Trường Đình nhìn vào thư phòng, mỉm cười vẫy tay với Tiêu Hành nói rằng: "Tiêu hiệu úy, mau vào trong đi..." Vừa nói vừa hạ giọng thì thầm: "Nếu không, ngài ấy lại nổi cơn thịnh nộ cho xem."
Tiêu Hành ngạc nhiên nhìn nàng một cái, tuy không nói gì nhưng trong lòng lại nghĩ: “Vương gia tuy có phần nghiêm khắc, nhưng với sự tu dưỡng của ngài, quyết không phải là người dễ dàng phát giận vô cớ...” Sau đó, Tiêu Hành chắp tay hành lễ với Trường Đình, vén áo bước nhanh về phía thư phòng của Triệu Quyền.
Triệu Quyền đang ngồi nhàn nhã trên chiếc trường kỷ nhỏ dùng để nghỉ ngơi, trên đó đặt một chiếc bàn nhỏ.
Triệu Quyền kẹp một quân cờ đen giữa hai ngón tay, dường như đang suy nghĩ đắn đo chưa quyết.
Tiêu Hành không dám quấy rầy, chỉ cúi người đứng lặng yên một bên.
Triệu Quyền chậm rãi lên tiếng hỏi: "Có phải phương Bắc đã có tin tức rồi chăng?"
Tiêu Hành chắp tay, nghiêm giọng đáp: "Người của thuộc hạ cài vào từ năm ngày trước, đến nay vẫn chưa truyền về tin tức gì, thuộc hạ có phần lo lắng..."
Triệu Quyền chăm chú nhìn bàn cờ, chỉ lặng lẽ trầm tư mà không nói gì.
Hồi lâu sau mới nói: "Triều đình hiện nay rất yên ổn, không hề có chút tin tức nào.
Nhưng chính bởi vì như vậy nên bổn vương lại càng lo lắng hơn, rốt cuộc đã xảy ra sơ suất gì?" Nói xong, hắn nhẹ nhàng gõ quân cờ đen lên mặt bàn.
Tiêu Hành không nói gì.
Triệu Quyền ném quân cờ vào hộp cờ, đứng dậy, nói: "Ngươi qua đây!" Hắn trở về bên án thư, lấy ra một tấm bản đồ trải ra trên bàn.
Tiêu Hành vội vàng tiến lại gần cùng Triệu Quyền tỉ mỉ diễn giải, bàn bạc về binh sự.
Hai người thảo luận gần một canh giờ.
Tiêu Hành lĩnh mệnh, Triệu Quyền cũng cùng hắn ta đi ra ngoài.
Khi bước ra bỗng thấy Trường Đình đang ngồi xổm dưới bậc thềm, tay cầm một miếng bánh bao nhỏ cười tươi tắn, đang đùa nghịch với một con bồ câu trên mặt đất.
Ánh mắt nàng cong cong, nhưng con bồ câu dường như không mấy quan tâm mà chỉ ngẩng cao đầu bước đi, chẳng hề để ý đến Trường Đình.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân của Triệu Quyền, Trường Đình liền ném miếng bánh bao trước mặt con bồ câu rồi đứng dậy, cười hồn nhiên nhìn về phía Triệu Quyền và Tiêu Hành, hỏi rằng: "Vương gia, ngài định ra ngoài sao?"
Triệu Quyền vốn đang lạnh mặt nhưng không ngờ Trường Đình cười một cách vô tư như vậy.
Hắn nhìn nàng một cái nhưng không nói lời nào.
Thấy Triệu Quyền im lặng, Trường Đình tự nhiên quay sang nhìn Tiêu Hành.
Tiêu Hành thấy Vương gia chưa mở lời, sao mình dám tùy tiện nói trước, nhưng cũng không nỡ phớt lờ Trường Đình nên chỉ khẽ gật đầu nhẹ một cái.
Trường Đình thấy Triệu Quyền không để ý đến mình, tuy không bực bội nhưng cũng không muốn chọc tức hắn thêm, nàng cúi đầu nhìn con bồ câu ngốc nghếch kia.
Đột nhiên, con bồ câu vỗ cánh bay lên đáp xuống vai của Triệu Quyền.
Trường Đình nghe tiếng động nhìn qua, chỉ thấy con bồ câu đang đứng trên vai Triệu Quyền, thân thiết mổ nhẹ lên vai hắn vài cái rồi lại nghiêng đầu nhìn Trường Đình với vẻ khinh khỉnh.
Lại nhìn Triệu Quyền, thần thái của hắn và con bồ câu thật sự giống nhau như đúc.
Trường Đình hừ nhẹ một tiếng về phía con bồ câu, Triệu Quyền cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều, liếc mắt nhìn Trường Đình một cách hững hờ rồi từ tốn nở một nụ cười.
Hắn quay đầu lại trêu đùa con bồ câu trên vai, tỏ ra rất hài lòng với con vật này.
Triệu Quyền nhẹ nhàng phủi vai, con bồ câu lập tức tự bay lên đậu xuống mái nhà.
Triệu Quyền bước xuống bậc thềm đứng trước mặt Trường Đình, nói: "Đi theo bổn vương, chúng ta đến xem cô nương mà ngươi đã cứu về." Nói xong, hắn liền nhấc chân bước ra ngoài.
Trường Đình vội vã theo sau Triệu Quyền, còn quay đầu nhìn con bồ câu một cái rồi lẩm bẩm sau lưng Triệu Quyền với giọng nhỏ nhẹ: "Đồ chim không biết điều, ngươi còn không nhìn xem ngươi đang nịnh bợ ai, rồi sẽ có ngày ngươi chịu khổ mà thôi..."
Khóe miệng Triệu Quyền khẽ nhếch lên nhưng hắn vờ như không nghe thấy gì, sải bước lớn tiến về phía viện của Trường Đình.
Trường Đình thỉnh thoảng lại đưa tay chỉnh lại chiếc mũ giáp, lẽo đẽo theo sau Triệu Quyền, trong lòng thầm tiếc vì không được ra ngoài phủ.
Triệu Quyền bước vào tòa Vãn Nguyệt Lâu nhưng không đi thẳng đến phòng của cô nương kia mà trực tiếp tiến vào đại sảnh.
Các nha hoàn lần lượt hành lễ, Triệu Quyền tiện miệng hỏi những người xung quanh: "Tình hình thương tích của vị cô nương kia thế nào rồi?"
Nha hoàn Lục Kiều bước lên trả lời: "Bẩm Vương gia, từ khi cô nương ấy được cứu về ngày hôm qua, đến nay vẫn chưa hạ sốt, hôn mê không tỉnh lại.
Hôm qua thái y đã đến xem qua, nói rằng cô nương ấy không chỉ chưa lành vết thương ngoài, mà còn rơi xuống nước, thêm vào đó là sợ hãi và lo lắng, nên tổn thương đến phế phủ.
Vì vậy mà bệnh tình mới trở nặng như thế, may mắn là ý chí sống của cô nương ấy rất mạnh.
Theo lời thái y, nếu cơn sốt này có thể hạ, thì cũng không có nguy cơ mất mạng.
Thái y đã kê đơn thuốc, đêm qua chúng nô tỳ đã chăm sóc cô nương ấy suốt một đêm, may sao cơn sốt cũng đã giảm đi rồi."
Nghe xong, Triệu Quyền gật đầu rồi căn dặn: "Các ngươi hãy chăm sóc chu đáo, khi nào cô nương ấy tỉnh lại thì báo cho bổn vương biết..."
Nói đến đây, hắn không khỏi nhìn sang Trường Đình, thấy hai mắt nàng thâm quầng.
Ban đầu hắn cứ nghĩ là do nàng dậy quá sớm nhưng giờ mới nhận ra, đêm qua chắc chắn nàng đã cùng người khác lo lắng và vất vả không ít.
Đột nhiên, hắn lạnh lùng hỏi nha hoàn kia: "Còn nàng thì sao?" Nói rồi, hắn nhìn về phía Trường Đình.
Nha hoàn vô cùng hoảng hốt, khúm núm đáp: “Giang cô nương đêm qua cũng đã chăm sóc cho vị cô nương ấy rất lâu, sau khi chúng nô tỳ khuyên giải, nàng mới đi nghỉ.”
Triệu Quyền nhìn sang Trường Đình, nhưng lại lạnh lùng nói với nha hoàn kia: “Bổn vương giữ nàng lại trong phủ là để nàng làm những việc như thế này sao? Một người bệnh mà các ngươi cũng không chăm lo được, vậy còn có ích gì nữa!”
Nha hoàn sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, vội vàng quỳ xuống, cả một gian phòng đầy nha hoàn cũng đều quỳ theo.
Chỉ nghe thấy Lục Kiều run rẩy bẩm: “Xin Vương gia thứ tội! Nô tỳ không dám nữa, xin Vương gia thứ tội…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...