Trường Đình


Trường Đình âm thầm chửi trong lòng, người này chỉ muốn giam mình trong khuôn viên nhỏ hẹp, nhưng nàng không phải là chim hoàng yến!
Trong lòng không muốn, nàng ôm quyền nói: “Vương gia không cần phải khách khí như vậy, ngài là quý nhân bận rộn nhiều việc nên sao có thể vì ta mà lỡ việc, ta chỉ cần đi dạo thêm một chút sẽ tự trở về, hơn nữa, Trường Đình lang thang trên giang hồ từ lâu, việc tự bảo vệ mình không thành vấn đề, vương gia không cần lo lắng.


Triệu Quyền mặt lạnh, nhíu mày không nói mà chỉ lạnh lùng nhìn nàng, Trường Đình ôm quyền cúi đầu không nhìn hắn, không khí trở nên kỳ lạ, đương lúc hai người đang trong tình trạng đối chọi thì tiểu nhị hô lớn, mang rượu và món ăn lên.

“Công tử, xin từ từ dùng! Nếu có gì không hài lòng cứ việc nói với tiểu nhân!” Tiểu nhị vui vẻ bày rượu và món ăn cho Trường Đình nhìn nàng với vẻ mặt nịnh hót, nhờ đó đã lập tức làm cho bầu không khí trước đó tan biến.

Trường Đình nghĩ thầm, tiểu nhị đến thật đúng lúc, ngẩng đầu cười âm thầm đắc ý, tiến lên nhỏ nhẹ khen ngợi: “Vương gia, món ăn ở tửu lâu này được cho là tốt nhất trong kinh thành, nói là còn ngon hơn cả món của ngự trù trong cung nữa, ta đã bỏ ra một số tiền lớn, không bằng ngài nể mặt thử một chút xem sao?”
Triệu Quyền không nói lời nào mà chỉ lạnh lùng nhìn nàng, Trường Đình hoàn toàn không bị ánh mắt hắn ảnh hưởng, quay người cầm bình rượu rót một chén đưa lên mũi ngửi thật sâu, nhắm mắt như thể say sưa nói: “Tửu lâu này khá trung thực, quả thực là loại rượu nữ nhi hồng hảo hạng!”

Nói xong, nàng cẩn thận đặt ly rượu đến trước mặt Triệu Quyền, cười nói: “Vương gia hãy nếm thử loại rượu này xem, thật sự là rượu ngon!”
Triệu Quyền liếc nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt Trường Đình sáng rực, đôi mắt cười nhìn hắn cẩn thận nâng ly rượu như thể đang nâng niu một báu vật quý giá.

“Vương gia?” Trường Đình thấy Triệu Quyền không nói lời nào chỉ lạnh lùng nhìn nàng, Triệu Quyền dường như trong chốc lát đã mất tập trung, bèn không để lộ dấu vết chuyển ánh mắt đi, hắn nâng ly rượu lên với vẻ mặt không kiên nhẫn đưa lên môi, chỉ từ từ nhấp một ngụm như thể đang thưởng thức rượu.

Trường Đình đứng bên cạnh nhìn hắn, thấy hắn ngay cả uống rượu cũng có vẻ kiêu ngạo như thế, hơn nữa trên mặt còn không có biểu hiện gì, không khỏi hỏi: “Rượu này không ngon sao? Không thể nào, ta chắc chắn không ngửi nhầm đâu!”
Trường Đình đưa tay định nhận lấy ly rượu từ tay Triệu Quyền, Triệu Quyền khẽ nghiêng người nhìn nàng một cái sâu xa, rồi ngẩng đầu đổ toàn bộ rượu vào miệng.

Trương Đình mỉm cười như thở phào nhẹ nhõm, rồi quay người lại tự mình ngồi xuống cầm lấy ly rượu tự rót đầy một ly, vẫn đưa lên mũi ngửi một cái thưởng thức hương rượu như cũ, sau đó nhấp một ngụm nhắm mắt tán thưởng nói: “Ừm! Rượu ngon, rượu ngon!” Sau đó uống hết phần còn lại trong ly.

Trương Đình dường như nhớ đến Triệu Quyền, đứng dậy quay đầu cười nói: “Vương gia, xin mời ngồi, hôm nay ta làm chủ, vừa nãy tiểu nhị nói rằng rượu và món ăn ở đây còn ngon hơn cả do ngự trù trong cung nấu, nhưng ta chưa từng ăn món do đầu bếp trong cung chế biến, xin ngài giúp ta nếm thử xem họ có lừa dối ta không.


Triệu Quyền nhìn nàng một cái nhưng lại thật sự ngồi xuống, các tùy tùng bên cạnh đều ngạc nhiên trong lòng, đây không giống như cách hành xử thường ngày của Vương gia, nhưng họ lại không dám nói thêm gì.

Triệu Quyền vừa mới ngồi xuống, Trương Đình đã nhiệt tình rót rượu cho hắn, vừa rót vừa nói: “Vương gia, ngài uống thêm một ly nữa đi.


Nói xong, nàng lại tự rót đầy một ly cho mình, nhìn cảnh sắc ven sông ngoài lan can, gió sông thổi qua, Trương Đình hài lòng thở dài nói với Triệu Quyền: “Vương gia, xin mời!” Nói xong lại tự mình uống một ly.


Triệu Quyền thấy Trương Đình uống cạn ly rượu bền khẽ nhíu mày nói: “Ngươi là một nữ nhân, sao lại thích thứ trong ly đến vậy?”
Trương Đình đặt ly rượu xuống không chút để ý, vừa rót rượu vừa cười nói: “Điều này phải hỏi sư phụ của ta , sao lại dạy ta thành một kẻ bợm rượu như vậy.


Triệu Quyền tùy tiện hỏi: “Sư phụ của ngươi? Ngươi gọi là Vân Trình là sư huynh, vậy y cũng bái vào môn hạ của sư phụ ngươi sao?”
Trương Đình cầm lấy đũa, ngạc nhiên nói: “Sao có thể như vậy? Sư huynh là đồ đệ của sư thúc, mặc dù sư phụ của ta rất yêu quý sư huynh nhưng ông ấy đã nói rằng, thành tựu lớn nhất trong đời ông chính là thu nhận được một đệ tử như ta !”
Trương Đình không khỏi mỉm cười khi nhớ đến sư phụ có tính cách tùy hứng và thô kệch của mình, mặc dù Triệu Quyền không thích sự khoe khoang của nàng nhưng thấy nàng nói rất chân thành, thầm nghĩ tình cảm của nàng và sư phụ chắc hẳn rất tốt nên nàng mới tự mãn xong như thế, hắn hơi nghi ngờ hỏi lại: “Ồ? Thật không nhìn ra đấy.

” Nói xong không nhìn Trương Đình, quay đầu nhìn về cảnh sắc ven sông ngoài lan can.

Trương Đình nghe thấy hắn nói với phần chế nhạo nhưng cũng không tức giận, mỉm cười đáp: “Vương gia không tin sao? Sư phụ thường nói rằng dù ta không phải là nam nhân nhưng ta đã hoàn toàn kế thừa được tài nghệ của ông ấy, trên thế gian này, e rằng không thể tìm ra được đệ tử thứ hai khiến ông ấy hài lòng đến vậy đâu!”
Khi Trương Đình nói về sự coi trọng và yêu thương của sư phụ đối với nàng, nàng không khỏi sinh ra nhiều tự hào.


Triệu Quyền nâng ly rượu lên nhìn vào ly rượu, khóe môi hơi nhếch lên, nói: “Có phải là vì tửu lượng của cô nương không?”
Trương Đình nhìn hắn một cái, cười nói không chút khiêm nhường: “Sư phụ của ta đời này coi trọng ba điều nhất, thứ nhất là! sư phụ không cho ta nói bậy, điều này cũng được! ’’ Trương Đình như nhớ đến chuyện gì hài hước, lắc đầu tiếp tục nói: “Thứ hai là kiếm, sư phụ luôn say mê kiếm thuật, thứ ba, đương nhiên là rượu.

Dù ta không tài giỏi nhưng về hai điều sau, ta gần như có thể vượt qua cả sư phụ!” Nàng nói xong bèn nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.

Triệu Quyền không khỏi liếc nàng một cái khi nghe Trương Đình nói một cách tự phụ như thế, hắn nói với vẻ châm biếm: “Sư phụ của ngươi không nghĩ rằng ngươi là nữ nhân sao? Nữ nhân nên đoan trang nhu thuận, sao có thể nuôi dưỡng ngươi thành ra như vậy…” Triệu Quyền không nói tiếp nữa.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận