Khuê danh ở nhà mẹ đẻ của Tạ thị là Tạ Chỉ Nguyên, sau khi xuất giá cũng chỉ có Bạch thị để tỏ lòng thân thiết mà xưng hô vậy với bà. Lúc này Bạch thị vừa dứt tiếng nói, trên mặt Thẩm thị của đại phòng lộ vẻ chua xót.
"Không phải nghe nói đệ muội bị bệnh sao, hôm nay sao lại rảnh rỗi thỉnh an mẫu thân?" Tuổi Thẩm thị không lớn lắm, so với Tạ thị chỉ lớn hơn một tuổi, đáng tiếc phu quân mất sớm, ở trong hầu phủ có thân phận thấp kém. Thẩm thị thủ tiết nhiều năm, cho nên ánh mắt nhìn người có chút u ám, ăn mặc một thân đồ tối màu, vốn là người có dung mạo đẹp, nhưng vì trượng phu chết, khiến bà ấy nhìn lớn hơn tuổi thật rất nhiều, xiêm y tối tăm càng làm cho bà càng có vẻ yếu ớt.
Thẩm thị vốn là trưởng nữ của phủ Kiến An bá ở Thái Nguyên quận, tuy nói xuất thân bá phủ, nhưng xuất thân Thẩm thị so với Trường Nhạc Hầu phủ lại thấp hơn, nhưng từ xưa đến nay gả cao cưới thấp, Thẩm thị vào Phó gia cũng là làm thế tử phu nhân, về sau vinh quang cả đời, nhưng tiếc số phận bà không tốt.
Thẩm thị gả đến chưa được mấy năm, phu quân của bà là Phó Kỳ Mạnh, vốn về sau này sẽ kế thừa hầu phủ, nhưng bởi vì lúc trước tầm hoa vấn liễu mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Trượng phu không có, Thẩm thị lại là một vị phụ nhân, người nhà họ Phó trách bà không có bản lĩnh buộc tâm của trượng phu, cho nên Phó Kỳ Mạnh mới chết thảm. Mà Thẩm thị được gả cho Phó Kỳ Mạnh mấy năm chỉ có một nữ nhi, trong những gia đình giàu có, nếu chính thất chưa có con trai trưởng thì thiếp thất không thể có mang, cũng bởi vì vậy Phó Kỳ Mạnh vừa chết, đích tôn của Phó gia liền tuyệt hậu.
Trước đây Thẩm thị gả đến Phó gia năm năm mới mang thai, tiếc là nha đầu, cũng may trước đó Tạ thị cũng mang thai, nhưng cũng sinh một nữ nhi, nên cái thai của Thẩm thị không chịu giày vò. Nhưng sau khi trượng phu xảy ra chuyện, đại phòng liền không có ai để truyền thừa hương hỏa, hiển nhiên là trong lòng Bạch thị có trách tội con dâu Thẩm thị khắc phu, nên những năm gần đây đối với Thẩm thị không lạnh không nhạt, nhưng dù sao Thẩm thị cũng hiểu rõ, mình chỉ còn hai bàn tay trắng, nên phải nắm chắc Bạch thị trong tay, những năm nay vẫn luôn nịnh bợ lấy lòng Bạch thị, cũng rất hiệu quả. Tuy Bạch thị đối với bà vẫn còn oán hận, nhưng cũng không đến mức chà đạp. Dù cho Bạch thị không thích Thẩm thị, nhưng đối với huyết mạch duy nhất còn lưu lại của Phó Kỳ Mạnh là Phó Minh Hà cũng có chút thương yêu.
Chỉ là vị Thẩm thị này có trượng phu chết sớm không đề cập đến, nhưng sau này già rồi cũng không có nhi tử, phu nhân đối với bà vừa ôn hòa, nhưng cũng có quở trách. Vốn là dễ dàng có vị trí thế tử phu nhân trong tay, nhưng hôm nay Phó Kỳ Mạnh vừa chết, Phó Kỳ Huyền lại được sách phong thế tử, vị trí thế tử phu nhân cũng thuộc về Tạ thị. Thẩm thị vốn tuổi còn trẻ, thủ tiết cũng không cam lòng, vị trí thế tử phu nhân lại bị Tạ thị cướp, hơn nữa con gái của Thẩm thị là Phó Minh Hà nhỏ hơn Phó Minh Hoa hai tháng, lại trở thành thứ nữ của hầu phủ, kể từ đó, Thẩm thị tự nhiên là coi Tạ thị như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, vừa hận vừa ghen ghét, cho rằng hai mẹ con Tạ thị đều thiếu nợ mình, cho nên mỗi khi thấy Tạ thị cũng không nhịn được mà nói mấy câu chua chát, đại phòng Phó gia và nhị phòng Phó gia quan hệ không tốt, ở Phó gia không phải là chuyện bí mật.
Lúc này tuy rằng trên mặt Thẩm thị vẫn cười, nhưng trong mắt có đố kị không chút nào che giấu, lúc nói chuyện nghe giọng bén nhọn, làm Bạch thị hơi nhíu mày.
Tuy rằng Bạch thị cũng không thích Tạ thị, Tạ thị coi thường con trai bà, trong lòng bà hiểu rõ, đối với con dâu này cũng chỉ là nể mặt, nhưng nàng mang vẻ mặt hòa nhã, quy củ cẩn trọng, tác phong của Thẩm thị quả thật không giống như dáng vẻ của nương tử xuất thân bá phủ.
Thẩm thị hừ một tiếng, Tạ thị cũng không để ý đến, chỉ mỉm cười nhìn về phía Bạch thị: "Nghe nói sáng hôm nay mẫu thân đã nhận được thư từ Giang Châu."
Nghe nói như thế, trên mặt Bạch thị lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy, chuyện này cũng không phải bí mật. Phó thị về ở lại Trường Nhạc Hầu phủ, Bạch thị biết không thể giấu được, bởi vậy sớm đem tin tức tung ra.
Lúc Tạ thị hỏi chuyện này, Bạch thị liền gật đầu: "Huệ Nương gửi thư." Nữ nhi Bạch thị tên Phó Nghi Cầm, tên tự là Huệ Nương, lúc này Bạch thị nhắc đến tên nữ nhi, nụ cười trên mặt có chút chân thàn: "Nó gả cho Trị Bình không lâu, liền theo hắn đến Giang Châu xa xôi, cũng vài chục năm rồi ta mới gặp lại nó." Bạch thị nói đến đây, không khỏi lấy khăn lau khóe mắt: "Ngày trước nhận được thư nhà, cuối cùng đã trở về rồi."
Bạch thị vừa dứt lời, Thẩm thị khẩn trương nói: "Trước đây lúc con dâu gả vào, cũng vừa lúc Huệ Nương xuất giá, cũng giống mẫu thân đã lâu không gặp nàng, rất nhớ. Cũng may bây giờ cô gia được triệu về Lạc Dương, chỉ cần có thể nhậm chức trong kinh thành, sau này có thể ở với mẫu thân thật lâu thật dài, không phải chia lìa nữa."
Thẩm thị vừa nói xong, Bạch thị vừa lòng gật đầu: "Chính là như vậy, A Nguyên đến thật đúng lúc." Bạch thị vẫy tay hướng Phó Minh Hoa, Phó Minh Hoa đi qua, Bạch thị kéo nàng vào lòng ôm lấy, thân thiết nói: "Trị Bình thật vất vả mới trở về, nhất thời cũng không có chỗ ở lại, tạm thời sẽ ở trong hầu phủ mấy ngày, con xem rồi sắp xếp một chút." Bạch thị vừa dứt lời, Phó Minh Hoa bị bà ôm trong ngực rũ mắt, che sự lạnh lùng trong mắt.
Ngày xưa vì Bạch thị đối với con dâu Tạ thị không hài lòng, nên đối với trưởng tôn nữ như nàng cũng không thích, hôm nay e rằng để Tạ thị giúp đỡ an bài nơi ở cho Phó thị cũng chỉ là tiền chiêu, chắc chắn còn hậu chiêu. Bằng không Bạch thị không thể không biết rõ thân thể Tạ thị không tốt, hôm nay ở trong phủ cũng không phải là đương gia chủ mẫu, còn để cho nàng làm việc này.
Nghĩ đến trong mộng "Nàng" vì cô mẫu trở về, chẳng biết sao Bạch thị đối với Tạ thị rất không vừa mắt, làm nửa năm sau Tạ thị thắt cổ tự sát. Tạ gia vì cái chết của Tạ thị, đối với Phó gia hận thấu xương, danh tiếng Phó gia thảm hại, thậm chí Thiên Phong Đế vì đức hạnh thiếu xót của Phó Kỳ Huyền, lúc Ngự Sử tấu lên, mượn việc Phó gia vốn là thế tập muôn đời đổi thành thế tập năm đời.
Phó gia trải qua chuyện này, danh tiếng không ngừng đi xuống, càng bị hoàng đế giáng chức, trở thành trò cười trong kinh, phú quý của tổ tiên gầy dựng cũng bị chôn vùi, bị đả kích lớn như vậy, hiển nhiên Phó Kỳ Huyền cũng không chiếm được chỗ tốt, nhưng nhưng đồng thời Phó gia cũng hận Tạ thị thấu xương, ngay cả với "Phó Minh Hoa" cũng không ưa, thân là trưởng nữ của Trường Nhạc Hầu phủ, đặc biệt là ba năm sau Phó Kỳ Huyền tái giá, địa vị "Phó Minh Hoa" trong hầu phủ càng hạ thấp.
Không có mẫu thân vì nàng mưu tính, Tạ thị đối với Phó gia lòng mang oán hận, đối với nàng không quan tâm. Không có chỗ dựa của mẫu thân, không có thế lực của nhà ngoại, "Phó Minh Hoa" chịu đựng đến thành niên, cuối cùng vội vã xuất giá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...