Trường Đình


Triệu Quyền nhìn vẻ mặt Trường Đình có vẻ hoảng sợ, trong lòng hắn cũng bình ổn lại phần nào, kiềm chế cơn giận vẫy tay ra hiệu cho thị vệ lui xuống.

Các thị vệ thu gươm vào vỏ, lùi sang một bên buông tay đứng chờ.
Trường Đình thở phào một hơi trong lòng nhưng vẫn cúi đầu.

Trước mắt tối lại làm nàng không khỏi ngẩng đầu, chỉ thấy Triệu Quyền đứng cách nàng không đầy một bước.

Trường Đình hơi lùi lại một chút rồi tiếp tục cúi đầu.


Triệu Quyền cười nói: "Người không biết thì không có tội, dù sao thì hôm nay vẫn phải cảm ơn Giang cô nương.

Nếu không có cô nương, e rằng bổn vương khó tránh khỏi ác thủ của thích khách rồi."
Trường Đình tiếp lời: "Vương gia quá khen, vương gia phúc lớn mạng lớn, ngay cả khi không có ta, vương gia cũng sẽ gặp dữ hóa lành." Có hàng nghìn hàng vạn cách nhưng chiêu nịnh bợ vẫn là nhất.
Triệu Quyền có chút ngạc nhiên nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng bình tĩnh không có vẻ mỉa mai hắn.

Triệu Quyền trầm ngâm một lúc lại nhìn Trường Đình, dặn dò những người xung quanh: "Đêm đã khuya, đưa Giang cô nương về nghỉ ngơi đi, phải bảo vệ cô nương thật cẩn thận vào! Nếu còn để Giang cô nương gặp nguy hiểm nữa..." Nói xong, hắn liếc nhìn các thị vệ xung quanh bằng ánh mắt u ám, những lời nặng nề như búa tạ đập vào lòng mọi người.
Mọi người đồng thanh hô vâng, trong lòng Trường Đình giật nảy, đây không phải là bảo vệ mà rõ ràng là đang giám sát nàng.

Nàng cẩn thận ngẩng đầu nhìn Triệu Quyền, thấy hắn nhìn xuống mình từ trên cao bằng ánh mắt lộ rõ vẻ không kiên nhẫn.

Trường Đình kìm nén cơn phẫn nộ, chắp tay cúi đầu nói lời không thật lòng: "Cảm tạ vương gia!" Nói xong, nàng bèn theo thị vệ rời đi.
Triệu Quyền nhìn theo bóng dáng Trường Đình rời đi, cho đến khi nàng ra khỏi thư phòng đi xa theo con đường mòn mới thu hồi ánh mắt.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ châm chọc, quả thật là giang hồ cẩu thả, không biết tiến lùi!

Thị vệ cận kề hắn là Trương Miễn cúi người tiến lên cẩn thận nhắc nhở: “Vương gia, kiếm của Giang cô nương vẫn còn ở đây, ngài nghĩ nên xử lý thế nào?” Nói xong, hắn ta nhẹ nhàng ngẩng đầu lên cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của Triệu Quyền.
Triệu Quyền cúi đầu thấy kiếm của Trường Đình đang cắm trên mặt đất, viên gạch này là vật đặc biệt dâng tặng, được phụ hoàng của hắn đích thân ban tặng khi xây dựng Vương phủ, cứng rắn vô cùng, khi gõ vào còn phát ra âm thanh như kim loại, quy trình chế tác tinh xảo và bí mật, lại tốn kém không nhỏ, vũ khí thông thường không thể làm hư hại được nó.
Nữ nhân này lại có thể nhẹ nhàng cắm kiếm vào đó, công lực khéo léo này e rằng không phải võ sĩ thông thường có thể làm được, Triệu Quyền nhìn kỹ mới càng thêm ngạc nhiên kho phát hiện ra rằng thanh kiếm thật ra đã cắm vào khe gạch.
Cần biết rằng viên gạch này đã trải qua nhiều lần gia công của các thợ lành nghề, việc ghép nối giữa các viên gạch được xem là tinh xảo, toàn bộ mặt sàn gần như không thấy một khe hở bằng mắt thường, nữ nhân này lại có thể dễ dàng tìm ra khe hở để cắm vào nên làm sao không khiến Triệu Quyền kinh ngạc cho được, Triệu Quyền cầm lấy chuôi kiếm vận sức rút kiếm ra.
Thanh kiếm này tuy có vẻ mỏng nhẹ nhưng cầm trong tay lại có cảm giác nặng nề, Triệu Quyền không khỏi cầm kiếm quan sát, thấy toàn bộ thân kiếm tối tăm, ẩn chứa vẻ cổ xưa của đồng thau, thanh kiếm nhìn thì nhẹ nhàng nhưng khi xem kỹ dưới ánh nến, các hoa văn tối màu hiện ra, các đường nét cổ kính và trang nhã từ chuôi kiếm uốn lượn kéo dài lên trên.
Triệu Quyền đã thấy nhiều kiếm tốt nhưng cũng biết thanh kiếm này không phải vật tầm thường, các hoa văn tối toàn thân không phải để trang trí mà là do các bậc thầy chế kiếm đã tốn công sức rèn đúc huyền thép vào, mới làm cho thanh kiếm này vừa nhẹ vừa bền bỉ sắc bén, kiếm tốt như vậy e rằng trên thế gian cũng không nhiều lắm.
Thị vệ lại đưa bao kiếm ở góc tường tới, Triệu Quyền nhận lấy bao kiếm, vừa rồi Trường Đình đã dùng bao kiếm này để chặn đòn sát thủ của người mặc đồ đen, trong lòng Triệu Quyền âm thầm tức giận, khi tra kiếm vào bao, thanh kiếm chạm vào bao kiếm phát ra âm thanh cực kỳ trong trẻo như thể kiếm đang ngân vang ong ong trong bao.
Triệu Quyền nhìn quanh, trong mắt hiện rõ tức giận, ra lệnh: “Đi xem tên thích khách đó đã bị bắt chưa? Dám cả gan đến Tấn Vương phủ ta hành thích!”
Những người bên cạnh lập tức rời đi, Triệu Quyền lại nhìn thanh kiếm trong tay ném cho Trương Miễn, nói: “Đi, mang kiếm này trả lại cho nữ tử đó!”
Trương Miễn nhận lấy kiếm, biết rằng Vương gia đêm nay bị ám sát đã khiến tướng mạo vô cùng chật vật nên trong lòng đang cực kỳ phẫn nộ, hắn ta vội vã thưa vâng, lại nghe Triệu Quyền nói: “Cần ra lệnh cho người cẩn thận phục vụ, không được lơ là, không được có sơ sót nào.” Nói xong nhìn Trương Miễn: “Đã hiểu chưa?”
“Còn nữa! Gọi Đinh Phong đến đây cho bổn vương!” Nói xong lại hừ lạnh một tiếng, ánh mắt u ám nói: “Tấn Vương phủ của bổn vương sao lại để người ta ra vào như nơi không người, dám ăn cây táo rào cây sung ngay dưới mũi bổn vương, sống không biết trời cao đất dày!”

---
Trường Đình trở về Vãn Nguyệt Lâu, phía sau là một đám đông hùng hậu các thị vệ ai nấy đều có sắc mặt nghiêm trọng, các nha hoàn trong tiểu viện đã sớm bị thị vệ gọi dậy, mỗi người đứng nghiêm buông tay, im thin thít không dám hó hé.
Trong lòng Trường Đình thầm hối tiếc, nếu biết trước như thế tối nay không ra ngoài là tốt rồi, nhưng nếu nàng không thám thính thư phòng đêm nay, e rằng tính mạng của Triệu Quyền cũng khó bảo toàn.
Chỉ có điều, phủ đệ của Tấn Vương gia là nhà quý tộc cao quý của triều đình, được canh gác nghiêm mật đến thế nhưng không biết làm thế nào thích khách có thể lén lút tiến vào, lại chờ đến lúc đêm khuya vắng lặng, khi mà việc thay ca canh gác diễn ra mới ra tay ám sát, suýt chút nữa đã thành công.

Xem ra, những mâu thuẫn trong chuyện này chắc chắn sẽ khiến cho Tấn Vương gia đau đầu, nhưng theo cách hành sự của Tấn Vương gia, trong phủ sẽ có thể xảy ra một trận phong ba.
Đội trưởng thị vệ chắp tay hành lễ với Trường Đình, lạnh lùng nói: “Giang cô nương hãy sớm nghỉ ngơi đi! Nếu có nguy hiểm chỉ cần lên tiếng, chúng ta sẽ ở bên ngoài bảo vệ! Nếu không có việc gì, xin cô nương ở yên trong viện đừng đi lại lung tung khắp nơi!”
Nói xong, hắn ta quát các nha hoàn trong viện: “Giang cô nương là khách quý của Vương gia, nếu có sơ suất, các ngươi cẩn thận cái đầu của mình đấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận