Trường Đình


Triệu Quyền bước vào sân thấy cảnh tượng như vậy, Trường Đình một tay gối đầu nằm trên ghế, vẻ mặt thư thái và dễ chịu, miệng dường như lẩm bẩm điều gì đó, thỉnh thoảng còn lắc lư đầu, nàng mặc chiếc váy đỏ tươi do Triệu Quyền ban thưởng, tà váy tự do rơi trên những chiếc lá ngân hạnh vàng óng, ánh nắng chiều thu chiếu lên người nàng, váy có những bông sen lớn thêu bằng chỉ bạc như nở ra dưới ánh sáng hết sức rực rỡ.

Nữ tử này đâu có chút nào là đoan trang yên tĩnh!
Triệu Quyền đưa tay lên ngăn các nha hoàn đang chuẩn bị hành lễ, mọi người lập tức im lặng không dám nói gì, Triệu Quyền nhíu mày, trong mắt có vẻ không hài lòng, từ từ bước lại gần Trường Đình.

Làn da Trường Đình trắng nõn thật sự rất hợp với sắc đỏ thắm, dưới ánh nắng, mái tóc đen nhánh của nàng chỉ đơn giản cuốn thành kiểu tóc thiếu nữ mà không có bất cứ trâm cài nào, tóc rủ xuống vai, nhiều phần còn rơi xuống ghế nằm càng làm nổi bật làn da như ngọc và đôi mày như mực vẽ.

Ánh mắt Triệu Quyền trở nên mềm mại, đang định lên tiếng thì Trường Đình mở mắt ra, thấy nàng ngồi dậy không hề ngạc nhiên, nói với phần xấu hổ: “Sao vương gia lại đến vào lúc này? Xin thứ lỗi cho Trường Đình không biết lễ nghi.


Triệu Quyền không khỏi mỉm cười vì biết tiếng bước chân của mình không thể giấu được nàng, thấy một chiếc lá rơi trên người Trường Đình mà nàng cũng không để ý đến, chậm rãi nói: “Ngày hôm qua thái y báo lại rằng bệnh của cô nương hồi phục rất nhanh, bổn vương rất vui mừng! Hôm nay có thời gian rảnh, vừa đúng lúc đến thăm cô nương.



Trường Đình lịch sự đáp lại: “Cảm ơn Vương gia đã quan tâm, bệnh của ta đã gần như đã khỏi hẳn rồi.


Triệu Quyền gật đầu, nói: “Như vậy thì tốt, chỉ là thái y nhắc nhở cô nương còn cần thêm thời gian dưỡng bệnh, tuyệt đối không thể để lại di chứng.


Trường Đình đang định lên tiếng bỗng nhiên có vật gì đó rơi xuống từ trên cao, Trường Đình tinh mắt, điểm chân một cái bay lên, Triệu Quyền kinh ngạc lùi lại một bước, chỉ thấy Trường Đình nhảy lên điểm vào thân cây, quay mấy vòng trên không như thể đã bắt được vật gì đó rồi hạ xuống đất.

Trong mắt Triệu Quyền hiện rõ vẻ kinh ngạc, nhíu mày hỏi: “Ngươi làm gì vậy?!”
Chỉ thấy Trường Đình nhìn Triệu Quyền, khóe môi vẫn mang nụ cười như thể không hề chú ý đến sự không vui của Triệu Quyền, đột nhiên đưa ra một tổ chim, chỉ vào tổ chim và vui vẻ nói: “Vương gia nhìn này, bên trong còn có một con chim non vừa mới vỡ trứng!”

Triệu Quyền nhìn tổ chim, bên trong quả thật có một con chim non và vài quả trứng, thật khó lắm Trường Đình mới bắt được nguyên vẹn, Triệu Quyền định mắng nàng vài câu nhưng thấy ánh mắt Trường Đình đầy vui vẻ chăm chú nhìn chim non, miệng lẩm bẩm: “Chắc chắn là ngươi làm tổ chim rơi xuống! May mà ngươi gặp phải ta, nếu không nương ngươi về chắc chắn sẽ mắng ngươi chết mất!”
Nói xong lại phụt cười một tiếng, Triệu Quyền nhìn ánh mắt tươi vui của Trường Đình, tâm trạng không vui trong lòng lập tức tan biến, nghĩ thầm: “Nàng vừa khỏi bệnh cũng không nên mắng nàng thêm, sau này dạy nàng quy củ cũng không muộn.


Trường Đình lại nói: “Được rồi, không trêu chọc ngươi nữa, ta sẽ đưa ngươi trở về nhé!”
Triệu Quyền lên tiếng ngăn cản: “Ngươi vẫn chưa khỏi bệnh, sao có thể leo trèo như vậy, hơn nữa ngươi là một nữ tử, trèo lên trèo xuống như vậy còn ra thể thống gì nữa!”
Trường Đình lén lút bĩu môi, cười với Triệu Quyền: “Vương gia không cần lo lắng, bệnh của ta đã gần như đã khỏi hẳn rồi, thật đấy! Hơn nữa, đưa nó về cũng không tốn bao nhiêu sức lực đâu, ngài cứ yên tâm!”
Nói xong không chờ Triệu Quyền lên tiếng, một tay nàng giữ tổ chim, dồn sức ở chân tung người bay lên cao, Triệu Quyền nhíu mày nhìn nàng, không muốn phát ra tiếng động làm nàng hoảng sợ, chỉ thấy nàng nhảy một cái đã lên cao vài trượng, khi lực đẩy gần hết, nàng điểm chân vào một nhánh cây cực nhỏ, nhưng nhánh cây có vẻ không chịu nổi, “rắc” một tiếng gãy ngay, cơ thể Trường Đình hơi trầm xuống như thể sắp ngã đến nơi.

Dưới cây, các nha hoàn không khỏi kinh hãi kêu lên một tiếng “a”, Triệu Quyền cũng từ từ nắm chặt tay chăm chú nhìn hình bóng trên cao, may mắn không có chuyện gì nghiêm trọng, một tay Trường Đình bám vào thân cây dùng sức nhảy lên cao, đến một nhánh cây ở trên cao, Trường Đình ôm chặt thân cây, một tay đặt tổ chim vào vị trí rồi nhảy xuống, lá ngân hạnh vàng rơi rơi theo nàng, nàng trong sắc đỏ thắm nhẹ nhàng hạ xuống giống như một con bướm giữa những chiếc lá khô.

Triệu Quyền từ từ nới lỏng tay, nhíu mày nhìn Trường Đình vừa hạ xuống trước mặt, trên mặt Trường Đình sau màn nhảy cao có chút hồng hào vì vận động, đôi mắt đen trắng rõ ràng lấp lánh, vô cùng mê hoặc lòng người, trong lòng Triệu Quyền dao động, khóe môi nhếch lên, chỉ nghe Trường Đình nói: “Vương gia nhìn xem, thương thế của ta thật sự không có vấn đề gì nữa rồi!”

Triệu Quyền nhìn vào ánh mắt tràn đầy ý cười rạng rỡ của Trường Đình, nói: “Thương thế của ngươi vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, sau này không được làm như vậy nữa!”
Trường Đình do dự một chút, nhìn về phía Triệu Quyền thận trọng nói: “Vương gia, ngài xem thương thế của ta đã gần như khỏi hẳn rồi, đã ở lại trong viện của ngài lâu như vậy sẽ làm phiền nhiều đến ngài, ta nghĩ rằng nên dọn về tiểu viện cũ của mình đi thôi.


Sắc mặt Triệu Quyền không đổi, khóe môi mỉm cười càng thêm sâu, đột nhiên đưa tay ra, Trường Đình giật mình không dám động đậy, tay của Triệu Quyền đưa qua bên tai nàng nhẹ nhàng lấy xuống cái gì đó trên đầu nàng.

Trường Đình lùi lại một bước nhìn về phía Triệu Quyền, Triệu Quyền giơ chiếc lá khô trong tay lên, ánh mắt lấp lánh cười, nhướng mày nói: “Ta đã tặng cho ngươi nhiều trang sức như vậy mà ngươi không đeo, vậy cái này tính là gì?”
Trường Đình không biết phải trả lời thế nào nên ánh mắt có phần lảng tránh, Triệu Quyền lại tiến thêm một bước đứng trước mặt nàng, tay đặt sau lưng đứng ở tư thế cao hơn mà nói: “Toàn bộ Tấn Vương phủ đều thuộc về ta, ta ở đâu có gì khác biệt! Nếu ngươi cảm thấy chán nơi này, phủ của ta có nhiều chỗ ở lắm, ngươi cứ tùy ý chọn lấy!”
Triệu Quyền có dáng người cao lớn, Trường Đình chỉ đứng đến cằm của hắn, tuy hai người gần nhau nhưng vẫn đã khá gần, Trường Đình không khỏi nhíu mày nhìn hắn khi nghe thấy giọng điệu hắn có vẻ tùy tiện, lại vừa lúc chạm phải đáy mắt của Triệu Quyền.

Trường Đình lần đầu tiên ở gần hắn đến vậy, Triệu Quyền có hàng lông mày đậm như những nét vẽ móc câu bạc, đôi mắt lại đen tối sâu thẳm như vực thẳm, vừa có vẻ tình cảm sâu nặng vừa có vẻ lạnh lùng vô tình khiến người khác không sao hiểu thấu, Trường Đình lùi lại một bước cúi người nói: “Vương gia nói đùa rồi, sao Trường Đình dám vượt quá khuôn phép?”
Triệu Quyền thấy nàng có vẻ như muốn tránh xa, trong lòng vui mừng, cười lớn nói: “Cô nương đã cứu mạng ta, ta không biết phải làm sao để cảm tạ, chỉ cần phủ của ta có gì… cô nương có thể lấy hết!” Triệu Quyền nói bằng chất giọng trầm, câu cuối cùng đặc biệt hạ thấp âm lượng như dụ dỗ vang lên bên tai Trường Đình.

Trường Đình nghe xong cảm thấy trong lòng hoảng hốt, không khỏi nghiêng đầu rời xa Triệu Quyền một chút, Triệu Quyền hiếm khi thấy Trường Đình lộ ra vẻ thẹn thùng của nữ nhi, trong lòng hắn cảm thấy hơi đắc ý, nhưng hắn hiểu tính cách của Trường Đình nên không tiện trêu chọc nàng nữa, liền quay đầu vẫy vẫy tay cho người đi theo hắn tới đây.


Hắn vui vẻ hiếm có, nói với Trường Đình: “Cô nương xem hôm nay ta mang đến cho ngươi thứ gì?”
Trường Đình không có mong đợi gì, trong mắt còn có chút không kiên nhẫn, từ chối nói: “Vương gia thực sự không cần phải tốn công vì ta… ta không cần gì cả…”
Triệu Quyền như không nghe thấy lời nàng nói, lấy kiếm từ tay tùy tùng đặt ngang trước mặt Trường Đình, cười lớn nói: “Cái này cũng không muốn sao?”
Trường Đình ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay hắn, lập tức vui mừng nói: “Kiếm của ta?!”
Nói xong, nàng cẩn thận dùng hai tay cầm lấy thanh kiếm như thể không tin vào mắt mình, ánh mắt sáng rực lên mà nói: “Đây thực sự là kiếm của ta sao?!”
Thanh kiếm vẫn nguyên vẹn, Trường Đình yêu quý như bảo vật mà nhẹ nhàng vuốt ve vỏ kiếm, niềm vui khi lấy lại được thứ đã mất tràn ngập trong lòng nàng, Trường Đình ngạc nhiên nói: “Đây là… sao lại tìm thấy được thế?! Ta tưởng rằng nó đã rơi xuống hồ nên không thể nào tìm lại được nữa?! Thật tuyệt quá đi mất! Thực sự đã tìm thấy rồi này!”
Triệu Quyền nhìn vào gương mặt vui mừng khôn xiết của Trường Đình, hắn không ngờ rằng Trường Đình lại quý trọng thanh kiếm đến vậy, chỉ là khi điều tra vụ nổ, hắn bất chợt nhớ đến việc hôm đó Trường Đình có mang theo kiếm, rồi mới nhờ Trương Miễn đi làm việc này.

Thấy Trường Đình vui mừng như vậy, hắn không khỏi cảm thấy chút an ủi, mỉm cười nói: “Ngươi có thể liều mạng cứu ta thì sao ta không thể tìm lại được một thanh kiếm chứ?!”
Trường Đình đầy lòng cảm kích, xúc động nói: “Cảm ơn ngài! Thực sự cảm tạ ngài rất nhiều!” Triệu Quyền nhìn Trường Đình với ánh mắt chân thành tựa như không còn điều gì giấu diếm, trong lòng nghĩ, một thanh kiếm lại có thể khiến nàng vui mừng đến vậy, quả thực vẫn là một nữ tử quê mùa, ánh mắt hắn dịu lại, nhẹ nhàng nói: “Ngươi vui vẻ là tốt rồi!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận