Lúc đi ra từ quán lẩu, trời cũng đã tối đen. Trương Dương ngồi ở yên sau xe đạp của Lâm Ninh thỏa mãn đá đá chân, chỉ là Lâm Ninh từ hồi nãy gặp mặt Chu Đình sắc mặt đã căng ra rồi, dường như ai thiếu nợ mà không trả vậy.
Trương Dương lại không hề lạ gì thái độ của y, cho nên cũng không thấy kỳ quái chỗ nào, thấy rạp chiếu phim đang treo poster bộ phim mới nhất hiện nay《Họa Bì 2》, liền đẩy đẩy Lâm Ninh đang đạp xe phía trước: “Dừng lại, dừng lại.”
Lâm Ninh không chút hoang mang ngừng xe, quay đầu lại nghi hoặc nhìn anh. Trương Dương chỉ chỉ rạp chiếu phim: “Vừa rồi tôi mời cậu ăn lẩu, giờ tới phiên cậu mời tôi xem phim.”
Phim này 8 rưỡi mới bắt đầu chiếu, chờ hai người xem xong phim thì cũng hơn 11h khuya, Lâm Ninh nhìn đồng hồ nhíu nhíu mày, đã qua giờ đóng cửa phòng ký túc xá rồi. Trương Dương biết y đang lo lắng việc gì, liền vỗ vỗ bờ vai y: “Không cần lo, Tiểu Ninh Ninh, có tôi ở đây mà, đến chỗ tôi ngủ đi! Ngày mai sẵn tiện chở tôi đi học luôn! Cậu cũng không cần sáng sớm đến rước tôi, tốt hơn nhiều!”
Lâm Ninh nhìn anh một cái, liền yên lặng dắt xe đạp chạy tới hướng nhà Trương Dương, tới nhà rồi rất tự nhiên mà rửa mặt tắm rửa, Trương Dương nhìn Lâm Ninh mặc áo ngủ của anh thì trêu chọc: “Haha! Với vóc người của cậu, áo ngủ của tôi lại như trở thành một bộ dạng mới vậy! Cậu mặc chẳng khác gì âu phục cả!”
Lâm Ninh không để ý tới sự trêu chọc của anh, ngồi vào sofa chuẩn bị nằm xuống, Trương Dương kéo y: “Sao lại ngủ trên sofa, giường tôi hơn 2m, có thêm cậu không thành vấn đề!”
Quả nhiên trong phòng ngủ không lớn của Trương Dương ngoại trừ một TV còn có một cái giường rất to, Trương Dương vừa thấy nó liền sung sướng lăn đi vào, “Oa, rốt cục cũng nằm xuống giường rồi!” Lăn qua lăn lại thấy Lâm Ninh đứng ở bên giường, anh chịu không nổi phải kéo y, “Nằm xuống đi, cứ ngủ thoải mái!”
Ai biết Lâm Ninh dường như đang suy nghĩ gì đó, Trương Dương lôi kéo y mạnh một cái lại khiến y lảo đảo, cả người thuận thế ngã đè lên người Trương Dương. Hai người thoáng cái đều trố mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương. Thân thể chặt chẽ thiếp hợp dường như bắt đầu có chút nóng, một khí tức kỳ dị bắt đầu lan tràn trong phòng.
“Này, mau đứng lên, cậu nặng quá!” Trên mặt Trương Dương hiện lên một tia đỏ ửng khả nghi, giãy dụa đẩy Lâm Ninh trên người mình. Lúc này Lâm Ninh mới như tỉnh lại từ trong mộng đứng lên từ người anh, nhìn anh một cái rồi chui vào ổ chăn. Trương Dương yên lặng thở phào nhẹ nhõm, cũng chui vào ổ chăn yên lặng nằm, hai người trong lúc đó lần đầu tiên xuất hiện tình cảnh xấu hổ không thể nói nên lời.
“Là bạn gái cậu sao?” Im lặng một hồi, Lâm Ninh mạc danh kỳ diệu phun ra một câu như thế.
“Ai cơ?”
“Cô gái kia!”
Đại não Trương Dương vòng vo nửa ngày mới nghĩ ra người mà y nói là Chu Đình. “Cậu nói Chu Đình sao? Sao lại có khả năng! Cô ta tôi chịu không nổi đâu! Cô ta là cộng tác của tôi đó. Nói đến vụ này, cuối tuần học viện bên tôi cùng hệ ngoại ngữ có hội ái hữu, lúc đó tôi sẽ lên sân khấu biểu diễn đó, cậu có muốn tới xem hay không?”
“Không có hứng thú!” Lâm Ninh nói xong liền khép lại con mắt, ngủ.
“Biết cậu sẽ nói vậy mà, nếu cậu không đến sẽ là tổn thất của cậu thôi, tôi hát nghe rất êm tai đó!” Trương Dương trở mình đối mặt với y hăng hái bừng bừng tuyên truyền.
“…”
“Hứ! Không có chút nhiệt tình!” Trương Dương lại trở mình, đưa lưng về phía y từ từ tiến vào mộng đẹp.
XXXXXXXXXXXX
“Uhm…” Trong mơ hồ Trương Dương cảm giác được có người đang nhẹ nhàng di chuyển tay chân của mình, giãy dụa mở mắt liền thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Lâm Ninh đang kéo tay chân mình đang quấn chặt lấy người y. Trương Dương liền giật mình nói: “Haha, xấu hổ, tướng ngủ của tôi không đẹp cho lắm.”
Lâm Ninh yên lặng xoa xoa cái đùi bị anh đá lúc nửa đêm, liền đứng dậy cởi áo ngủ mặc quần áo. Trương Dương vừa thấy cơ thể y liền nhào tới sờ soạng một chút, vừa sờ vừa khen: “Woa! Cơ thể của cậu sao luyện ra được vậy, sao tôi luyện tập mà không ra được hiệu quả thế này!”
“Không biết.” Lâm Ninh bị anh sờ khiến cả người căng ra, vô ý thức nắm chặt hai lòng bàn tay. Bỗng nhiên cảm giác trong cơ thể có cỗ nhiệt khí kỳ lạ bắt đầu trào lên, liền vội vã mặc quần áo chạy vào toilet.
“Chỉ sờ chút thôi mà, chạy gì chứ! Đồ hẹp hòi!” Trương Dương không phát hiện thấy sự khác lạ của y, lầm bầm rồi cũng mặc quần áo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...