Không bỏ hài tử không bắt được sói! Lần này Phó Nghi Cầm hạ quyết tâm.
Chỉ là chiếc vòng này rõ ràng không vừa với cổ tay Phó Minh Hoa, mà lúc này Phó Minh Hoa giơ tay lên, Phó Nghi Cầm dừng lại, đang muốn mở miệng nói, Bạch thị ở bên liếc mắt nhìn nữ nhi: "Tuổi nó còn nhỏ, sao mang được thứ này, thu về đi."
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, Phó thị có chủ ý gì, trong lòng Bạch thị hiểu rõ. Chỉ là Tạ thị này dầu muối không ăn, tính cách quái dị, mặc dù tức giận nữ nhi bày kế vặt ra trước mặt mình, nhưng bà cũng lo nếu nữ nhi đưa chiếc vòng tay thượng hạng này cho, lúc đó Tạ thị lại không chịu giúp.
"Mẫu thân.."
Phó Nghi Cầm có chút không cam lòng, Bạch thị chỉ nói: "Thu lại." Phó Nghi Cầm Phó Nghi Cầm có chút căm hờn thu vòng tay trên cổ tay Phó Minh Hoa lại, tiện tay đưa hà bao cho Phó Minh Hoa Phó, không nói gì.
Bên ngoài mấy mẹ con Chung thị như không thấy gì, tất cả vào trong, ba nữ nhi theo thứ tự đến chào Phó Nghi Cầm, Phó Nghi Cầm ghi hận chuyện ban nãy, nhìn Phó Minh Hoa liếc mắt: "Sao đệ muội còn chưa tới?"
"Từ lúc ở Giang Châu đã nghe nói thân thể không khỏe, chẳng lẽ thật sự yếu đến như vậy, hay là thấy ta trở về trong lòng không vui, không muốn đến nhìn ta?"
Vừa đưa lễ bị trả lại, trong lòng còn oán hận, lúc này lời này thốt ra, Thẩm thị nghe xong trong lòng vui vẻ, lại có ý lấy lòng của Phó gia cô nãi nãi này: "Thân thể nàng ta luôn yếu đuối như vậy, cũng thỉnh thoảng đến thỉnh an mẫu thân bên này, may mà được mẫu thân săn sóc cẩn thận, bằng không nếu là người ngoài, sao muội ấy có thể trải qua những tháng ngày tốt đẹp như vậy."
Trong lòng Thẩm thị ghen ghét, bà cùng Tạ thị cũng đều làm dâu, nhưng mình phải thường xuyên hầu hạ bên cạnh Bạch thị, phục dịch Bạch thị để lấy lòng nhằm đổi lấy cuộc sống an ổn ở Hầu phủ, dù cho có lúc thân thể không khỏe nhưng cũng phải cắn răng làm
Nhưng Tạ thị thì khác, dù Bạch thị không thích con dâu này, nhưng cũng không đối xử lãnh đạm với Tạ thị như đối xử với mình, Tạ thịthường dựa vào thân thể không khỏe vùi mình ở trong viện, không cần lấy lòng ai, ngày trôi qua vô cùng tốt.
"Xùy." Phó Nghi Cầm cười lạnh một tiếng, quan sát Phó Minh Hoa thêm mấy lần, không lên tiếng.
Bạch thị cũng nhớ kỹ chuyện lần trước Tạ thị kiên quyết từ chối chuyện bà vì Đinh Trị Bình tính toán, lúc này thấy nữ nhi có ý định làm khó Phó Minh Hoa, bà cũng không lên tiếng, bầu không khí như vậy có chút ngột ngạt.
Đối mặt với gương mặt ác ý của Phó Nghi Cầm, lại nhìn thấy dáng vẻ như mọi chuyện không liên quan đến mình của Bạch thị, bên cạnh còn có Thẩm thị mang vẻ mặt xem kịch vui, nếu mình là đứa trẻ không hiểu chuyện trước kia, chắc rằng sẽ bị tình cảnh này làm cho sợ hãi.
Nhưng Phó Minh Hoa lại giống như hoàn toàn không biết được Phó thị đang hạch họe mình, làm như không nghe được câu chuyện mà Thẩm thị và Phó Nghi Cầm nói với nhau, mỉm cười đứng yên.
Phó Nghi Cầm thấy vậy, trong lòng bất an.
"Mẫu thân, con ở Giang Châu nhiều năm, ngay cả gặp đại ca lần cuối cũng không được, con muốn đi cúng bái huynh ấy, thuận tiện đốt nén hương." Đột nhiên nàng ta mở miệng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, Bạch thị nghe nàng ta nhắc đến đứa con lớn chết sớm, trong mắt như lộ ra nước mắt: "Nên như thế, chỉ là cũng không cần gấp gáp trong hôm nay, con và Trì Bình đi tàu xe mệt mỏi, ta đã sai người đi chuẩn bị tiệc rượu buổi tối, cho con đón gió tẩy trần, hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai hẳn đi."
Thẩm thị nghe nhắc tới trượng phu, trong lòng lại tức giận cho bản thân vì đến ngày hôm nay mình con phải thủ tiết, đã vô cùng ngán ngẩm nhưng lại không dám lộ vẻ tức giận, chỉ cúi đầu làm vẻ thương tâm.
"Nói đến đại ca, khi đó chỉ nghe nói huynh ấy có một nữ nhi, sao hôm nay không đến?" Phó Nghi Cầm nhắc đến Phó Minh Hà, tay cầm chiếc khăn lau khóe mắt của Thẩm thị cứng đờ, không hé răng.
Chung thị ở một bên cười nói: "Đại tỷ có chỗ không biết, trước đó vài ngày nhị nương tử bị phong hàn, hôm nay còn ở trong phòng dưỡng bệnh."
Trước đó vài ngày Phó Minh Hà và Phó Minh Hoa có tranh chấp, bị Bạch thị ra lệnh cấm túc trong viện, nhưng Phó Nghi Cầm vừa mới trở về, cũng không biết việc này, trước mặt mọi người hỏi khó lại làm Thẩm thị mất mặt.
Chung thị vừa mở miệng liền thay Thẩm thị giải vây, Bạch thị liếc mắt nhìn con dâu thứ ba, Chung thị mím môi nở nụ cười.
Năm nay nàng hai mươi sáu, xuất thân Giang Chiết Đức Thanh Vĩnh Yên Hầu phủ, tổ tiên trước đây là công thần cùng với Trường Nhạc hầu theo khai quốc hoàng đế lập thiên hạ, lúc Đại Đường mới lập đóng cửa Hầu phủ, là truyền đến đời thứ ba. Chung thị cùng trượng phu Phó Kỳ Minh từ nhỏ đã có hôn sự, sau khi cưới lại ba nữ, trong ba con dâu là người mà Bạch thị thích nhất.
Bốn năm trước Phó Kỳ Minh được phân chức ở bên ngoài, để bà và con cái ở Lạc Dương thay trượng phụ tẫn hiếu với mẫu thân.
Chính vì lúc còn bé Vĩnh Lạc Hầu phủ và Vĩnh Yên Hầu phủ có quan hệ, nàng và Phó Nghi Cầm đã quen nhau từ sớm, chỉ là giao tình không sâu mà thôi.
Gương mặt tròn như trăng rằm, vóc người hơi đẫy đà, cười lên cực kỳ hòa nhã, lúc này bà vừa mở miệng, Phó Nghi Cầm nhìn sắc mặt mẫu thân cũng không hỏi tới nữa.
"Chỗ ta có mấy vị thuốc, chốc lát đưa đến chỗ nhị nương tử đi." Phó Nghi Cầm nói xong, Thẩm thị vội vã đi lên phía trước tạ ơn.
"Mấy chục năm mới trở về, hôm nay Hầu phủ thay đổi thật nhiều, nhưng mẫu thân lại chẳng thay đổi gì cả." Phó Nghi Cầm vừa nói vừa sửa lại xiêm y của mình, Bạch thị liền đáp lại: "Sao lại không thay đổi? Cũng già rồi."
"Già chỗ nào chứ?" Trong trí nhớ con mẫu thân vẫn như vậy, giống như qua vài chục năm nhưng mẹ con chúng ta chẳng hề xa nhau. "
Bạch thị bị nữ nhi dỗ ngọt trong lòng vô cùng vui vẻ, ngoài miệng lại nói:" Sao lại không già? Con cũng đã có con cháu, con cháu của ta cũng đã lớn như vậy. "
Phó Nghi Cầm nghe nói như thế, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên:" Nói qua nói lại, tuổi con cũng không nhỏ, mà tuổi Đông Ca ngày càng lớn, qua vài năm nữa nói không chừng con có cháu bồng thôi. "
" Nếu Huệ nương nói mình lớn tuổi thì chúng ta tính sao bây giờ? "Thẩm thị nịnh nọt một tiếng, mọi người cười một trận, Bạch thị nói:" Quả thật tuổi Đông Ca cũng không nhỏ nữa, có hôn sự chưa? "
" Lần này về Lạc Dương là muốn vì hắn tìm một mối hôn sự."Phó Nghi Cầm mỉm cười, ánh mắt trong lúc lơ đãng từ từ trên người Phó Minh Hoa chuyển qua ba nữ nhi của Chung thị.
Ba nữ nhi của Chung thị chia ra là thất, cửu và thập ngũ. Nữ nhi lớn nhất Phó Minh Nguyệt năm nay mới bảy tuổi, tuy nói so với con trai của Phó Nghi Cầm nhỏ hơn vài tuổi, nhưng nếu Phó Nghi Cầm thật sự có ý này, e rằng không đảm bảo Bạch thị sẽ đồng ý.
Nghĩ như vậy, nụ cười Chung thị gượng gạo, đôi tay nắm chặt ống tay áo.
Ngay cả Chung thị cũng nghe được ý tứ trong lời nói của Phó thị, càng không cần nhắc đến Bạch thị và Thẩm thị. Khuôn mặt tươi cười của Thẩm thị cứng đờ, thân thể bắt đầu run lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...