Triệu Quyền bất giác bật cười, thản nhiên đáp: “Đây là rượu Lưu Hà mới ủ trong cung, ngươi dĩ nhiên không thể ngửi ra được rồi.” Nói xong, hắn ngửa cổ uống cạn một ly.
Trường Đình đảo mắt, tò mò nói: “Vương gia, ta chưa từng uống ngọc dịch chốn cung đình, không biết hương vị ra sao?”
Triệu Quyền nhìn nàng với ánh mắt hàm chứa ý cười, dường như đã đoán được tâm tư của nàng, liền ra lệnh cho nha hoàn: “Đến rót cho nàng một ly rượu.”
Nha hoàn vâng lệnh, mang đến một ly rượu ngọc trắng rồi rót đầy cho Trường Đình.
Nàng nâng ly lên khẽ đưa lên mũi ngửi kỹ rồi chậm rãi nhấp từng ngụm, dáng vẻ vô cùng chăm chú.
Triệu Quyền mỉm cười nhìn nàng, không kìm được mà nói: “Sư phụ ngươi hẳn là người rất mê rượu.”
Trường Đình chẳng hề cảm thấy khó chịu, ngược lại có phần tự hào, nói: “Đương nhiên rồi!” Nói đến đây như sực nhớ ra điều gì đó thú vị, nàng bật cười khúc khích, tiếp tục: “Từ nhỏ ta đã theo sư phụ uống không ít loại rượu, sư phụ lúc nào cũng lấy làm tự mãn vì điều ấy.”
Vừa nói, nàng vừa nở nụ cười dịu dàng như đang hồi tưởng về quá khứ: “Có lần, một người bạn của sư phụ tặng ông ấy một vò rượu mà nghe nói là được chế bằng phương pháp bí truyền.
Lúc đó ta còn nhỏ, thấy sư phụ xem nó như báu vật rồi giấu kỹ, ta cứ nghĩ đó là thứ gì quý lắm nên ngày nào cũng để tâm đến.
Một hôm nhân lúc sư phụ đi thăm sư thúc, ta giả vờ đau bụng ở nhà nghỉ ngơi.
Vừa thấy sư phụ rời đi, ta liền lén lấy vò rượu ra…” Nàng chợt nhớ lại một chuyện khác, nụ cười càng thêm tươi, quay sang Triệu Quyền nói: “Sư phụ ta cứ ngỡ rằng ông giấu đồ rất kín đáo, nhưng thực ra ta biết rõ ông ấy giấu từng món ở đâu.”
Trường Đình lại nói tiếp về vò rượu: “Vò rượu ấy quả thực kỳ lạ, lúc đầu uống vào như mật, ngọt lịm, càng uống lại càng muốn uống thêm.
Ta cứ thế uống một mình, lảo đảo đến mức uống cạn cả vò.
Sau đó vì sợ bị sư phụ mắng nên ta bèn trốn vào một cái hang núi rồi bất tỉnh nhân sự, cứ mơ mơ màng màng cho đến khi tỉnh dậy ở nhà mới biết ta đã ngủ liền ba ngày ba đêm.”
Triệu Quyền dường như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nghịch ngợm của nàng khi còn bé, mỉm cười nói: “Đó là rượu gì? Bổn vương cũng chưa từng được nếm thử.”
Trường Đình tựa như còn chút sợ hãi trong lòng, chân thành khuyên nhủ: “Vương gia, ngài tuyệt đối không nên thử loại rượu ấy.
Sau này ta nghe sư phụ nói rằng rượu ấy tên là ‘Túy Sinh Mộng Tử’, cũng gọi là ‘Hoàng Lương’.
Trong rượu có pha một vị dược liệu quý hiếm, tuy không độc nhưng người thường không được dễ dàng thử qua.
Nếu ai có tâm ma, uống vào sẽ dễ dàng bị mê hoặc, càng chấp niệm sâu sắc thì càng khó tỉnh lại.
Nếu bị cưỡng ép đánh thức rất có khả năng mất đi hồn phách, nhưng loại dược này cực kỳ hiếm có, nghe nói chỉ một chút thôi đã có giá trị ngàn vàng.”
Triệu Quyền không để ý, hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại không sao?”
Trường Đình sợ hắn không tin, liền giải thích: “Lúc ấy ta còn nhỏ, may mắn giữ được tính tình ngây thơ.
Sư phụ nói rằng trẻ thơ vô tư dễ vượt qua ảo cảnh.
Hơn nữa khi đó ta còn bé, chẳng có điều gì khiến ta quá bận tâm.”
Triệu Quyền bỗng nghĩ đến một chuyện, liền hỏi như không để ý: “Vậy bây giờ thì sao? Chấp niệm của ngươi là tìm sư huynh ngươi phải không?”
Sắc mặt Trường Đình thoáng đổi, nàng ngừng lại một chút có phần u buồn nói: “Sư huynh… sư huynh vẫn chưa lành vết thương cũ, sư thúc và sư phụ đều lo lắng cho huynh ấy nên sai ta xuống núi tìm huynh ấy.
Trước khi đi, họ dặn ta rằng nếu sư huynh không chịu trở về, ta phải ở bên cạnh bảo vệ cho huynh ấy.”
Triệu Quyền liếc nhìn Trường Đình, trong lòng bất giác có cảm giác không thoải mái bèn cười nhạt: “Y là một nam tử đại trượng phu, chẳng lẽ lại cần một nữ tử yếu ớt như ngươi bảo vệ sao?”
Trường Đình không hề tức giận, thản nhiên đáp lại, vẻ mặt đầy kiêu hãnh: “Nói về binh pháp mưu lược, ta đương nhiên không thể sánh bằng sư huynh.
Nhưng nếu luận về võ công kiếm pháp, sư huynh không hơn ta nhiều đâu.
Nếu ta bảo vệ huynh ấy, chắc chắn sẽ không để xảy ra sai sót nào.”
Nói xong, nàng nhướng mày cười khẽ rồi quay sang Triệu Quyền: “Vương gia chẳng lẽ quên rồi sao, lần trước khi ngài gặp thích khách, chẳng phải cũng chính ta…” Thấy Triệu Quyền nhìn nàng một cái, Trường Đình liền thức thời ngừng lời.
Nàng định nói gì đó nhưng lúc này bỗng thấy Trương Miễn bước vào.
Trương Miễn bước đến bên cạnh Triệu Quyền liếc nhìn Trường Đình.
Triệu Quyền hiểu ý nhưng chỉ thản nhiên nói: “Chuyện gì, cứ nói đi!”
Trương Miễn cung kính đáp: “Bẩm vương gia, có tỳ nữ vừa báo lại rằng vị cô nương được cứu lên trước đó, trên người đầy vết roi, lại bị ngâm nước khiến thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Thuộc hạ vốn định hỏi rõ cô nương ấy là thiên kim tiểu thư nhà nào, nhưng phát hiện ra một việc.”
“Việc gì?” Triệu Quyền nhàn nhạt hỏi.
Trương Miễn bẩm báo: “Vương gia, cô nương này đến đây để kêu oan, mà đối tượng nàng ấy muốn cáo buộc… chính là Hộ bộ Thượng thư Lý Thịnh Nguyên, Lý đại nhân.”
Khóe môi Triệu Quyền khẽ nhếch, chậm rãi hỏi: “Cáo buộc ông ta? Vị Lý Thượng thư này chẳng phải nổi danh thanh liêm, học vấn uyên thâm hay sao? Cô nương ấy cáo buộc điều gì?”
Trương Miễn mỉm cười, đáp: “Vị cô nương ấy nói năng không rõ ràng, có vẻ như không tin tưởng thuộc hạ.
Hơn nữa, đại phu nói bệnh tình của nàng ấy vô cùng nguy kịch, chưa rõ có thể qua khỏi hay không.
Vương gia, ngài xem… nên xử trí thế nào?”
Triệu Quyền thoáng trầm ngâm, Trường Đình liền đứng dậy cau mày nói với Triệu Quyền: “Vương gia, để ta qua xem cô nương ấy một chút.
Dù gì cũng là sinh mạng con người.”
Triệu Quyền cũng đứng dậy, nói với nàng: “Ngươi theo bổn vương cùng đi xem thử.”
Trường Đình liếc nhìn Triệu Quyền, trong lòng thầm suy đoán rằng hắn có lẽ chỉ quan tâm đến vị Lý đại nhân kia thôi.
Tuy vậy, nàng không lộ vẻ gì ra mặt mà đi theo hắn ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...