Trường Đình


Trường Đình nhíu chặt mày, lại vì mình mà người khác bị trách phạt.

Nguyên nhân cũng chỉ vì mình đã làm những việc mà hắn không muốn mình làm.

Chẳng lẽ trong lòng hắn, mình nhất định phải như một con rối gỗ đi từng bước theo sự chỉ dẫn của hắn mới có thể làm hắn hài lòng hay sao? Người này quá coi trọng sự kiểm soát, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của người khác.

Trường Đình thậm chí nghi ngờ không biết hắn có thực sự xem những người xung quanh là "người" hay không.
Trường Đình nén lại cơn giận trong lòng, bước lên chắp tay thưa: “Xin Vương gia nguôi giận! Trường Đình thân phận hèn mọn, thực không đáng để Vương gia phải như vậy.

Nếu Vương gia không vừa lòng, từ nay ta sẽ không làm nữa.

Xin Vương gia đừng trách phạt họ.” Trường Đình cúi đầu không muốn tranh cãi thêm, chỉ nhận lỗi nhưng trong lòng lại dấy lên cảm giác lạnh lùng.
Triệu Quyền thấy Trường Đình cúi đầu khuất phục, trong lòng có chút nhẹ nhõm.

Tuy hắn biết nàng chắc chắn bất mãn nhưng việc nàng chịu nhận lỗi cũng là một sự tiến bộ.

Tính cách ngang ngạnh của nàng, muốn uốn nắn cũng không phải chuyện một sớm một chiều, từ từ rèn luyện dần dần thì cũng không phải là không thể.

Triệu Quyền hòa nhã nói với Trường Đình: “Bổn vương có việc cần ra khỏi phủ, ngươi không cần theo.

Cũng không cần đến chỗ của thị vệ, cứ ở lại trong viện của mình nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nói rồi hắn ngừng lại một lát, tiếp: “Ngày mai đừng để bổn vương thấy ngươi trong bộ dạng tiều tụy thế này nữa...”
Trường Đình nhẹ giọng đáp: “Vâng,” rồi cũng không nói thêm gì.

Xem ra tâm trạng Triệu Quyền vẫn khá tốt, hắn nhìn quanh một lượt, chau mày nói: “Đồ đạc trong phòng ngươi đều đã cũ kỹ cả, đáng lẽ phải thay từ lâu rồi.”
Nói rồi, hắn quay sang nha hoàn Lục Kiều đang quỳ dưới đất mà dặn dò: “Dọn dẹp phòng của cô nương nhà ngươi cho tốt, thiếu thứ gì thì đến chỗ Trương Miễn mà lĩnh.”
Lục Kiều vội vã đáp: “Vâng,” nhưng vẫn cung kính quỳ dưới đất không dám đứng dậy.
Triệu Quyền liếc nhìn Trường Đình vẫn cúi đầu im lặng, rồi nhấc chân bước ra khỏi viện.
Trường Đình từ từ ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng Triệu Quyền rời đi, trong lòng thầm thở dài: “Sư huynh, giờ huynh đang ở đâu thế?”

Đêm đó, giờ Tý đã qua, Trường Đình đang say ngủ bỗng nghe ngoài viện có tiếng bước chân dồn dập.

Trường Đình ngồi dậy vén màn giường lên, thấy các nha hoàn bên ngoài vẫn chưa tỉnh dậy.

Nàng nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần như thể đang hướng thẳng tới Vãn Nguyệt Lâu, liền vội vàng bước xuống giường lấy áo khoác mặc vào.
Trường Đình đang cài thắt lưng chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc.” Các nha hoàn bên ngoài cũng bị đánh thức, một người thấy Trường Đình đã mặc chỉnh tề, mặt đầy vẻ lo lắng, hỏi: “Cô nương, có chuyện gì thế này?”
Đêm khuya thế này, lại còn trong nội viện của vương phủ, chỉ e chẳng phải chuyện gì tốt lành.

Trường Đình tuy nhíu mày nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh, trầm giọng nói: “Không có việc gì, ta ra ngoài xem thử.”
Nha hoàn lo lắng thưa: “Cô nương...!việc này...”
Trường Đình khẽ gật đầu trấn an nàng ấy rồi tiện tay lấy thanh kiếm, mở cửa phòng bước ra sân.
Hồng Đường và các nha hoàn khác cũng lần lượt từ phòng mình đi ra, ai nấy đều vẻ mặt kinh hoàng.

Trường Đình đứng giữa sân, cất tiếng hỏi lớn ra ngoài viện: “Người ngoài viện là ai?”
Bên ngoài im lặng một lúc rồi có một giọng lớn đáp: “Giang cô nương, Vương gia sai chúng ta đến đón cô nương, xin cô nương mau chóng ra gặp!”
Trường Đình suy nghĩ, nếu Triệu Quyền muốn gây bất lợi cho mình căn bản không cần phải phiền toái như thế này.

Hơn nữa, nếu hắn muốn bắt mình cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng.


Trường Đình siết chặt thanh kiếm trong tay, lòng dấy lên sự tự tin mãnh liệt, tự mình tiến lên mở cửa viện.
Ngoài viện có một đội thị vệ đang đứng, người dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, giữa màn đêm mờ ảo không thể nhìn rõ dung mạo.

Thấy Trường Đình mở cửa viện, người ấy chắp tay hỏi: “Giang cô nương có ở trong chăng?”
Trường Đình chắp tay đáp lễ, trả lời: “Chính ta đây, không rõ đêm khuya thế này, Vương gia có việc gì tìm ta?”
Viên quân sĩ không ngờ Trường Đình tự mình ra mở cửa, vội chắp tay nói: “Giang cô nương, Vương gia chỉ dặn thuộc hạ đến mời cô nương qua, sự việc khẩn cấp, mong cô nương mau chóng lên đường!”
Trường Đình hơi trầm ngâm, trầm giọng đáp: “Được, hãy dẫn đường đi!”
Quân sĩ cúi chào Trường Đình rồi mặt mày nghiêm nghị, quay người hoà vào màn đêm.

Trường Đình toan bước ra, Hồng Đường cùng các nha hoàn phía sau lo lắng gọi: “Cô nương…”
Trường Đình quay đầu lại, mỉm cười trấn an họ: “Yên tâm, ta đi một lát sẽ về, không có gì đâu.

Các ngươi cứ đi nghỉ trước đi.” Nói xong, nàng liền nhanh chân theo đội thị vệ rời đi.
Trường Đình có thị lực tốt, lại tinh thông khinh công, dù đám thị vệ đi rất nhanh nhưng nàng vẫn chẳng hề tụt lại phía sau.

Trường Đình quen thuộc với đường đi nước bước trong phủ, nhìn hướng quân sĩ dẫn đường như là đến thư phòng của Triệu Quyền tại tiền viện.

Trong lòng nàng đầy nghi hoặc, không hiểu Triệu Quyền có chuyện gì lại cần phiền phức đến thế.
Chẳng bao lâu sau, Trường Đình đã đến ngoài viện thư phòng của Triệu Quyền.


Trong viện đèn đuốc sáng trưng soi rọi như ban ngày, thỉnh thoảng có người vội vã đi ra.

Viên thị vệ dẫn đầu vào bẩm báo rồi lập tức mời Trường Đình vào.

Nhìn tình hình này, nàng cũng biết sự việc vô cùng hệ trọng, liền nhíu mày nhanh chóng theo người dẫn đường tiến vào.

Dọc đường nàng thấy vài người mặt mày nghiêm trọng, dáng vẻ bồn chồn đi ra.
Vừa bước vào thư phòng, Trường Đình đã thấy Triệu Quyền đứng bên án thư, tay gõ nhịp lên mặt bàn, đang dặn dò Trương Miễn vài việc.

Trường Đình không tiện bước lên liền đứng chờ ở cửa.
Triệu Quyền dặn xong, Trương Miễn lĩnh mệnh rồi đi ngay.

Triệu Quyền khẽ nghiêng người, Trường Đình bước lên vài bước chắp tay thi lễ: “Vương gia.”
Thần sắc Triệu Quyền nghiêm nghị, đôi lông mày rậm khẽ chau lại.

Hắn tiến lên vài bước trầm ngâm giây lát rồi mới cất tiếng: “Chẳng phải ngươi luôn muốn biết Vân Trình đã đi đâu hay sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui