Trường Đình



Nước Yến ở phương Bắc từ xưa luôn có tham vọng lớn, mười năm trước sau khi thống nhất, đã liên minh với các bộ lạc khác thành lập liên quân xâm lược Trung Nguyên.

May mắn thay, nhờ có Lục hoàng tử lúc đó nay là Thánh thượng cùng với Yến tướng quân dũng cảm chống lại kẻ thù suốt nhiều năm, lại thêm việc dùng chiến lược chia rẽ và thu phục mới có thể đánh bại liên quân.
Kể từ đó, nước Yến bị tổn thất nặng nề, rút lui và cầu hòa, thừa nhận Trung Nguyên là triều đại của mình.

Thánh thượng nhân từ yêu thương, mở cửa buôn bán, các bộ lạc phương Bắc cảm kích ân đức của Thánh thượng, ít khi động đến vũ khí, nhờ vậy mà giữ được yên bình nhiều năm.
Từ đó về sau, giữa Trung Nguyên và các bộ lạc phương Bắc mở rộng thương mại, trà, dược liệu, muối, nồi sắt đều là những thứ phương Bắc cần, trong khi đó, các thảo nguyên phương Bắc lại phong phú với ngựa và da cừu.

Các thương nhân Trung Nguyên thường từ phía Nam chở trà, dược liệu lên biên giới phương Bắc để trao đổi lấy ngựa và da cừu, về lại Trung Nguyên thường thu được lợi nhuận rất lớn, vì vậy mà thương mại giữa Nam và Bắc ngày càng phát triển, càng thêm phồn vinh.
Triệu Quyền cùng đoàn người cải trang thành những thương nhân đi buôn dược liệu ở phương Bắc, hòa lẫn vào đám đông các thương nhân đi chu du đây đó, không hề nổi bật.

Sau vài ngày di chuyển, đường đi cũng bình yên không có điều gì bất thường.
Trường Đình mỗi ngày đều phải ở chung trong một cỗ xe ngựa với Triệu Quyền nên vô cùng khổ sở.

Triệu Quyền ngày nào cũng hoặc là xem những tấu sớ mật gửi đến, hoặc là đọc các sách vở về phong thổ phương Bắc, rất hiếm khi nói một câu.

Thỉnh thoảng có nói với Trường Đình cũng chỉ là ra lệnh cho nàng làm việc này việc nọ.

Trường Đình vừa là thị vệ vừa là sai vặt, cảm thấy vô cùng uất ức.
Chạng vạng, sắc trời vốn đã u ám càng thêm mờ mịt khi hoàng hôn buông xuống.

Đoạn đường này đều là vùng hoang dã không có thị trấn hay họp chợ.

Triệu Quyền thấy trời dần tối bèn ra lệnh cho người tìm một nơi dừng lại, chuẩn bị nghỉ qua đêm ngoài trời.


Mọi người tìm một khu vực tránh gió, vội vàng dựng doanh trại lên.
Trường Đình vén màn xe nhảy xuống, giãn tay và eo, hoạt động một chút để thư giãn cơ bắp.

Mỗi ngày phải di chuyển hàng chục dặm mà không nghỉ ngơi cũng không nàng cảm thấy khó chịu, chỉ là trong xe hơi ngột ngạt khiến nàng hơi ngạc nhiên rằng Triệu Quyền đã quen sống trong sự xa hoa, lại có thể ngồi suốt cả ngày mà không một lời than vãn, thật đáng để người khác lác mắt mà nhìn.
Trường Đình vừa hoạt động tay chân, bỗng nhiên một cơn gió thổi tới làm nàng không khỏi rùng mình vì lạnh.

Hiện giờ đã là đầu đông, càng đi về phía Bắc, thời tiết càng lạnh, gió và cát càng nhiều, thường xuyên thổi đến mức không thể mở mắt ra được.

Trường Đình phải giữ chặt mũ sợ nó bị thổi bay đi.
Màn xe bị vén lên, Triệu Quyền chậm rãi bước ra, nhìn thấy Trường Đình đang vì lạnh mà co ro lại, hắn đưa tay gỡ áo choàng ném lên vai nàng.

Trường Đình vội vàng nhận lấy, chiếc áo choàng ấm áp còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Triệu Quyền.

Nàng đang không biết có nên từ chối hay không thì nghe Triệu Quyền lạnh lùng nói: “Còn không mau khoác vào, tay chân co rúm như thế thật không ra thể thống gì cả!”
Trường Đình thở dài trong lòng, tự cảm thấy mình chẳng ra khách mà cũng chẳng ra hạ nhân khiến cho người khác phải khó xử.

Triệu Quyền lần này ra ngoài không mang theo nha hoàn, có lẽ Trương Miễn đã ngầm cho rằng mình đã trở thành nha hoàn rồi, cũng được, nếu đã vậy thì việc đưa nước cứ giao cho mình đi.
Trường Đình nhận lấy chậu nước, Trương Miễn nói: “Các vật dụng rửa mặt đều ở trên xe, phiền cô nương đem lên.”
Trường Đình gật đầu đáp: “Biết rồi.”
Triệu Quyền ngồi trong phòng thấy Trường Đình bưng nước vào cũng không có gì ngạc nhiên.

Trường Đình đặt nước xuống, nói với Triệu Quyền: “Vương gia, đây là nước Trương Tổng Quản đã chuẩn bị, xin ngài rửa mặt.

Tại hạ đi lấy những thứ khác cho ngài.”

Triệu Quyền còn khá hài lòng đối với thái độ của Trường Đình, sau khi rửa mặt xong, tinh thần cũng được hồi phục một chút.

Lúc này, hạ nhân đã chuẩn bị xong thức ăn và bưng lên.
Trương Miễn lấy bát đĩa, chén đũa mà Triệu Quyền thường dùng, đứng bên cạnh sắp xếp thức ăn cho Triệu Quyền.

Điều này khiến Trường Đình không biết nên ngồi đâu.

Triệu Quyền liếc nhìn nàng, nói một cách lạnh nhạt: “Ở ngoài không cần nhiều quy tắc như vậy, ngồi xuống ăn đi.”
Khách điếm ở vùng ngoại ô hoang vắng chẳng có nguyên liệu tốt gì, chỉ có vài con gà mới giết và vài con cá vớt từ ao, cùng với ít rau theo mùa, đều là những món bình dân.

Trương Miễn dù từ nhỏ đã phục vụ Triệu Quyền nhưng lại không giỏi lắm trong việc bếp núc, thức ăn do mấy thị vệ nấu chỉ tạm chấp nhận được.

Triệu Quyền ăn vài đũa đã ngừng lại.
Trường Đình dù yêu thích món ngon nhưng không phải là người kén chọn.

Nhớ lại món ăn mà sư phụ nàng làm còn thô kệch hơn nhiều mà nàng cũng có thể ăn hết sạch.

Thấy Triệu Quyền bỏ đũa xuống, nàng ngạc nhiên hỏi: “Vương gia, sao ngài đã không ăn nữa? Ăn ít như vậy thì làm sao no được?”
Triệu Quyền nhíu mày nhìn nàng, vẻ mặt rất mực khinh miệt như thể côn trùng mùa hè không thể hiểu được băng giá, không thèm nói chuyện với nàng mà chỉ lặng lẽ nhìn nàng với vẻ một lời khó nói hết.
Trường Đình mím môi, rõ ràng là hiểu ý của Triệu Quyền.

Một vương gia làm sao có thể so sánh với một dân đen như mình, việc ăn uống đâu chỉ là để no bụng? Xuất thân của mình khác biệt xa lắc với suy nghĩ của hắn, tuy không quan tâm nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp một tiếng “ừ”, tiếp tục lặng lẽ ăn cơm của mình.
Với món ăn như vậy, Trường Đình cảm thấy cũng đủ để ăn được, rất nhanh đã quên đi sự khó chịu lúc trước, thường xuyên gắp thức ăn rất nhiệt tình.


Một bàn món ăn chẳng bao lâu đã bị nàng ăn hết bảy tám phần.

Mặt mũi Triệu Quyền ngày càng khó coi, lông mày cũng từ từ nhíu lại, nữ tử này quả thật ăn như trâu vậy, hoàn toàn không biết nên dè dặt gì hết, cả bàn thức ăn mà cũng có thể ăn hết được?!
Hắn không nhịn được mà chế nhạo nói: “Làm sao mà cách ăn của ngươi lại tự nhiên như vậy.”
Trường Đình nuốt xong hạt cơm, lấy khăn tay lau miệng, dù biết hắn đang chế nhạo mình nhưng cũng không tức giận, cười nói: “Vương gia không cần khách sáo như vậy, ý ngài tự nhiên có phải là ăn uống như hổ đói không?”
Triệu Quyền không nói nên lời cười ra tiếng, nói: “Ngươi quả thật tự biết mình biết ta.”
Trường Đình ăn uống no say, tâm trạng hài lòng, Triệu Quyền chế nhạo nàng mà nàng cũng chỉ chớp mắt, tự châm chọc nói: “Cảm ơn vương gia đã khen ngợi.” Nói xong lại nhoẻn miệng cười.
Triệu Quyền không ngờ rằng một nữ tử lại có thể mặt dày đến vậy, tất nhiên không hạ mình để so đo với nàng, nhẹ nhàng “hừ” một tiếng đứng dậy đi về phòng của mình.
Trương Miễn sắp xếp người canh gác xong liền cho mọi người đi nghỉ ngơi.

Khách điếm đơn sơ nên đương nhiên không có nhiều phòng để mỗi người có một phòng riêng, chỉ có hai ba người chen chúc trong một phòng.

Trường Đình còn khá may mắn có được một căn phòng nhỏ riêng, tuy đơn giản nhưng vẫn tốt hơn việc phải gập người co ro ngủ trong xe.
Mọi người đã đi đường cả đêm bởi vậy đều có chút mệt mỏi, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Trường Đình bảo khách điếm lấy một ít nước nóng, rửa mặt xong xuôi cũng ôm chăn mà ngủ.
Sau khi ngủ khoảng hai ba canh giờ, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Trường Đình dậy mở cửa thấy là Trương Miễn liền hỏi: “Trương tổng quản, có phải là chúng ta sắp xuất phát rồi không?”
Trương Miễn bưng một bộ y phục đưa cho Trường Đình nói: “Như cô nương thấy đó, chuyến đi này rất bí mật, đây là y phục mà vương gia đã sai ta chuẩn bị.

Trương Miễn có một yêu cầu, mong cô nương vui lòng chấp nhận.”
Trường Đình nhận lấy y phục, hỏi: “Trương tổng quản, xin đừng khách khí, có việc gì xin cứ nói, nếu Trường Đình có thể làm được tự nhiên sẽ không chối từ.”
Trương Miễn cười nhẹ, như thể đã đoán trước Trường Đình sẽ nói như vậy, nghiêm túc chắp tay nói: “Như cô nương thấy đấy, vương gia đi công du rất bí mật, tự nhiên không thể mang theo đội thị vệ.

Dù đội thị vệ này đã thề chết cũng phải phục vụ vương gia nhưng đường xá dài dằng dặc, nguy hiểm khó lường, thị vệ cũng có lúc bảo vệ không chu toàn, nếu vương gia gặp phải bất trắc, chúng ta dù chết cũng không thể chuộc hết tội…”
Trương Miễn nói với giọng nặng nề, xuất phát từ tận đáy lòng, Trường Đình không biết tình cảm giữa hắn ta và chủ tử như thế nào, nhưng biết rằng Triệu Quyền rất tin tưởng hắn ta, liền nói: “Trương tổng quản đừng nói nặng như vậy, nếu có việc gì muốn giao cho Trường Đình xin cứ nói thẳng.”
Trương Miễn gật đầu, nói: “Chúng ta đều biết cô nương võ công cao cường, xin cô nương hóa trang thành một tên sai vặt ở bên cạnh vương gia để phòng ngừa bất trắc.


Tiêu hiệu úy không có ở đây nên chỉ có thể giao trọng trách này cho cô nương.”
Trường Đình nghe Trương Miễn nói chân thành liền gật đầu nói: “Trương tổng quản yên tâm, ta đã đồng ý làm thị vệ của vương gia, nhất định sẽ hết sức bảo vệ chu toàn.”
Trương Miễn như thể đặt được tảng đá lớn trong lòng xuống, vui vẻ nói: “Như vậy Trương Miễn vô cùng cảm kích!” Nói xong cúi chào Trường Đình, Trường Đình chắp tay đáp lễ.

Trương Miễn ngẩng đầu cười nói: “Tại hạ không làm phiền cô nương nữa, xe đã chuẩn bị sẵn ở ngoài, cô nương thay xong y phục thì ra ngoài là được.” Nói xong bèn chắp tay, xoay người rời đi.
Trường Đình nhìn bộ y phục trong tay, đóng cửa phòng rồi thay đồ không nói thêm gì.
Trường Đình tháo hết tóc rồi búi lại thành kiểu tóc văn sĩ, sợ người khác chờ lâu vội vàng đội mũ nhỏ lên, cầm theo kiếm mở cửa phòng rồi bước ra ngoài.

Vừa mới ra khỏi cửa thì nghe thấy cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, chỉ thấy Triệu Quyền thong thả bước ra từ bên trong.
Trương Miễn đứng chờ phía sau hắn, Triệu Quyền cũng đã thay đổi trang phục, cải trang thành dáng vẻ của một công tử thương nhân, đội chiếc mũ mà người Hồ phương Bắc thường đội, da mặt cũng được bôi đen một chút, miệng còn dán thêm hai chòm râu để che giấu dung mạo vốn nổi bật của hắn.

Nhưng làm sao có thể bị che giấu được khí chất toàn thân của hắn?
Trong lòng Trường Đình thầm nghĩ rằng những hành động này có thể là thừa thãi hoặc thêm thắt không cần thiết, nhưng vẫn không nhịn được mà bật cười khẽ, ngẩng mắt lên thấy ánh mắt của Triệu Quyền như dao sắc đang nhìn về phía mình, vội vàng che miệng lại, thu lại sắc mặt.
Sắc mặt Triệu Quyền lạnh lùng bước về phía Trường Đình, thấy nàng mặc đồ của gã sai vặt, đội một chiếc mũ không ra gì, đôi mắt lấp lánh thật sự trông giống như một cậu bé lanh lợi, chỉ có điều đôi mắt nàng quá đẹp, giống như những thị tòng giải khuây trong phủ của các hoàng thân quý tộc hiện tại.

Triệu Quyền cười nhẹ quan sát Trường Đình, nụ cười có phần mập mờ.
Trường Đình thấy ánh mắt hắn kỳ quái, không khỏi nhíu mày thầm nghĩ không biết mình có chỗ nào không ổn, khách điếm này không có gương, có phải là mũ đội không đúng cách rồi không? Nàng không khỏi đưa tay chỉnh lại mũ, khom người hành lễ và nói: “Vương gia.”
Triệu Quyền ngẩng đầu lên, thong thả nói: “Từ nay về sau phải gọi ta là công tử.”
Trường Đình biết nghe lời gật đầu, giữ dáng vẻ của một sai vặt, gọi: “Vâng, công tử.” Tuy nhiên, nàng cảm thấy quá đỗi kỳ lạ.
Triệu Quyền thấy vậy tỏ vẻ rất mực hài lòng, nói: “Đi thôi!”
Trương Miễn đứng phía sau cầm áo choàng của Triệu Quyền, ân cần nói: “Công tử, hiện giờ đã gần đến mùa đông, cái lạnh mùa thu rất thấu xương, công tử vẫn nên khoác áo choàng vào đi thôi.”
Triệu Quyền gật đầu, Trương Miễn khéo léo khoác áo choàng lên cho hắn, buộc dây lại rồi lùi sang một bên.

Thấy Trường Đình đang nhìn mình, Trương Miễn cười ôn hòa nói: “Giang cô nương, từ nay những việc này sẽ phải nhờ cô nương giúp đỡ rồi.”
Trường Đình nhìn Triệu Quyền với vẻ kỳ lạ, vẫy tay nói: “Trương tổng quản, việc chi li như thế này e rằng ta làm không tốt, sợ sẽ khiến vương… khiến công tử nhà ngươi tức giận mất.”
Trương Miễn chưa kịp lên tiếng, Triệu Quyền đã hừ lạnh nói: “Ngươi cũng chỉ có thể làm những việc thô kệch thôi!” Nói xong hắn vung tay áo rời đi, Trương Miễn và Trường Đình liếc nhìn nhau, không dám chậm trễ mà vội vàng theo sau.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận