Trường Hà

Edit: Dun, đã beta

6

Sầm Lý rất nhanh liền xin nghỉ phép.

Vừa được làm việc chính thức liền xin nghỉ phép không phải là chuyện tốt. Nhưng chủ nhiệm vẫn sảng khoái ký tên, ông đã quan sát Sầm Lý làm việc từ những ngày đầu, Sầm Lý lúc vừa tới bệnh viện rất ngoan, một đứa trẻ vừa ngoan ngoãn vừa siêng năng, luôn làm người ta yêu thích.

Sầm Lý mua vé xe về nhà vào hôm sau, cậu phải về nhà nói cho bà nội một tiếng.

Trong nhà trống hoác, mùa thu khô hanh làm không gian cứ bị bụi bặm quanh quẩn bám lấy, Sầm Lý đột nhiên cảm thấy mình cũng phù du như những hạt bụi kia, nhắm mắt lại liền cảm nhận một loại lơ lửng không chạm đất.

Cậu làm tổ trên sô pha, mệt mỏi nhìn di ảnh của bà nội, lẩm bẩm một mình: “Bà nội chắc chắn không ngờ được hôm nay con gặp được ai đâu.”

Trong phòng im phăng phắc, không ai trả lời cậu.

“Cô ta muốn xin lỗi chúng ta, con không muốn nhận, được không bà?”

“Cô ta buồn cười thật, mang theo đứa nhỏ, thoạt nhìn gia đình hạnh phúc, trên mặt không nhìn ra chút buồn rầu nào, con thì sao chứ, ba con thì sao chứ, bà nội thì sao chứ, ai bồi thường những năm này của chúng ta?”

Thanh âm Sầm Lý càng ngày càng thấp, khàn đặc khó nghe như tiếng gầm của quạ đen, nhưng không hề chảy giọt nước mắt nào.

Cậu lớn lên không thích khóc lóc, bà nội cũng nói từ bé đến lớn không thấy nước mắt cậu rơi bao giờ, “Như vậy cũng tốt, Tiểu Lý nhà chúng ta có phúc khí trời ban, cả đời không gặp đau khổ.”

Nhưng hơn mười năm Sầm Lý lớn lên, chỉ toàn chịu đau khổ.

Ngày hôm sau, Sầm Lý ngồi xe quay về A thị.

Cậu đã ở A thị rất nhiều năm, nhà ga nhỏ cũ kỹ nơi này, từng ngõ hẻm trong thành phố, đường lộ rộng lớn, cây cối trồng ven đường, cậu đều rất quen thuộc, cho dù sau này đã rời đi, cậu vẫn duy trì trở về đây một tháng một lần.

Cậu phải đến nhìn ba cậu.

Ra khỏi nhà ga, Sầm Lý gọi taxi, nói với tài xế: “Đến trại giam thành phố.”

Tài xế vừa nghe cậu muốn đến trại giam, liền biến sắc nhìn lên kính chiếu hậu đánh giá cậu một chút.


Sầm Lý sống qua đoạn thời gian dài kia, đã sớm miễn dịch với ánh mắt hiếu kỳ và đánh giá, cậu không nói lời nào, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài cửa sổ.

A thị không thay đổi quá nhiều, lúc Sầm Lý mười bảy tuổi rời khỏi nơi đây, hai mươi bốn tuổi trở lại, thành phố này vẫn sừng sững như thế, có lúc khiến Sầm Lý giật mình tỉnh lại, giấc mộng đã qua rồi.

Hôm trước cậu đã hẹn trước với quản lý trại giam, rất nhanh được sắp xếp cho gặp Sầm Thanh Dương.

Sầm Thanh Dương ở trong trại giam hơn mười năm, từ lúc Sầm Lý mười hai tuổi, vì tội giết người.

Sầm Lý từ bé bị ăn hiếp, mọi người đều nói cậu không có mẹ. Ác ý của người lớn trẻ con không hiểu được, Sầm Lý ngỡ là thật. Cậu ghi nhớ từng lời chửi rủa vào lòng, về nhà hỏi Sầm Thanh Dương: “Mẹ con đâu?”

Sầm Thanh Dương mỗi lần đều nói với cậu: “Tiểu Lý, mẹ con qua đời rồi, nhưng mẹ con rất yêu chúng ta, mẹ con lúc nào cũng dõi theo con.”

Sầm Thanh Dương là một người đàn ông dịu dàng, Sầm Lý không bao giờ nghĩ tới ông sẽ vào tù vì giết người, Sầm Lý mười hai tuổi liều mạng khóc lóc ra sức giải thích với cảnh sát, không phải, ông ấy không giết người.

Không ai nghe cậu nói. Người lớn xung quanh thì thầm to nhỏ, ánh mắt thương hại khiến cậu sợ hãi lại trống rỗng. Bà nội chảy nước mắt che mắt cậu lại, dẫn cậu về nhà, đến bây giờ Sầm Lý vẫn nhớ bàn tay ấm ấp ấy.

Bà nội nói: “Không sao, Tiểu Lý, vẫn còn bà nội.”

Sầm Lý tuổi còn nhỏ, chỉ mơ hồ biết ba cậu bị oan, sau này lớn hơn một chút, bà nội mới nói cậu biết mọi chuyện.

Ba cậu đúng là đã giết người, giết một tên cưỡng gian. Tên đàn ông kia trong con hẻm vắng cưỡng gian một bé gái hơn mười tuổi, đúng lúc Sầm Thanh Dương tan làm bắt gặp, đứa bé khóc lóc nhìn về hướng ông cầu cứu.

Vì thế Sầm Thanh Dương liền nhặt một viên gạch vỡ đi đến.

Sầm Thanh Dương làm ở tòa soạn, đeo mắt kính, gầy gầy cao cao, ai cũng không thể tin, chỉ một nhoáng liền đem người đập ngã.

Đứa bé đó là Hà Chi Hoa.

Bị đập chết là con trai độc nhất của một gia đình giàu có trong thành phố, dưa vào thế lực trong nhà, mới dám giở trò cưỡng hiếp, không ngờ báo ứng tới nhanh như vậy.

Nhưng người nhà hắn không nghĩ như vậy, bọn họ muốn Sầm Thanh Dương đền mạng.

Người nhà Hà Chi Hoa bị ép nhận tiền, từ chối ra tòa làm bằng chứng, vì vậy Sầm Thanh Dương theo lẽ bị quy tội ngộ sát, ở tù mười hai năm.


Bà nội khóc đỏ mắt, nhờ vô số quan hệ tìm luật sư, mới có thể giảm từ ngộ sát xuống phòng vệ quá đáng, nhưng chỉ giảm được ba năm.

Từ bé đã phải trả qua loại chuyện này, trong nhà có người giết người là một chuyện vô cùng ghê gớm, nhưng nhà cửa không tiền không quyền chỉ có thế nuốt ngược vào bụng.

Vì vậy Sầm Lý bị ăn hiếp không chỉ mỗi chuyện là một đứa nhỏ không có mẹ. Người lớn không cản nữa, bạn bè không kiêng nể đứng trước mặt cậu nói, xem kìa, chính là nó, ba nó là kẻ giết người.

Sầm Lý không muốn nghĩ tới chuyện trước đây, bởi vì cậu gặp được Tống Hành Kha, cậu trong mắt Tống Hành Kha hoàn toàn không giống những người khác. Tống Hành Kha sẽ không bị cậu lạnh lùng dọa chạy, Tống Hành Kha sẽ không để ý những lời đồn nhảm không căn cứ, Tống Hành Kha khen cậu yêu cậu, cậu gắt gao giữ lấy Tống Hành Kha, xem Tống Hành Kha như sinh mệnh. nhưng Tống Hành Kha có như thế không?

Tiếng mở khóa làm Sầm Lý đang ngây người bừng tỉnh. Cậu xoay người, trông thấy Sầm Thanh Dương đeo còng tay đi đến.

Sầm Thanh Dương nhìn thấy cậu, đáy mắt tràn đầy mừng rỡ, ông dịu dàng cười: “Tiểu Lý.”

Sầm Thanh Dương là người trí thức, cho dù sống trong tù nhiều năm như vậy cũng không thể thay đổi khí chất của ông, ông vẫn cao gầy, hốc mắt thật sâu, lộ ra mười phần ôn nhuận.

Sầm Lý nhịn không được nghĩ, ai muốn tin người thế này lại giết người chứ? Nhưng cậu cũng chỉ cười cười, gọi: “Ba.”

Sầm Thanh Dương ngồi xuống, sờ tay Sầm Lý, nhíu mày nói: “Sao tay lạnh thế?”

“Bên ngoài gió lớn.” Sầm Lý nói.

“Làm sao vậy?” Sầm Thanh Dương hỏi cậu, “Chưa phải cuối tháng đã đến đây rồi?”

Sầm Lý nhìn ông, không biết mở lời thế nào, quan hệ giữa cậu và Sầm Thanh Dương rất tốt, cho dù Sầm Thanh Dương phải vào trại giam, Sầm Lý không hề oán trách ông.

Kỳ lạ nhỉ? Sầm Lý sau này nghĩ lại, thật sự rất kỳ lạ. Cậu không tin những lời tố giác Sầm Thanh Dương, bất kể ai sỉ nhục cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt gì, nhắc đi nhắc lại ba cậu giết người, cậu vẫn không tin.

Ban đầu, Sầm Thanh Dương mỗi lần gặp cậu, đều chảy nước mắt, luôn nói xin lỗi, trong thâm tâm ông hổ thẹn với Sầm Lý, ngược lại Sầm Lý luôn an ủi ông.

Đứa nhỏ hơn mười tuổi luôn nói: “Không sao, ba, con và bà nội chờ ba.”

Nhưng không ai biết, cậu ra khỏi trại giam bắt đầu khóc.

Bên ngoài trại giam có một tảng đá, mỗi lần đến gặp ba, cậu đều ngồi sau tảng đá mà khóc, khóc suốt, khóc đến khi ánh mặt trời cũng đỏ mặt nhìn cậu, mới lau nước mắt về nhà.


Cậu không đi cùng bà nội, cậu sợ bà nội thấy mình khóc. Sau này Sầm Lý lại nghĩ, có phải khi đó khóc nhiều quá, sau này lớn lên mới không còn nước mắt nữa.

Sầm Thanh Dương nhìn ra cậu do dự, ông rất thông minh, nghĩ một hồi lại nói: “Có phải cô bé kia đến tìm con không?”

Sầm Lý gật gật đầu: “Cô ta bảo ba không chịu gặp, muốn con tới hỏi ba.”

“Ai nha.” Sầm Thanh Dương cười nói, “Muốn gặp ba làm gì, nhiều năm như vậy, ba có cái gì để gặp chứ?”

Sầm Lý nói: “Nếu ba vẫn hận cô ta, con quay về liền…”

“Tiểu Lý.” Sầm Thanh Dương ngắt lời cậu, “Ba trước giờ không hề oán hận con bé.”

Sầm Lý hơi mở to mắt, nhíu mày.

“Con bé thoạt nhìn sống thế nào?” Sầm Thanh Dương hỏi.

Sầm Lý khẽ nói: “Thoạt nhìn tốt lắm, dẫn theo một đứa nhỏ, chắc là mới sinh không lâu.”

Sầm Thanh Dương cười cười, nói: “Vậy là tốt rồi.”

Sầm Lý muốn phản bác, Sầm Thanh Dương cũng không cho cậu cơ hội, ông nói: “Tiểu Lý, nếu như được quay lại một lần, nói không chừng ba vẫn sẽ chọn làm như thế.”

“Còn con thì sao?” Sầm Lý lần đầu tiên chất vấn Sầm Thanh Dương, cậu không tin được nhìn Sầm Thanh Dương: “Bà nội con thì sao? Ba muốn con phải làm sao bây giờ?”

Sầm Thanh Dương trầm mặc, ông nói: “Nếu ngày đó ba lờ đi, thì cả đời ba sẽ gặp toàn ác mộng.”

“Hiện tại ba ở trại giam, nhưng ba không hổ thẹn, Tiểu Lý, sống trên đời, cầu mong nhất một lần sống không hổ thẹn.” Ông vỗ vỗ bàn tay Sầm Lý, “Ba chỉ nói xin lỗi một lần duy nhất, là với con và bà nội.”

“Vậy vì sao ba không muốn gặp cô ta?” Sầm Lý gắt gao nhìn ông.

Sầm Thanh Dương thở dài: “Lúc đầu ba cũng không chịu nổi. Cảm thấy vì sao lòng tốt lại biến thành tai họa. Khi đó con còn nhỏ như vậy, ba cả đời phải ở đây, con phải làm sao đây?”

“Sau này nghĩ kĩ rồi.” Sầm Thanh Dương ngừng một lát, cũng không nói ra đã nghĩ kĩ điều gì.

“Con bé đó, cả đời nó cũng áy náy chuyện này, ba sợ nó gặp ba liền không quên được nữa. Bây giờ nó sống tốt, suy cho cùng, đó là ước muốn của ba khi cứu nó. Có lẽ điều nay nghe lương thiện đến ngu ngốc, nhưng Tiểu Lý, ba làm việc này, nguyện ý gánh hậu quả thay con bé, dù là công bằng, hay không công bằng.”

Sầm Lý không còn lời nào để nói, cậu hỏi Sầm Thanh Dương: “Còn con thì sao? Lựa chọn của ba, cùng phải để con gánh vác sao?”

“Tiểu Lý, con còn nhớ ba đã nói gì không?” Sầm Thanh Dương chợt trào nước mắt, Sầm Lý cảm thấy, có thể là do ánh đèn phòng quá chói mắt, cậu nhìn lầm rồi, “Con vẫn luôn ưu tú như vậy, là niềm kiêu hãnh lớn nhất cuộc đời ba.”


“Con một chút cũng không hề ưu tú.” Sầm Lý khẽ nói, “Con đánh mất rất nhiều thứ, con đánh mất bà nội, con đánh mất người con thích, con thích đàn ông, từ trung học đã cùng một chỗ với anh ấy, ba còn cảm thấy con ưu tú sao?”

Sầm Thanh Dương ngẩn người, nhưng chỉ trong chốc lát, ông nắm tay Sầm Lý: “Đúng vậy.”

“Con có thể lựa chọn sống như thế nào, có thể lựa chọn không tha thứ cho ai, cũng có thể lựa chọn người xứng đáng để con thích, bất kể con như thế nào, ba đều ở đây dõi theo con.”

“Mẹ và bà nội đều sẽ dõi theo con, Sầm Lý, ba muốn con mở to mắt nhìn thế giới này, con phải học cách nhìn về phía trước.”

“Mọi người đều yêu con, người khác có tình yêu, con cũng không hề thiếu.”

Sầm Lý nhớ tới lần Sầm Thanh Dương dẫn cậu đi xem bầu trời sao. Cậu đứng dưới sao, như có thể giơ tay là chạm tới, cậu hỏi Sầm Thanh Dương: “Con có thể có được nó không?” Sầm Thanh Dương ôm cậu, ôn nhu nói: “Tiểu Lý, nó không thuộc về bất kỳ ai, nhưng nếu con muốn, nó chính là của con.”

Sầm Lý cảm thấy lạnh lẽo, Sầm Thanh Dương nhẹ nhàng vỗ mặt cậu, Sầm Lý mới biết mình đang khóc.

Cậu qua loa lau nước mắt, khẽ nói: “Đến giờ rồi, con đi đây.”

Sầm Thanh Dương nói: “Lần sau con bé tìm đến con, con bảo nó tới đây, con với nó cùng tới.”

Sầm Lý gật đầu, nhìn Sầm Thanh Dương, đứng dậy ra ngoài, tay chạm đến tay nắm cửa, cậu nghe tiếng Sầm Thanh Dương khẽ gọi: “Tiểu Lý.”

Sầm Lý quay đầu nhìn ông.

Sầm Thanh Dương hơn bốn mươi tuổi khéo mắt tinh tế đã có nếp nhăn, những vết nhăn thoạt nhìn vừa tang thương nhưng rất đỗi dịu dàng.

Ông yên ổn ngồi đó, cười với Sầm Lý: “Phải làm người lương thiện.”

Sầm Lý rốt cuộc không nhịn được, cậu che miệng, nước mắt từng giọt lăn xuống.

Cậu cảm thấy một trận khổ sổ kinh tâm, giống như đáy lòng nổi gió, nhưng còn có ánh sáng quét qua, sáng sủa con người Sầm Lý. Cậu nhìn Sầm Thanh Dương, khẽ gật đầu, sau đó không quay đầu rời đi.

Bên ngoài dương quang trải rộng, cổng lớn sau lưng chậm rãi đóng lại, Sầm Lý ngẩng đầu, trông thấy Tống Hành Kha đứng dưới tán cây.

Người đàn ông thấy cậu, cong khóe môi, bước nhanh tới.

Ánh mặt trời sau lưng anh như sưởi ấm mọi thứ, Tống Hành Kha vẫn thế, từng bước bước đến gần Sầm Lý, tiến vào lồng ngực cậu, ghép vào trái tim khuyết một mảnh của Sầm Lý.

Hô hấp Sầm Lý nháy mắt trở nên nhẹ bẫng, giống như sợ làm tan vỡ tình yêu trước mắt.

Đó là mối tình đầu đánh mất nhưng tìm lại được của cậu, ánh sáng chói lòa, vượt qua sáu năm tròn, mạnh mẽ, mãnh liệt lấp đầy linh hồn cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận