Trường Đình


Triệu Quyền quay mắt đi như thể không hài lòng nói: “Dù kiếm pháp của cô nương có tốt đến đâu nhưng cũng nên biết, Tấn vương phủ không phải là chốn chợ búa đi lại tự do.

Cô nương nếu có thời gian thì luyện kiếm ở trong hậu viện cũng tốt, chỉ là đừng đi nhầm chỗ đấy!”
Trường Đình tức giận trong lòng, vị Tấn vương này từ lâu đã không ưa nàng, nắm lấy cơ hội để trách móc nàng.

Thậm chí nàng còn từng cứu mạng hắn, nếu biết trước, nàng không nên quản chuyện của thích khách để không phải nhận được đối xử như thích khách hôm nay.
Trong lòng Triệu Quyền rất không vui khi thấy Trường Đình không nói lời nào, hắn lạnh lùng nhìn nàng.

Trường Đình đối diện với hắn, thấy ánh mắt hắn đầy sự lạnh lẽo và khinh miệt, trong lòng nàng cảm thấy không phục, đáp: “Vâng, vương gia, chỉ là Trường Đình muốn nói thêm một câu, vương gia nên tăng cường phòng thủ trong phủ đi, nếu lại có thích khách, e rằng…”
Chưa kịp nói hết, đã nghe Truong Miễn nghiêm giọng quát: “Không được hỗn xược!”
Trường Đình ngừng lời không muốn tiếp tục vòng vo, chỉ thấy Triệu Quyền cười một cách âm u, ánh mắt lướt qua mặt nàng.

Sắc mặt Trường Đình bình thản, trong lòng nghĩ thầm: Tốt nhất là đuổi mình đi đi, tránh việc phải chịu đựng thêm nhục nhã nơi đây!


Tức giận dâng trào trong lòng Triệu Quyền, không biết vì sao hắn cực kỳ không thích nữ tử trước mặt này, hôm nay lại dám đối đáp không kiêng nể gì với hắn như thế!
Áp chế cơn giận trong lòng, hắn lạnh lùng nói: “An nguy của bổn vương không cần cô nương lo lắng! Nhưng nếu cô nương còn có thêm một lần sai sót, e rằng sẽ không dễ dàng gặp được Vân Trình nữa đâu!”
Nói xong, hắn sải chân rời khỏi bên cạnh Trường Đình, trong lòng Trường Đình hoảng hốt, bất ngờ quay đầu nhìn theo bóng dáng hắn rời đi mà không cúi chào.

Triệu Quyền bước đi vững vàng, theo sau là một đoàn thuộc hạ đông đúc rời đi, các thị vệ ngoài viện cũng rút lui.
Trong lòng Trường Đình không biết rốt cuộc vương gia này muốn làm gì, thầm nghĩ: Có vẻ như hắn sẽ không để mình biết được nơi sư huynh ở đâu, xem ra mình còn phải nghĩ cách khác, sớm điều tra ra tung tích của sư huynh để có thể sớm rời khỏi nơi này.
Nếu không sẽ thật sự đúng như lời hắn nói, e rằng sẽ gặp phải vô vàn rắc rối nếu lại có sai sót, việc gặp lại sư huynh sẽ càng khó khăn.
Trường Đình thu kiếm lại, không đề cập đến việc đó nữa, tự mình đi nghỉ ngơi.
Mấy ngày trôi qua yên tĩnh, ngoài tiểu viện cũng không có thị vệ canh gác, Trường Đình vẫn an phận ở trong viện, còn bảo nha hoàn tìm sách cho nàng đọc.

Chỉ có điều nàng có sở thích kỳ quái, đều đọc những sách y học như "Tố Vấn".
Nha hoàn tuy cảm thấy lạ lùng nhưng cũng mong nàng an phận ở trong viện, sau khi trình báo lên trên, sách cũng được đưa tới cho nàng.
Trường Đình đã có kế hoạch riêng trong lòng, hôm nay đọc sách một lúc thấy chán quá liền đặt sách xuống, dặn dò các nha hoàn: “Hằng ngày bị nhốt ở trong tiểu viện này thật chán, vương gia không phải đã nói hậu viện có vài nơi cảnh sắc không tồi sao? Đưa ta đi xem thử đi!” Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Các nha hoàn nhìn nhau, mấy ngày qua cô nương này chưa từng ra khỏi viện, đối với họ cũng rất hòa nhã.

Dù họ không nói ra nhưng trong lòng đã sớm nghĩ tính tình cô nương này tốt nên sẽ không làm khó họ.

Hôm nay sao lại đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo thế, nhưng vương gia cũng không hạn chế hành động của nàng, mặc dù ngạc nhiên nhưng cũng không dám ngăn cản nàng.

Nha hoàn dẫn đầu liền ra hiệu cho một nha hoàn khác, rồi gọi thêm hai nha hoàn nữa cùng đi theo.
Trường Đình bước ra khỏi tiểu viện, trong lòng thầm cười mình lại bị giam trong cái tiểu viện nhỏ bé này cả mấy ngày.

Ánh nắng mùa thu chiếu lên mặt nàng, tâm trạng nàng bỗng trở nên tươi sáng hơn.

Nàng quay đầu lại cười với các nha hoàn theo sau: “Các ngươi dẫn đường đi!”
Nha hoàn bước lên hai bước hành lễ, miệng đáp: “Mời cô nương đi theo lối này.”


Trường Đình thong thả bước đi, dù là mùa thu, cảnh sắc trong hậu viện vẫn không tồi.

Đi suốt dọc đường nàng không thấy bóng người nào, làm cho khu vườn có vẻ hơi vắng vẻ.

Nhưng hoa cỏ cây cối nhìn thì biết có người thường xuyên chăm sóc, Trường Đình buông lời: “Khu vườn này thật là yên tĩnh.”
Các nha hoàn bên cạnh ôn hòa đáp: “Cô nương chưa biết đâu, vương gia rất thích khu vườn này, chỉ có điều vương gia chưa thành hôn, vì vậy người ở trong hậu viện rất ít.

Vương gia lại thích yên tĩnh, vì thế người qua lại trong hậu viện cũng ít.

Hơn nữa, cô nương đi thêm một đoạn nữa sẽ biết khu vườn rộng lớn thế nào.” Nàng ấy nói xong khẽ mỉm cười.
Trường Đình gật đầu đi theo con đường nha hoàn chỉ, đi khoảng chừng một nén hương rẽ qua một vách đá, bỗng nhiên trước mặt nàng mở ra một cảnh tượng rộng rãi, hóa ra là đã đến bờ hồ.
Mặt hồ mùa thu còn sót lại hoa sen và cành khô lại có một vẻ đẹp riêng.

Trường Đình hít một hơi thật sâu như thể rất thư giãn, cười nói: “Không ngờ trong hậu viện lại có một cái hồ lớn như vậy! Vương gia của các ngươi quả là biết hưởng thụ.”
Một vài nha hoàn lén cười nhưng không dám nói gì.

Nha hoàn dẫn đầu bước lên hành lễ nói: “Đi một lúc rồi, cô nương có mệt không? Phía trước có một cái đình, cô nương có thể qua đó nghỉ ngơi một tí.


Đình đó xây trên một mỏm đá cao nên có thể nhìn toàn cảnh mặt hồ.”
Trường Đình nghe lời nàng nói có vẻ thú vị liền bước về phía đình.

Quả thực, cái đình được xây trên một mỏm đá, đứng từ xa nhìn giống như không có lối lên.

Theo chỉ dẫn của nha hoàn, Trường Đình theo con đường nhỏ và cầu thang đi lên.

Con đường nhỏ được xây khuất và quanh co, các nha hoàn giơ tay đỡ Trường Đình sợ nàng trượt chân.
Trường Đình rất phối hợp để cho họ đỡ mình, khi rẽ qua góc, Trường Đình lợi dụng vách đá để che khuất tầm mắt của các nha hoàn phía sau, đột ngột ra tay điểm vào hai huyệt ngủ của hai nha hoàn.

Hai nha hoàn lập tức ngã xuống, Trường Đình giữ lấy họ nhanh tay dựa họ vào cạnh vách đá.
Sau đó có tiếng “á” phát ra, nha hoàn phía sau nghe thấy âm thanh tưởng Trường Đình gặp chuyện liền vội vã vòng qua vách đá, hốt hoảng nói: “Cô nương sao rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận