Trường Đình


Trường Đình cảm giác toàn thân nhẹ bẫng, lơ lửng như rơi vào một vực sâu thẳm mãi mãi không chạm đến đáy.

Lúc thì kinh mạch khắp thân thể như bị thiêu đốt, tựa như đang nằm trên than lửa rực cháy, lúc lại lạnh buốt như tuyết, tưởng chừng như đứng trên cánh đồng băng giá, đầu óc mịt mờ không rõ sự tình.

Đôi khi, tinh thần chợt tỉnh táo như thể nghe thấy tiếng người nói chuyện bên tai, nhưng chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc, hoàn toàn không chân thực.
Trường Đình cố gắng hết sức để tỉnh lại nhưng chỉ vô ích.

Thỉnh thoảng, nàng nghe thấy có người khẽ gọi tên mình.
"Trường Đình..."
Nhưng giọng nói ấy không giống giọng của sư phụ - người thường cười thoải mái, chan chứa tình thương, cũng không phải giọng sư huynh ấm áp và dịu dàng.

Giọng nói này trầm lắng, khàn đục, dường như chứa đựng bao lời chưa nói, lại giống như chẳng có chút cảm xúc nào.
Trong cơn mê man, Trường Đình mường tượng như mình đã trở lại núi Thiên Mịch, trở về căn tiểu viện mà nàng đã cư ngụ từ thuở nhỏ, trở lại bên cạnh Kiếm Hồ ngày ngày nàng luyện kiếm.

Nàng lại thấy mình ngồi thiền trên vách núi cao, dõi mắt nhìn vầng dương rực rỡ phun trào khỏi chân trời.
Trường Đình tưởng như đang bay lượn giữa không trung, nhẹ nhàng phiêu đãng.


Bỗng nhiên, bên tai nàng vang lên một tiếng nổ lớn, cơ thể đau đớn như bị tan xương nát thịt.

Trường Đình khẽ rên rỉ một tiếng, mí mắt nặng như nghìn cân.

Tiếng người xì xào quanh quẩn bên tai.

Trường Đình cố sức mở mắt ra, ánh mắt vô hồn không tập trung vào bất cứ thứ gì.

Nha hoàn đứng bên giường nghe thấy tiếng rên khẽ, thấy Trường Đình đã mở mắt bèn vui mừng reo lên: "Cô nương! Người tỉnh rồi sao?!"
Trường Đình chớp chớp mắt nhìn lên màn trướng hoa lệ, rồi lại nhìn nha hoàn với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Tất cả đều xa lạ.

Nàng bối rối không rõ mình còn đang mơ hay đã tỉnh, nhưng cơn đau nhức khắp cơ thể nhắc nhở nàng rằng, đây chính là hiện thực.
Trường Đình nhíu mày cố nhớ lại, trong đầu chợt hiện lên ánh bình minh của buổi sớm, mặt hồ bao phủ bởi mây mù, âm thanh của tiếng đàn cổ sâu lắng và trầm bổng, bóng dáng Triệu Quyền trên chiếc thuyền nhỏ, đầu hắn hiện lên vầng hào quang mê hoặc lòng người, rồi ngay sau đó là tiếng nổ long trời lở đất...
Trường Đình chợt nhớ lại cảnh tượng hôm ấy, rằng nàng đã bị trọng thương.

Đảo mắt một vòng, nàng lại nhìn quanh gian phòng, nhận ra đây không phải là nơi mình thường ở bèn cất tiếng hỏi: "Đây là đâu?" Vừa mới mở miệng, nàng đã phát hiện giọng mình khàn đục, Trường Đình khẽ cau mày vì cổ họng đau rát như bị lửa đốt.

Nha hoàn thấy Trường Đình cất tiếng như trút được gánh nặng trong lòng, đôi mắt rạng ngời, vui mừng thưa rằng: “Cô nương, đây là phủ đệ của Tấn Vương! A Di Đà Phật! Người tỉnh lại là tốt rồi!”
Dứt lời, nàng ấy quay ra ngoài cao giọng thông báo: “Giang cô nương đã tỉnh, mau đi báo tin cho Vương gia!” Giọng nàng không giấu nổi sự vui sướng.

Bên ngoài lập tức vang lên những tiếng bước chân dồn dập.

Vài nha hoàn vội vã bước vào vây quanh giường của Trường Đình, hồ hởi reo lên: “Cô nương, người cuối cùng cũng tỉnh rồi!” “Thật tốt quá, cô nương đã tỉnh rồi!” Có vài người còn chắp tay, nhắm mắt niệm Phật với vẻ cảm kích.
Trường Đình thấy các nàng ấy chân thành, đôi môi nhẹ nhàng nhếch lên một nụ cười, muốn ngồi dậy nhưng chỉ hơi cử động chút thôi đã khiến cả người đã đau nhức đến nỗi nàng không khỏi cau chặt mày.
Nha hoàn vừa nói chuyện chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, dáng người nhỏ nhắn đáng yêu, thấy Trường Đình có ý muốn cử động vội ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng giữ nàng lại, lo lắng nói: “Cô nương đừng cử động.

Người bị trọng thương, thương tổn đến ngũ tạng, Thái y đã dặn rằng nhất định phải điều dưỡng cẩn thận, không được sơ sẩy, nếu không sẽ để lại tật bệnh ảnh hưởng suốt đời!”
Trường Đình thấy nàng ấy lo lắng thật lòng, giọng nói chân thành, trong lòng cảm thấy ấm áp bèn không cử động nữa.
Nha hoàn ấy quay sang dặn dò người bên cạnh: “Đã phái người báo cho Vương gia chưa? Vương gia đã căn dặn, cô nương tỉnh lại phải báo ngay.” Nha hoàn khác cười đáp: “Chuyện này cần gì ngươi nhắc, Thị Mặc đã đi báo cho Vương gia từ lâu rồi!”
Trường Đình không khỏi nở một nụ cười nghe các nàng đối đáp với vẻ tươi tắn, đưa mắt quan sát khắp gian phòng.

Nơi nàng nhìn tới, ánh sáng trong phòng rất tốt, không có vách ngăn khiến không gian rộng rãi và thoáng đãng.

Các bức hoành phi, đồ trang trí đều tinh xảo vô cùng.

Không xa đó có một chiếc án thư, trên bàn bày đầy đủ bút, mực, giấy và nghiên, như thể đây là nơi chủ nhân thường hay dùng.

Bên cạnh là một giá sách lớn, trên đó chất đầy sách.

Trường Đình nhìn thấy quen mắt như thể đã từng gặp chiếc giá này ở đâu đó.

Mũi nàng chợt thoảng thấy hương thơm nhè nhẹ của loài thảo dược tên Đỗ Nhược, lòng nàng chợt động, không khỏi chau mày nhìn quanh và hỏi: “Đây là phòng của ai?”
Nha hoàn nghe vậy liền khẽ bụm miệng cười, mặt lộ nét thẹn thùng rồi đáp: “Cô nương, đây chính là phòng của Vương gia đấy!”
Trường Đình nghe thế, trong lòng vừa kinh vừa gấp, vết thương liền bị kéo căng khiến nàng ho sặc sụa.

Nha hoàn bên cạnh vội vàng đưa tay vỗ nhẹ lên ngực, lo lắng hỏi: “Cô nương, cô nương không sao chứ?”
Trường Đình xưa nay chưa từng cảm thấy mình yếu đuối đến vậy, ho đến nỗi trên trán toát ra mồ hôi lạnh nhưng nàng cố gắng lắc đầu, khẽ nói: “Ta không sao…”
Lấy lại hơi, nàng chậm rãi nói tiếp: “Làm sao ta có thể ở lại trong phòng của Vương gia, như thế thật là thất lễ.

Xin làm phiền các ngươi giúp đưa ta về viện ban đầu đi.”
Nha hoàn nghe nàng nói thế thì liền ngơ ngác nhìn nhau, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Cô nha hoàn đã vỗ ngực cho nàng nhẹ giọng đáp lại: “Cô nương, phải chăng bọn nô tì chăm sóc không chu đáo?”
Trường Đình thấy nàng ấy lo sợ liền trấn an: “Không, các ngươi đã chăm sóc rất tốt, chỉ là ta ở nơi này thật sự không thích hợp…” Nói đoạn, nàng thở dốc hai lần cố kiềm nén nỗi mệt nhọc.
Nha hoàn nhanh chóng đáp: “Cô nương, xin đừng hao tổn tinh thần như vậy, đây là ý của Vương gia.


Ngài đã sắp xếp cho cô nương ở đây, xin cô nương đừng lo lắng gì thêm, Vương gia tất có chủ ý.

Cô nương hãy dưỡng thương cho tốt mới là quan trọng nhất!” Nói xong, nàng ấy cẩn thận lấy khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán của Trường Đình.
Trường Đình vẫn còn muốn nói thêm nhưng bỗng nghe ngoài cửa có tiếng thông báo: “Vương gia đã đến!”
Tiếng vừa dứt đã nghe thấy bước chân vững chãi vang lên, người nọ đi thẳng vào phòng, nhanh chóng tiến tới bên giường của Trường Đình.

Các nha hoàn vội vàng đứng lui sang một bên, đồng loạt hành lễ thỉnh an, nhưng Vương gia chẳng hề để mắt đến, ánh mắt chỉ dán chặt vào Trường Đình nằm trên giường.
Trường Đình đã mê man nhiều ngày, nay cuối cùng đã tỉnh lại, tuy sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt nhưng đã thoát khỏi khí sắc của tử vong.

Lòng của Triệu Quyền cuối cùng cũng buông xuống, mấy ngày nay hắn lo lắng rằng nàng sẽ chẳng thể tỉnh lại, nhưng giờ đây tâm trạng của hắn đã an ổn hơn.
Nhìn kỹ lại Trường Đình, đôi mắt đen láy ngày xưa vốn kiêu hãnh và ngạo nghễ, giờ đây lại dường như long lanh nước ánh lên chút yếu ớt, khiến nàng tăng thêm phần dịu dàng hiếm thấy của một nữ nhân.

Điều này khiến lòng Triệu Quyền không khỏi mềm nhũn đi một cách khó hiểu.
Trường Đình khẽ mở miệng nói: "Vương gia..." Nàng cố gắng muốn ngồi dậy để hành lễ thỉnh an.

Triệu Quyền vội vàng ngồi xuống bên giường đặt tay lên đôi vai của nàng, có chút trách mắng: "Ngươi đang bị thương, không cần phải hành lễ.

Cứ nằm nghỉ ngơi cho tốt đi! Tỉnh lại là tốt rồi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận