Trường Đình đứng phía sau Triệu Quyền âm thầm nghĩ rằng tính tình người này thất thường, thường lợi dụng cơ hội để dò xét lời nàng, thật là khó mà làm thân cho được.
Huống hồ, ngày ấy dưới chân núi Thanh Vân, ánh mắt thê lương cùng tình cảm sâu sắc của người nữ nhân trước khi chết đã sớm khắc sâu trong trí nhớ của Trường Đình.
Nàng hiểu rõ Triệu Quyền lạnh lùng vô tình, nếu bản thân thật sự chọc giận hắn, e rằng kết cục của nàng sẽ khó mà lường trước.
Không muốn chọc hắn cho dính vận xui vào người thêm nữa, Trường Đình đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thong dong thưởng ngoạn cảnh đẹp xung quanh.
Con thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi đi, lướt qua những cành lá sen tàn úa trên mặt nước, chầm chậm tiến về phía trước.
Nhìn những cành sen khô ấy, Trường Đình thầm nghĩ, nếu là mùa hè, hồ sen này ắt hẳn sẽ là một cảnh sắc tuyệt vời khác, chỉ tiếc là nàng không có cơ hội nhìn thấy.
Chiếc thuyền lắc lư rất chậm, dần dần đã đi tới giữa hồ, những cành sen tàn ngày càng dày đặc.
Đột nhiên, nơi khóe mắt Trường Đình thấy mặt nước khẽ động, nàng bèn tò mò cúi xuống xem.
Quả nhiên, nàng thấy một con cá lười biếng bơi qua như thể không sợ người, thỉnh thoảng còn dùng đuôi vẫy nước, dáng vẻ trông vô cùng biếng nhác.
Trường Đình không khỏi bật cười, miệng đùa rằng: “Ngươi cũng gan dạ thật, thấy ta mà không vội vàng chạy đi, cẩn thận ta bắt ngươi lên mà làm món cá kho cho bữa trưa đấy!”
Con cá kia dường như thật sự bị nàng hù dọa, quẫy đuôi vài cái rồi “vút” một tiếng bơi về phía bên kia.
Trường Đình bật cười nhìn theo bóng dáng con cá biến mất giữa những cành sen tàn, bỗng mơ hồ nhận thấy có một khối đen đen ẩn hiện trong đám cành ấy.
Trường Đình tò mò, tự nói một mình: “Ủa? Đó là cái gì vậy?”
Triệu Quyền từ lâu đã chú ý đến động tĩnh phía Trường Đình, tuy giả vờ như không nghe thấy nhưng nghe nàng dường như đang hỏi điều gì, hắn cũng thu lại nụ cười nhàn nhạt trên mặt, nghĩ rằng có lẽ nàng lại phát hiện ra điều thú vị gì liền hơi nghiêng đầu nhìn về phía nàng nhưng không nói gì.
Chiếc thuyền nhỏ vẫn tiếp tục theo hướng đã định, dần dần tiến gần đến khối đen kia.
Khoảng cách ngày càng rút ngắn, Trường Đình từ từ nhíu mày, nghi ngờ càng lúc càng sâu.
Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng.
Nàng đột nhiên lớn tiếng hô: “Là thuốc nổ! Mau dừng lại!”
Lời vừa dứt, thuyền đã đến gần khối đen kia, dường như có tiếng sợi dây cực nhỏ bị đứt vang lên.
Trường Đình liền quay người nhảy vọt lên, chỉ kịp ôm lấy Triệu Quyền chân dồn sức, bay thẳng ra ngoài.
Sau lưng vang lên một tiếng nổ long trời lở đất, con thuyền nhỏ bị nổ tung thành nhiều mảnh, nước bắn lên cao vô số trượng.
Trường Đình ôm chặt Triệu Quyền nhưng phía sau không có gì che chắn.
Trong lúc cấp bách, nàng chỉ kịp vận chân khí hộ toàn thân, bảo vệ lấy tâm mạch rồi tăng tốc bay ra xa.
Không ngờ thuốc nổ lại dữ dội đến như vậy, tựa như sức mạnh “thế như chẻ tre,” cột nước bắn tung lên với lực đạo vô cùng ngang ngạnh, tất cả đều đánh thẳng vào lưng Trường Đình.
Nàng như bị một quả thiết quyền đánh trúng, chân khí toàn thân bị tán loạn trong chớp mắt, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.
Triệu Quyền dù có Trường Đình ngăn cách vẫn cảm nhận rõ sức mạnh từ cột nước.
Thân thể ôm lấy hắn một khắc trước còn đầy sinh khí, nhưng giờ đây đã mềm nhũn như thể sinh mệnh đã mất hẳn.
Triệu Quyền kinh hoàng vội đưa tay ôm ngược lại lấy Trường Đình thật chặt, không để nàng rơi xuống.
Dù sức lực của Trường Đình đã cạn kiệt nhưng nàng vẫn cố gắng đưa Triệu Quyền bay về phía những nơi tàn sen thưa thớt hơn.
Cảm nhận hơi nóng nơi cổ, Triệu Quyền nghiêng đầu nhìn, thấy máu từ miệng Trường Đình không ngừng trào ra, đôi mắt thường ngày sáng như sao rực rỡ nay đã mờ nhạt, dường như không còn sức chống đỡ nữa.
Trong lòng Triệu Quyền vừa gấp vừa giận nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm chặt lấy Trường Đình.
Lực đạo của nàng đã dần cạn kiệt, mà Trường Đình đã bị trọng thương nặng nề, làm sao còn có thể thi triển khinh công được nữa, trong thoáng chốc cả hai người đều rơi thẳng xuống mặt hồ.
Một tiếng "bùm" vang lên, hai người rơi vào nước, Trường Đình đã mất đi ý thức, ngay cả khi rơi xuống nước cũng không hay biết, vô tri vô giác mà chìm dần xuống.
Triệu Quyền vừa chạm nước đã ôm chặt lấy Trường Đình, cảm nhận một chút lực đẩy nổi, vội một tay ôm nàng, một tay cố gắng quạt nước để bơi lên.
Triệu Quyền không rành bơi lội, may thay hồ này không sâu lại không có dòng nước ngầm nên chẳng bao lâu cả hai đã nổi lên mặt nước.
Thị vệ trong phủ đã sớm bị tiếng nổ kinh thiên động địa kia làm cho kinh động, từ xa vọng lại tiếng hô "Hộ giá! Có thích khách!"
Triệu Quyền hiểu rõ "nước xa không cứu được lửa gần," nên càng ôm chặt lấy Trường Đình.
Nhìn thấy nàng hai mắt nhắm nghiền, nơi khóe miệng vẫn trào ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch tựa như tờ giấy khiến lòng hắn bỗng dưng thắt lại, vừa quạt nước vừa ra sức bơi về phía bờ.
Dù bản thân cũng đã bị thương do chấn động, lại ngâm trong làn nước lạnh buốt, thêm việc phải mang theo Trường Đình đã bất tỉnh, việc bơi lội trở nên ngày càng khó khăn.
Sắc mặt Triệu Quyền trở nên lạnh lùng, hắn nhìn về phía bãi nông trước mặt mà cố gắng bơi tới.
Chẳng bao lâu sau, hắn cảm thấy tay chân đã tê cứng nhưng cũng cảm nhận được chân mình đã chạm đáy hồ.
Triệu Quyền một tay ôm chặt Trường Đình, để nàng dựa vào vai mình, một tay nắm lấy cành sen gần đó, cố gắng giữ vững thân thể mà gắng gượng bước về phía bờ.
Chân hắn không ngờ lại bị vướng phải thứ gì đó, Triệu Quyền đột ngột ngã nhào về phía trước kéo theo cả Trường Đình cũng rơi xuống nước.
Triệu Quyền vội vàng ôm chặt lấy nàng, luống cuống đứng dậy từ trong nước, nhưng Trường Đình vẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Bỏ qua việc mình vừa ngã, hắn vừa bò vừa lết cuối cùng cũng đưa được Trường Đình lên tảng đá lớn tại bãi nông.
Sau bao nhiêu khổ sở, giờ đây Trường Đình mặt mày vàng vọt như tờ giấy, môi miệng tím tái.
Triệu Quyền gọi nàng nhiều lần mà vẫn không có chút phản ứng nào.
Hắn không khỏi đưa tay lên kiểm tra hơi thở của Trường Đình, nhưng nơi đầu mũi nàng lạnh buốt nào còn chút sinh khí.
Triệu Quyền thầm nghĩ nàng hẳn đã bị sặc nước rồi.
Trong cơn sốt ruột, hắn thoáng ngần ngại một chút nhưng cũng chẳng thể nghĩ ngợi nhiều, bèn dùng cách thường áp dụng cho nam tử trong quân khi gặp nạn chết đuối, đưa tay cởi bỏ đai lưng của Trường Đình.
Trường Đình thân chịu trọng thương, lại ngâm mình trong dòng nước lạnh buốt của hồ rất lâu, thân thể sớm đã trở nên lạnh lẽo.
Triệu Quyền chỉ cảm nhận được da thịt nàng lạnh giá mà mềm mại, hắn liếc nhìn Trường Đình rồi dùng bàn tay to lớn của mình đặt lên bụng nàng ấn xuống cách qua lớp trung y.
Triệu Quyền cứu chữa cho Trường Đình theo phương pháp của quân y nhưng ấn vài lần mà nàng vẫn không có chút phản ứng nào.
Lòng hắn càng thêm lo lắng, không còn bận tâm gì đến lễ nghi hay nam nữ thụ thụ bất thân, liền dồn sức ấn mạnh lên ngực Trường Đình.
Cứ như thế lặp đi lặp lại, đột nhiên Trường Đình ho khan một tiếng phun ra một ngụm nước.
Triệu Quyền trong lòng vui mừng khôn xiết liền đưa tay lên cảm nhận nơi đầu mũi Trường Đình, thấy đã có chút hơi thở yếu ớt.
Tuy nhiên, nơi khóe miệng nàng vẫn còn trào ra máu tươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...