Triệu Quyền lạnh lùng nhìn Trường Đình tự do bơi lội trong nước, sắc mặt có hơi xanh lại, Trường Đình đột nhiên lặn xuống, sắc mặt Triệu Quyền lập tức biến đổi, đang định lên tiếng bỗng nghe “soạt” một tiếng, một cái đầu nổi lên trên mặt nước, Trường Đình dùng hai tay bám vào thành thuyền lắc lắc đầu, đôi mắt trong trẻo tươi cười nhìn về phía Triệu Quyền, vẻ mặt như vừa trở về từ chiến thắng.
Triệu Quyền bỗng dưng nhẹ nhõm cả người, ngay lập tức lại nhíu mày nhìn Trường Đình, lạnh lùng nói: “Còn không mau lên bờ! Hành xử thế này còn ra thể thống gì nữa!”
Trường Đình không bị dọa, tay xoa xoa mặt chỉnh sửa những sợi tóc rối lộ ra đôi mày thanh tú, đôi mắt càng thêm lấp lánh, vẻ mặt đầy anh khí diễm lệ.
Nàng nhìn xung quanh thấy đều là nha hoàn và thị vệ thì có vẻ hơi xấu hổ, cười ngượng ngùng nói: “Vương gia… ta… có thể nhờ họ đưa cho ta một bộ y phục được không…”
Triệu Quyền nhận ra, thấy vai Trường Đình lộ ra trên mặt nước đã ướt đẫm, y phục dính chặt vào cơ thể, bỗng nhớ lại lần trước khi hắn cứu Trường Đình, Trường Đình nằm trên đá lớn cũng trong tình trạng như vậy, chỉ là lúc đó tình hình cấp bách, để cứu nàng, hắn cũng không bận tâm đến lễ nghi, nếu thật sự xét nét...
Mặt Triệu Quyền không đổi sắc lảng tránh ánh mắt của Trường Đình, nhìn về phía Hồng Đường.
Hồng Đường đã sai người lấy y phục từ khi Trường Đình xuống nước, giờ bận rộn cầm một chiếc áo choàng đứng bên cạnh, lo lắng nói: “Cô nương, nước sông lạnh lắm, mau lên bờ đi!”
Trường Đình nhìn về phía Triệu Quyền, hơi có chút xấu hổ, Triệu Quyền là người am hiểu đọc vị tâm tư, thấy vậy liền nhíu mày quay đi, từ từ nhìn quanh các thị vệ, các thị vệ hiểu ý đều quay lại hướng lưng về phía Trường Đình.
Trường Đình từ trong nước nhảy vọt lên vững vàng đáp xuống mạn thuyền.
Gió thu và ánh mặt trời ấm áp làm cho hơi nóng trên người tản đi nhanh chóng, Trường Đình ngay lập tức cảm thấy lạnh, không khỏi thốt lên một tiếng “achoo”, hít một hơi qua mũi không thể không ôm lấy hai cánh tay của mình.
Hồng Đường vội vã mở chiếc áo choàng trong tay ra phủ lên người Trường Đình.
Triệu Quyền nghe thấy tiếng động bèn quay lại, chỉ thấy Trường Đình quấn trong áo choàng, tóc ướt đẫm nước, sắc mặt dưới ánh mặt trời thu ấm áp có vẻ hơi tái nhợt.
Trường Đình vận công, khí huyết lưu chuyển khiến hơi lạnh giảm bớt, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn, đang định hỏi Hồng Đường bên cạnh thì thấy thị vệ đã cứu được nữ tử rơi xuống nước lên thuyền, Trường Đình vội vàng tiến đến.
Vì là nữ giới, thị vệ không dám tự ý đặt người phụ nữ lên trên khoang thuyền, quỳ bên cạnh chờ Triệu Quyền lên tiếng.
Trường Đình lại gần thấy nữ tử đã ướt đẫm lộ rõ thân hình, may mắn là Triệu Quyền rất nghiêm khắc với thị vệ nên không ai dám liếc nhìn.
Trường Đình thấy sắc mặt nữ tử tái nhợt không tỉnh lại, biết là bị sặc nước, không đợi đại phu đến đã nhanh chóng đặt nữ tử nằm ngửa trên ván thuyền, tiến hành ấn vào bụng và ngực nàng ta mãi cho đến khi nữ tử nghiêng đầu ho ra hai ngụm nước mới ngừng tay.
Nữ tử nhả hết nước ra, hơi thở dù yếu ớt nhưng vẫn còn sống, chỉ là vẫn mơ mơ màng màng chưa tỉnh lại.
Trường Đình thấy y phục của nàng ấy mỏng manh không chịu nổi gió thu, vội vàng tháo áo choàng của mình ra, nhưng một tay của nàng lại bị giữ lại.
Trường Đình ngạc nhiên quay lại, mặt trời mùa thu rất mạnh, vì ngược sáng nên nàng không thể nhìn rõ sắc mặt của Triệu Quyền, chỉ biết rằng hắn đang nhíu mày nhìn nàng với vẻ không rõ ý, song hắn thu tay lại tháo áo choàng của mình xuống, nhìn nàng rồi đặt áo choàng vào tay nàng mà không nói thêm lời nào nữa.
Trường Đình cảm thấy có chút khác thường nhưng không kịp nghĩ sâu hơn, vội vã quấn áo choàng của Triệu Quyền lên người nữ nhân rồi bảo các nha hoàn đưa nàng ấy vào khoang thuyền để thay y phục và nghỉ ngơi.
Trường Đình quay lại thấy Triệu Quyền sắc mặt lạnh nhạt nhìn nàng, không khỏi thốt lên một tiếng “achoo” rồi vội vàng dùng tay che miệng, nhưng vẫn không che hết được.
Nàng cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng nhìn về phía Triệu Quyền, chỉ thấy hắn hơi nghiêng mặt, đôi mày rậm từ từ nhíu lại, sắc mặt cực kỳ không tự nhiên.
Trường Đình thầm nghĩ có lẽ chưa từng có ai thất thố như thế trước mặt hắn, nàng không khỏi nóng bừng mặt, lúng túng nói: “Xin lỗi...!Vương gia, thật là thất lễ, thật là thất lễ...” Nói rồi càng thêm lo lắng, người như Triệu Quyền nói là “thất lễ với giai nhân” cũng không ngoa, chỉ thấy sắc mặt hắn xanh mét, vẻ mặt dường như cực kỳ chán ghét đưa tay muốn lau mặt, lại như sợ bẩn.
Xung quanh im ắng, Trường Đình vội vã quấn áo choàng đưa tay muốn giúp hắn lau mặt, vóc dáng Triệu Quyền cao lớn, Trường Đình giơ tay vừa định đến gần hắn thì Triệu Quyền nghiêng đầu, Trường Đình thầm nghĩ mình quả thật đã làm hắn tức giận rồi, vội vàng nói: “Ta thật sự không cố ý đâu, ta giúp ngài lau mặt nhé!”
Triệu Quyền liếc mắt nhìn nàng, Trường Đình giơ tay với vẻ mặt lo lắng, sắc mặt Triệu Quyền lạnh lùng lấy ra một miếng khăn lụa tinh xảo từ trong áo để lau mặt, rồi vung tay ném xuống sông, lập tức lạnh lùng nói: “Về phủ! Bổn vương phải tắm rửa thay y phục!” Nói xong, hắn vung tay áo như phát ra một tiếng “hừ” rất nhỏ.
Các nha hoàn đồng loạt cúi người hành lễ nhưng lại im lặng như tờ.
Trường Đình không ngờ rằng Triệu Quyền lại thay đổi sắc mặt nhanh chóng như vậy, nói không đi dạo hồ là không đi dạo hồ nữa.
Nàng cảm thấy mình thật sự quá thất lễ mới làm hắn tức giận, không khỏi co rúm trong áo choàng vội vàng theo sau.
Triệu Quyền đi trước vài bước, chỉ nghe phía sau có tiếng “achoo” rất nhỏ, trong lòng hắn càng thêm khó chịu, đột nhiên dừng bước quay người lại định mắng Trường Đình vài câu, nhưng ngay lúc đó lại bị một người đụng vào ngực, Trường Đình thốt lên một tiếng “a” và ngẩng đầu lên.
Nàng vì sợ mình hắt hơi quá lớn tiếng lại chọc cho Triệu Quyền tức giận, chỉ biết dùng áo choàng che miệng và mũi, không ngờ vẫn bị Triệu Quyền nghe thấy.
Nàng lại chỉ lo che miệng và mũi nên không chú ý phía trước, đúng lúc đụng phải Triệu Quyền đang quay người lại.
Trường Đình vừa đúng lúc đụng vào sống mũi, đôi mắt vô thức rưng rưng nước, may mà miệng và mũi đều được che bởi áo choàng nên không đến nỗi quá xấu hổ.
Triệu Quyền cúi xuống nhìn Trường Đình, chỉ thấy áo choàng che nửa mặt của nàng, đôi mắt lấp lánh nước nhìn hắn như có chút tủi thân.
Triệu Quyền nhíu mày nhưng không lên tiếng.
Trường Đình vội lùi lại hai bước hít hít mũi, ngượng ngùng nói: “Làm phiền Vương gia rồi, xin Vương gia tha lỗi!” Nói xong, gió thu thổi qua, cái lạnh càng tăng thêm khiến nàng không nhịn được lại thốt lên một tiếng “achoo”.
Trường Đình cúi đầu không dám nhìn sắc mặt Triệu Quyền.
Triệu Quyền nhìn xuống Trường Đình, trong lòng thầm nghĩ: Nữ nhân giang hồ quả nhiên là quá hổn xược xằng bậy!
Trường Đình cúi đầu, chỉ thấy đôi giày thêu màu trắng của Triệu Quyền dừng lại trước mặt mình không động đậy một lúc lâu.
Nàng không khỏi từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Quyền, chỉ thấy ánh mắt hắn nặng nề như thể đang đăm chiêu nhìn nàng.
Triệu Quyền thấy Trường Đình ngẩng đầu lên, trên mặt không biểu lộ gì nhìn vào mắt nàng, thấy nàng không biết tránh né, cơn giận trong lòng càng tăng thêm.
Nữ nhân này thật quá kiêu ngạo, hoàn toàn không đặt uy nghiêm của Tấn Vương vào mắt, nhất định phải cho nàng một bài học mới được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...