Trường Đình


Trường Đình nghiêng mình cúi đầu, cung kính thưa: "Vậy xin đa tạ Vương gia, Trường Đình xin cáo lui!" Nói xong nàng bước lùi lại hai bước.
Triệu Quyền thấy nàng tỏ vẻ muốn tránh xa mình, trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng cũng không ép buộc thêm, chỉ để mặc nàng bước ra ngoài.
Trường Đình vừa quay về đến sân viện liền thấy Trương Miễn dẫn người đến gần.

Trương Miễn tiến lên hành lễ, cung kính nói: "Giang cô nương, đây là Vương gia sai tại hạ chuẩn bị cho cô nương.

Vương gia còn căn dặn tại hạ hỏi mỗi ngày Vương gia vào cung dự triều lúc giờ Mão, không biết cô nương có quen dậy sớm hay không?"
Trường Đình nhìn qua phía sau Trương Miễn, thấy nha hoàn đang cung kính nâng một bộ y phục của thị vệ lên, trong lòng thầm nghĩ: "Vị Tấn vương này quả thật không để mình được nghỉ ngơi dù chỉ một ngày mà." Nàng liền nói với Trương Miễn: "Trương tổng quản cứ yên tâm, Trường Đình đã nhận trách nhiệm này thì nhất định không làm trễ nải việc công!"
Trương Miễn cúi đầu cười nhẹ, khiêm tốn thưa: "Vậy thì tốt, Vương gia cũng sẽ an tâm hơn.

Cô nương đừng quên, thị vệ phải điểm danh từ giờ Dần.

Tại hạ xin cáo lui trước."
Trường Đình cúi chào, nói: "Trương tổng quản đi thong thả."

Trường Đình thở phào một hơi nhìn theo Trương Miễn dẫn người rời khỏi sân viện, không muốn suy nghĩ thêm.

Nàng chợt nhớ đến cô nương rơi xuống nước vẫn còn hôn mê chưa tỉnh liền vội vàng đi qua xem tình hình.
Hồng Đường từ trước đã cho nha hoàn lau rửa cho cô nương ấy rồi thay một bộ y phục khác.

Nàng ấy mặt mày tái nhợt, yếu ớt nằm trên giường có nét kiều mị như Tây Thi yếu ớt, khiến người nhìn không khỏi động lòng thương xót.
Thái y vẫn chưa đến, Trường Đình nhẹ nhàng bước tới ngồi bên giường.

Nàng từ nhỏ đã được sư phụ nhặt về núi nuôi dưỡng, thân thế cũng đầy thương cảm, nay gặp cô nương đáng thương này tự nhiên trong lòng nảy sinh sự đồng cảm như người chung cảnh ngộ.

Cảnh ngộ của cô nương này thật quá thê thảm khiến trong lòng Trường Đình ngập tràn niềm xót thương.
Hồng Đường đứng bên cạnh Trường Đình, cũng lo lắng nhìn cô nương nằm trên giường rồi an ủi Trường Đình: "Cô nương không cần quá lo lắng đâu, cô nương này sẽ không sao mà."
Trường Đình đưa tay bắt mạch cho cô nương ấy, mạch tượng tuy yếu nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Nàng gật đầu hỏi Hồng Đường: "Sao Thái y vẫn chưa đến?"
Hồng Đường dịu giọng đáp: "Chắc là sắp đến rồi, cô nương không cần phải gấp gáp." Nói xong nàng ấy cười nhẹ rồi tiếp lời: "Lần trước cô nương bị thương, Vương gia còn sai người khiêng Vương Thái y đến ngay lập tức, không dám chậm trễ dù chỉ một khắc.

Thái y không dám lơ là lệnh của Vương gia nên lần đó mới đến nhanh như vậy."
Trường Đình nghe lời Hồng Đường nói, cảm thấy như nàng ấy có ý trêu chọc mình.

Tuy tính cách nàng vốn bộc trực, cởi mở, nhưng lại không muốn dính dáng đến Triệu Quyền, bèn đáp: "Chỉ là Vương gia có lòng quan tâm thôi."
Hồng Đường thấy nàng có vẻ không vui nên cũng không dám nói thêm, bèn lui sang một bên.

Trong lòng thầm nghĩ: "Vương gia dường như có đối xử khác biệt với Giang cô nương, nhưng cô nương này lại như vô tâm vô phế vậy, thực sự khiến người ta khó đoán."

Trường Đình được sắp xếp đứng ở dưới bậc thềm ngoài cửa đứng hai bên giống như các thị vệ khác.


Vào thời điểm này, bầu trời vẫn còn mờ mịt mang sắc xanh đậm.

Chẳng bao lâu sau, ánh đèn trong phòng đã sáng lên, bóng người mờ ảo không thể phân biệt ai mới là Triệu Quyền.
Chẳng bao lâu, Triệu Quyền rửa mặt xong, lại gọi dọn bữa sáng, cho người báo giờ rồi bước ra khỏi phòng.

Trường Đình yên lặng đứng đợi chỉ thị của Triệu Quyền như các thị vệ khác.

Triệu Quyền đứng trên bậc thềm một lúc rồi từ từ đi xuống dừng lại trước mặt Trường Đình.

Dù Trường Đình cúi đầu nhưng nàng vẫn biết Triệu Quyền đang nhìn mình, dường như còn thấp giọng cười khẽ.
Trong lòng Trường Đình cảm thấy xấu hổ và tức giận, quyết định ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt như tranh vẽ của Triệu Quyền.

Triệu Quyền thấy nàng không né tránh ánh mắt của mình bèn cảm thấy không vui, liền quát: "Hỗn xược!"
Trường Đình dù không phục trong lòng nhưng vẫn từ từ hạ mắt xuống.

Triệu Quyền hiểu tính nàng nên cũng không tiếp tục tính toán nữa.
Nhìn lại trang phục của nàng hôm nay, Trường Đình mặc một bộ y phục thị vệ không được vừa vặn, đội một cái mũ sắt lớn.


Dù đã được buộc chặt dây vẫn trông không hợp, có phần buồn cười.

Triệu Quyền không khỏi mỉm cười quay đầu nhìn về phía Trương Miễn như thể khen ngợi, này thật sự đã làm đúng ý của hắn rồi.
Triệu Quyền cũng không nói thêm gì nữa, nhấc chân bước ra ngoài phủ.
Tại buổi triều sáng, Triệu Quyền mặc bộ quan phục màu đỏ sẫm đứng bên cạnh Hoàng đế, vẻ uy nghi và kiêu hãnh, khí thế bừng bừng.

Nhiều quan viên thầm nghĩ trong lòng: "Tấn Vương vốn tự trọng, thường nghiêm túc và trầm tĩnh ít khi cười, sao hôm nay lại tỏ ra hòa nhã, niềm nở như thế?"
Kết thúc buổi triều, Triệu Quyền đi thẳng ra ngoài cung, ra khỏi cấm cung đã có xe ngựa chờ sẵn.

Triệu Quyền nhìn Trường Đình tràn đầy tinh thần, mỉa mai nói: "Ngươi trông thật hăng hái, có vẻ rất thích hợp để theo bổn vương đi triều sáng."
Trường Đình mỉm cười hì hì, chắp tay thi lễ đáp: "Khởi bẩm với vương gia, cũng được thôi!"
Triệu Quyền nghe nàng trả lời không được đúng mực bèn liếc xéo Trường Đình bằng ánh mắt nửa cười nửa không, nói: "Ngươi lại biết quy củ rồi."
Trường Đình nhướng cao lông mày có vẻ rất đắc ý, cười nói: "Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, ta cũng do nghe ngóng mà học được ấy mà."
Triệu Quyền thấy đầu nhỏ của nàng lắc lư trong chiếc mũ sắt lớn, trong lòng không khỏi buồn cười, đột ngột tiến gần một bước, Trường Đình phản ứng nhanh chóng lùi lại một bước ngay lập tức, nhưng cái lùi này đã cho mũ sắt bị nghiêng sang một bên, Trường Đình vội vàng đưa tay chỉnh lại, Triệu Quyền không nhịn được bật cười, hai tay chỉnh lại mũ cho nàng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận