Trường Đình


Trường Đình nghe thấy giọng điệu của hắn đầy châm biếm, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm, khoác áo choàng lên người, lập tức cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Các thị vệ tay chân nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã dựng xong mấy cái doanh trướng.

Trương Miễn ra lệnh cho một số thị vệ đi săn bắt động vật, các thị vệ còn lại đi kiểm tra địa hình xung quanh.

Khu vực này cỏ nước vẫn khá phong phú, những con ngựa tự do gặm cỏ, thỉnh thoảng khẽ vẫy đuôi trông rất thích ý.
Trời đã gần tối hẳn, mọi người đốt lửa lên, lại đi ra bờ sông lấy nước đặt nồi lên đun sôi.
Các thị vệ săn bắn không lâu đã vác về một số gà rừng, thỏ, thậm chí còn có một con hươu.

Họ đi đến bờ sông lột da, loại bỏ lông, mổ bụng làm sạch rồi đặt lên lửa nướng.
Chẳng bao lâu, hương thịt nướng thơm lừng thực sự làm cho người ta thèm thuồng.


Các thị vệ có vẻ rất quen thuộc, rắc muối, gia vị đã chuẩn bị lên thịt nướng, khi thịt đã nướng xém vàng, họ gỡ xuống đặt vào đĩa sắt, dâng lên cho Triệu Quyền.

Trường Đình trong những ngày này đã quen với việc đó, vội vàng nhận lấy mang đến trước mặt Triệu Quyền.

Nàng dùng khăn tay sạch sẽ bọc tay, xé một chiếc đùi gà đưa cho Triệu Quyền, mỉm cười nói: “Vương gia, mời dùng!”
Triệu Quyền “ừm” một tiếng nhận lấy đùi gà.

Trường Đình đã thèm lắm rồi vội xé một chiếc đùi gà khác, bắt đầu vui vẻ ăn.

Trương Miễn mang đến một bình rượu được làm bằng bạc, cúi người nói: “Vương gia, đêm ở núi lạnh lẽo, vẫn nên uống chút rượu để chống lạnh đi.”
Triệu Quyền thấy các thị vệ đều đang uống rượu từ bình của mình, liền nói với Trương Miễn: “Phân phó họ không được uống nhiều.”
Trương Miễn đáp vâng, Triệu Quyền gật đầu nhận rượu.

Nhưng thấy Trường Đình đang nhìn Trương Miễn với ánh mắt mong mỏi mà Trương Miễn lại hoàn toàn không để ý đến.

Triệu Quyền cầm rượu, dừng lại một chút nhìn Trường Đình, hơi mỉm cười nói: “Rượu này là từ thảo nguyên phương Bắc mang đến, rất mạnh, nữ tử không nên uống.” Nói xong, hắn uống một ngụm một cách tao nhã rồi để rượu sang một bên.
Trường Đình mím môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Ngài có bao giờ coi ta là nữ tử không?”
Triệu Quyền giả vờ không nghe thấy, nhíu mày hỏi: “Ngươi vừa nói gì?”
Trường Đình cười nói: “Ta chỉ nói trời lạnh quá, cũng muốn uống đôi chút để chống lạnh…”

Triệu Quyền liếc nhìn nàng một cái, thấy ánh mắt nàng phản chiếu ánh lửa càng thêm sáng rõ, nghĩ đến việc nàng mới khỏi bệnh, trong lòng mềm mại nói: “Không được uống nhiều.” Nói xong liền đưa bình rượu qua cho Trường Đình.
Trường Đình vui mừng khôn xiết, nhận bình rượu đã lập tức uống một hơi đầy miệng.


Uống xong còn đánh giá, khen ngợi: “Quả là rượu ngon! Vào tận tâm phổi như dao cắt, thực là đã ghiền!”
Triệu Quyền thấy nàng ăn uống thả phanh như vậy không khác gì mấy quân sĩ kia, hắn không khỏi nhíu mày với vẻ không hài lòng, lại nhìn bình rượu trong tay Trường Đình, lạnh lùng nói: “Rượu thưởng cho ngươi đấy!” Nói xong bèn đứng dậy đi về phía doanh trướng.
Trường Đình đã quen với thái độ của hắn, nâng bình rượu lên vui như mở cờ trong bụng nói nhỏ: “Có rượu có thịt, thần tiên cũng không đổi, ta còn lười giận dỗi với ngài đấy.” Nói xong bèn dùng khăn lụa lau miệng bình, bắt đầu ngân nga bài hát nhỏ mà sư phụ thường hát, vừa ăn thịt vừa uống rượu, thực sự là vui vẻ.
Trường Đình rượu cơm no say nhìn về phía doanh trướng của Triệu Quyền, thấy Trương Miễn đang mang đồ rửa mặt vào trong, trong lòng nghĩ không cần phải hầu hạ Triệu Quyền rửa mặt lại càng thêm thoải mái.

