để bụng, bởi từ trên người Dịch Phong tôi có thể cảm nhận được một cảm giác quen thuộc khó mà dùng lời miêu tả. Trước đây cảm giác này chỉ có một chút xíu thôi, nhưng có lẽ vì lâu ngày không gặp nên bây giờ nó đã trở nên nồng đậm vô cùng.
Tôi cất bước đi theo, cùng Dịch Phong ngồi xuống trong ngôi đình nhỏ kia.
Khi Dịch Phong đặt cây ngũ huyền cầm xuống, tôi bèn bảo Lê Tâm đi mang chút rượu và đồ điểm tâm lại đây.
Sau khi Lê Tâm rời đi, tiếng đàn tình tang đã bắt đầu vang lên.
Mới thoạt nghe tôi đã cảm thấy có chút ngạc nhiên, Dịch Phong nói là đã chuẩn bị cho tôi một khúc nhạc mới, nhưng đây rõ ràng là khúc nhạc mà tôi từng gảy trong bữa tiệc mùa hạ. Đột nhiên, trái tim giống như bị một con sâu chui vào, tôi đau đến nỗi đổ mồ hôi lạnh, dần dần cơn đau còn lan lên tới tận đỉnh đầu.
Toàn thân tôi đều run lên lẩy bẩy vì đau.
Bích Dung vội vàng đỡ lấy tấm thân lắc lư chực ngã của tôi, nôn nóng nói: “Quận chúa!”
Trong tai vang lên những tiếng ong ong không ngớt, cảnh tượng trước mắt như đang đung đưa, vào thời khắc cuối cùng trước khi mất đi ý thức, thứ duy nhất đập vào mắt tôi chính là chiếc vòng đỏ rực như màu máu trên cổ tay Bích Dung.
Tôi lại nằm mơ thấy một giấc mơ nữa.
Không giống với những giấc mơ lần trước, lần này xung quanh hết sức âm u, cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe thấy tiếng quỷ khóc gào, thê thảm đến nỗi khiến tôi kìm không được rùng mình kinh sợ. Tôi quan sát tình hình tứ phía, thấy mọi thứ ở nơi này đều rất xa lạ, hơn nữa còn toát ra vẻ quỷ dị khó mà miêu tả bằng lời.
Mà càng quái lạ hơn là thỉnh thoảng có người đi qua thì ai nấy đều mặt xanh nanh nhọn, không thiếu chân thì cũng thiếu tay, có một số thậm chí ngay đến đầu cũng chẳng có.
Bọn họ dường như đều nhìn thấy tôi, nhưng ánh mắt chỉ thoáng liếc qua rồi lập tức thu về ngay, vẻ sợ hãi lộ ra rất rõ ràng.
Tôi nhủ thầm, chắc lần này mình nằm mơ thấy chốn âm tào địa phủ rồi.
Biết đây là một giấc mơ nên tôi không hề sợ hãi, còn thích chí ngó nghiêng bốn phía. Khi nhìn thấy một con quỷ hai đầu, tôi vốn định lại gần thêm một chút để nhìn cho rõ, nào ngờ con quỷ hai đầu đó vừa nhìn thấy tôi đã giống như là nhìn thấy thứ gì đó ghê gớm lắm vậy, lập tức bỏ chạy đi mất hút.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy hai bóng người một đen một trắng bay về phía mình.
Tiểu thuyết xem đã nhiều, tôi đương nhiên biết rõ ở chốn địa phủ này hai bóng người một đen một trắng đó là ai. Sau khi ngắm kĩ một hồi, tôi thấy tướng mạo của Hắc Bạch Vô Thường[1] nơi địa phủ cũng không tệ lắm, chẳng đáng sợ như trong tưởng tượng của tôi.
[1] Tên gọi chung của Hắc Vô Thường và Bạch Vô Thường, theo như truyền thuyết thì đây là hai vị sứ giả chuyên đi bắt các hồn ma từ dương gian xuống địa phủ.
Khi bắt gặp ánh mắt của bọn họ, tôi vô thức chớp chớp mắt mấy cái.
Hắc Vô Thường mặt mày hờ hững hỏi: “Linh hồn còn sống hay là sao đây?”
Bạch Vô Thường mở cuốn sổ trong tay ra xem một chút. “Không cần quản đến, chuyện này không liên quan gì tới chúng ta.”
Hắc Vô Thường lại ngó nhìn tôi lần nữa, mặt mày vẫn nguyên vẻ hững hờ. “À, ta biết rồi, đây là mối duyên oan nghiệt của hai đứa khốn kiếp kia.”
Bạch Vô Thường chợt lại khoác tay qua vai Hắc Vô Thường, cười nói: “Oan nghiệt cái gì mà oan nghiệt, chuyện của phàm nhân thì cứ để họ giải quyết đi. Bây giờ Vương gia đang ở trên thiên đình dự tiệc, chúng ta hãy tranh thủ dịp này mà nghĩ ngơi thôi.”
“Ừm.”
Khi bọn họ rời đi, Bạch Vô Thường chợt nói với tôi: “Con ma mà ngươi muốn tìm ở kia kìa.”
Tôi nghe mà chẳng hiểu ra sao, thế nào là con ma mà tôi muốn tìm chứ? Chẳng lẽ lão ta muốn nói tới Tần Mộc Viễn?
Tôi rảo bước đi về hướng mà Bạch Vô Thường chỉ. Đi được một lát, tôi nhìn thấy một hang động nhỏ. Sau phút chốc trầm ngâm do dự, tôi rốt cuộc vẫn đi vào trong đó. Chỉ thấy hang động này vừa âm u vừa tịch mịch, tôi đi chậm rãi bên trong mà không khỏi có chút tim đập chân run.
Không biết qua bao lâu sau tôi nhìn thấy một bóng người, mà không đúng, phải nói là một bóng ma mới thực sự chính xác.
Đó là một con ma nữ.
Cô ta mặt mày ngơ ngẩn ngồi một mình trên một tảng đá, chẳng biết là đang nghĩ cái gì. Tôi khẽ ho một tiếng, cô ta liền ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy tôi thì bất giác lộ ra mấy tia kinh ngạc, đồng thời còn có mấy tia thấu hiểu nữa.
Cô ta đứng dậy hỏi: “Cô là người mới tới ư?”
Tôi chớp chớp mắt, cô ta hình như không sợ tôi thì phải?
Cô ta lại nói tiếp: “Từ nay về sau tôi coi như có bạn rồi. Cô tên là gì? Chết như thế nào vậy?”
Tôi không tiện nói với cô ta đây chỉ là một giấc mơ, bèn đáp: “Tôi tên Tiêu Uyển, nằm mơ chết.”
Cô ta thoáng ngẩn ra rồi nhếch khóe môi cười nói: “Vậy cô chết oan thật đấy. Có điều tên tôi gần giống tên cô, lúc sinh tiền tôi họ Tạ, tên chỉ có một chữ Uyển thôi.”
Tạ Uyển? Tôi bất giác cả kinh, lẽ nào lần này người xuất hiện trong mơ không phải là Tần Mộc Viễn nữa mà đổi sang Tạ Uyển rồi? Cô ta không phải chính là tôi trong kiếp trước ư?
Cô ta lại nói: “Tôi ở đây đã được hơn trăm năm, lâu lắm không có cơ hội mở miệng trò chuyện rồi.”
Tôi hỏi: “Sao cô phải ở đây hơn một trăm năm vậy? Sau khi chết cớ gì chẳng lập tức đầu thai?”
Cô ta thở dài than: “Vốn dĩ là như thế, nhưng tình hình của tôi có hơi đặc biệt.” Rồi cô ta lại thở dài thêm mấy tiếng nữa, sau đó mới nói tiếp: “Lúc sinh tiền tôi yêu phải một người không nên yêu, yêu rất lâu mà chẳng được đáp lại. Kỳ thực tôi không hận sư phụ chút nào, cũng không oán trách. Chuyện tình ái vốn phải hai bên tình nguyện, tôi chỉ có thể tự trách mình lún vào quá sâu mà không kịp thời rút ra thôi. Nếu như khi đó ông trời để cho tôi được sống, sau khi bước một chân qua quỷ môn quan chắc tôi đã có thể suy nghĩ thông suốt mọi điều rồi.”
Tôi yên lặng lắng nghe, trong lòng thầm biết sư phụ trong lời của cô ta chính là Thẩm Yến.
“Ôi, chỉ đáng tiếc tôi đã phải bước hẳn qua quỷ môn quan, không thể nào quay đầu được nữa. Tôi vốn nghĩ kiếp này cứ như vậy là xong, nhưng Bạch đại ca lại nói với tôi rằng sở dĩ tôi không thể thuận lợi đầu thai là vì có người đã sử dụng bí thuật ở trần gian nên việc đầu thai của tôi mới bị ngăn cản.”
Tôi nghĩ đến mấy giấc mơ có liên quan tới Tần Mộc Viễn khi trước, bèn thử hỏi dò: “Người đó là sư phụ của cô ư?”
Cô ta đáp: “Không phải, sư phụ vốn chỉ mong tôi rời khỏi y càng xa càng tốt, còn đeo bám lấy tôi như thế làm gì? Tôi nghĩ sau khi biết tin tôi chết, sư phụ nhất định sẽ rất vui mừng vì không còn ai bám riết lấy y nữa. Nói đến sư phụ, kỳ thực tôi rất có lỗi với y. Nếu trong đêm động phòng hoa chúc tôi tin vào lời của sư phụ, không làm ra những hành động đeo bám vô ích đó thì bây giờ đã chẳng phải rơi vào cảnh như thế này rồi.”
Tôi hỏi: “Vậy người đó là ai?”
Cô ta đáp: “Tôi có một người bạn thanh mai trúc mã tên là Tần Mộc Viễn. Bạch đại ca nói chấp niệm của y với tôi quá sâu, do đó đã nhờ một cao nhân ở trần gian tới thi triển bí thuật giam cầm tôi ở nơi này, chờ sau khi y qua đời thì sẽ cùng đầu thai với tôi.” Cô ta khẽ thở dài, sau đó mới lại nói tiếp: “Tôi vốn biết y thích tôi từ lâu, nhưng không biết rằng chấp niệm của y với tôi lại sâu sắc đến vậy, tôi cứ ngỡ sau khi tôi thành thân, y sẽ thôi không còn nghĩ gì tới tôi nữa.”
Tôi nói thầm trong lòng: Hắn còn đào mồ cô lên để thành thân với cô nữa cơ đấy…
“Đều là tôi hại y, nếu khi xưa tôi không gả cho sư phụ mà gả cho Tần đại ca, chuyện có lẽ đã không biến thành như thế này. Chấp niệm của Tần đại ca thực sự quá ư sâu sắc, nếu tôi và y mà có kiếp sau, tôi nhất định sẽ để cho y được thỏa lòng.”
Tôi trợn trừng hai mắt lên nói: “Không được.” Tôi không muốn dính dáng gì tới Tư Mã Cẩn Du đâu, thế là vội vàng nói tiếp: “Vừa rồi cô cũng nói rồi mà, chuyện tình cảm cần hai bên tình nguyện mới được.”
Cô ta nhỏ giọng nói: “Kỳ thực Bạch đại ca còn nói với tôi một chuyện nữa, đó là nếu trong kiếp sau tôi không thể làm Tần đại ca thỏa mãn, vậy thì kiếp sau nữa Tần đại ca vẫn sẽ tiếp tục bám lấy tôi. Cô mới ngày đầu tới đây nên còn chưa rõ nơi này nhạt nhẽo đến cỡ nào, còn tôi thì đã ở đây hơn một trăm năm rồi. Nếu như kiếp sau chết rồi còn phải đến đây lần nữa, tôi thà hồn phi phách tán còn hơn. Vả lại, thời gian một kiếp chỉ sau nháy mắt là sẽ trôi qua, sau khi uống canh Mạnh Bà, ai còn nhớ được nhiều chuyện như thế nữa?”
Đúng là khổ sở quá chừng mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...