Nàng xin chút nước nóng từ các thị vệ để rửa mặt, lại đi dạo với ngựa, ngồi bên lửa vô cùng vui vẻ nghe các thị vệ kể về địa lý và phong cảnh phương Bắc.
Trăng lên giữa trời, nàng không khỏi cảm thấy hơi buồn ngủ, thấy Trương Miễn từ trong doanh trướng của Triệu Quyền đi ra liền vội vàng tiến lên hỏi: “Trương Tổng quản, không biết tối nay doanh trướng của ta ở đâu?”
Trương Miễn ngạc nhiên nhìn nàng một cái, nói với vẻ xin lỗi: “Giang cô nương, chuyến đi này vội vã, doanh trướng chỉ có mấy cái nên thực khó có thể chuẩn bị riêng cho cô nương, thuộc hạ mạo muội, xin cô nương ở lại trong doanh trướng của công tử để có thể bảo vệ công tử.”
Trong lòng Trường Đình không muốn, hỏi: “Vậy có thể cho ta ngủ trên xe ngựa không?”
Trương Miễn khó xử nói: “Trong doanh trướng của công tử cần có người bảo vệ, cô nương…”
Trường Đình nhớ lại lời hứa của mình, thấy Trương Miễn khó xử như vậy lại cảm thấy mình có vẻ như đang nuốt lời, nói: “Trương Tổng quản không cần phải khó xử, ta ở lại là được.”
Trương Miễn hài lòng nói: “Cảm ơn cô nương.” Nói xong bèn ôm quyền chào rồi đi về phía các thị vệ.
Trường Đình thở dài, kéo mở doanh trướng và đi vào.


Trong doanh trướng đã trải sẵn thảm, Triệu Quyền đã khép áo lại nằm ngủ, Trường Đình nhẹ nhàng rón rén ngồi vào góc, ôm kiếm nhắm mắt ngủ.
Giữa đêm khuya, Trường Đình bị tiếng sói gào vang lên liên tục đánh thức, nàng lớn lên trong núi rừng, nghe tiếng sói gào vang vọng ngày càng gần, e rằng chúng đang nhắm vào nhóm người của họ, trong lòng nàng không khỏi lo lắng, bỗng thấy trong bóng tối, Triệu Quyền cũng ngồi dậy.
Trường Đình lo lắng nói: “Vương gia.”
Triệu Quyền đứng dậy cầm kiếm đi ra ngoài doanh trướng, Trường Đình vội vã theo sau.

Các thị vệ đã tỉnh dậy từ lâu, Trương Miễn thấy Triệu Quyền ra ngoài bèn tiến lên báo cáo: “Vương gia, đó là một bầy sói từ phía nam thung lũng.”
Triệu Quyền nhíu mày nhìn về phía đó, đôi mắt xanh lấp lóe đang chăm chú quan sát họ, do bên ngoài doanh trướng có đốt lửa bởi vậy bầy sói tạm thời không dám tiến tới, chỉ thường xuyên tru lên khiến lòng người cảm thấy sợ hãi.
Triệu Quyền ngay lập tức ra lệnh: “Chuẩn bị dầu hỏa, bầy sói sợ lửa, hãy ra lệnh dựng thêm vài đống lửa xung quanh doanh trướng, mọi người cầm đuốc không được hành động tùy tiện, nếu bầy sói dám tiến tới, hãy dùng dầu hỏa đốt chúng!”
Trương Miễn nhận lệnh rời đi, Trường Đình hiểu rõ sự nguy hiểm của lũ sói này, nếu thật sự chọc giận chúng, chắc chắn chúng sẽ kéo đến trả thù, lúc này cũng không dám lơ là lập tức rút kiếm đứng bên cạnh Triệu Quyền.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui