Bồng Lai điện quả thật xứng với tên của nó, được xây dựng trên nước. Sau khi đi qua bậc thang cao, đi vào trong cửa cung, thứ đầu tiên làm người khác chú ý nhất là cái hồ bên dưới nối với Thái Dịch Trì. Bốn phía xây lang kiều, phía dưới có đá được điêu khắc chống đỡ, nếu là mùa hạ ở giữa có đủ loại sen, có cá, phong cảnh thật sự đẹp không sao tả xiết, chỉ tiếc mùa đông không có gì đẹp mắt.
Mặt nước đã kết thành băng, mặc dù phần lớn đã bị cung nhân vớt đi, nhưng trời lạnh như vậy, nước rất nhanh liền kết thành băng mới.
"Thiếu phu nhân tới không đúng lúc, nếu là mùa hè ở đây gió mát sảng khoái, là nơi tốt để hóng gió." Tĩnh cô cô chút đắc ý, tuy rằng ở đây không lớn bằng Thanh Ninh cung ngày xưa mà hoàng hậu ở, nhưng nếu bàn về cảnh trí, trong hậu cung này không có tòa cung điện nào có thể so sánh với Bồng Lai điện, e là Thừa Hương điện của Dung phi được Thiên Phong Đế sủng ái cũng không sánh được.
Vào hành lang, đối diện chính điện có thể thấy đình đài to lớn, lan can bốn phía được điêu khác vô cùng tinh xảo, hậu điện cạnh Thái Dịch Trì, nghĩ cũng biết vào mùa hạ ngồi ở đó sẽ thích biết bao.
"Thật không đúng lúc." Tạ thị nghe xong lời này của Tĩnh cô cô cũng phụ họa một câu.
Ở đây quả thật rất đẹp, mấy người bước lên hành lang, Tĩnh cô cô chỉ vào đài cao cách đó không xa: "Giữa hè nương nương hay tới đây hóng mát, không chỉ có thể nhìn cảnh hồ thu, mà e là cả thành Lạc Dương này cũng có thể thấy hơn phân nửa."
Đại Đường quy định, độ cao của tòa nhà không được vượt qua hoàng cung, bởi vì Bồng Lai Điện xây trên nước, ngoại trừ không bằng cung điện của Thiên Phong Đế và Thanh Ninh Cung của hoàng hậu, so với các cung khác đều hơn.
Tạ thị được Tĩnh cô cô đỡ đi, vừa đi vừa nghe Tĩnh cô cô giới thiệu, nàng đi bên trái hành lang, lúc bước vào cánh cửa vào điện thì đoàn người từ rất xa đi tới, Tĩnh cô cô nhìn thoáng qua liền tránh qua một bên quỳ xuống.
Thấy tình hình như vậy, Tạ thị cũng cố nén ho khan quỳ xuống, Phó Minh Hoa quỳ ở sau lưng bà, người đi càng đến gần, đi đến bên cạnh Tĩnh cô cô thì dừng lại: "Phu nhân thế tử Trường Nhạc Hầu Phủ?"
Thanh âm của thiếu niên vang lên, âm điệu hơi cao, mang theo ngạo khí bức người: "Cũng là trưởng bối, đứng lên đi." Lúc này mới Tĩnh cô cô mới dập đầu chậm rãi đứng dậy.
Tạ thị cũng đứng lên theo, Phó Minh Hoa cúi thấp đầu, cảm giác có ánh mắt nhìn mình, chắc là từ trên nhìn xuống, nàng mím môi mỉm cười, ánh mắt chỉ nhìn ngực người trước mặt. Đây là nhi tử của Thôi quý phi, là tam hoàng tử Yến Truy của đương kim Thiên Phong Đế, nàng đã từng gặp qua hắn một lần. Chỉ là nàng không thấy rõ gương mặt đó, chỉ nhớ hắn cao ngạo.
Sinh ra con quý nhờ mẹ, đúng là tam hoàng tử có thể cao ngạo, bây giờ hắn là con nối dòng của Thiên Phong Đế, là hoàng tử xuất thân cao nhất, mẫu thân hắn xuất thân là Thôi Gia Thanh Hà, phụ thân là hoàng đế Đại Đường, không phải là người bình thường có thể với tới, trong ấn tượng của Phó Minh Hoa chỉ nhớ vị hoàng tử này tính cách cũng không gần gũi.
"Tam hoàng tử cao hơn rồi." Tạ thị mỉm cười, nhìn Yến Truy nói.
Đây là nhi tử của Thôi quý phi, cũng là hi vọng của Thôi gia có thể phát triển thịnh vượng không. Tuổi mụ của hắn mười ba, nhưng đã cao không kém Tạ thị, so với hài tử cùng tuổi, vóc người hắn cao lớn, nghe nói Thôi quý phi mượn danh nghĩa của Thôi gia Thanh Hà, mời Diêu Thích nổi tiếng khắp thiên hạ vào cung dạy dỗ Yến Truy.
Diêu Thích người này cũng là kỳ sơn lão nhân, ngoại trừ biết thuật cai trị, một thân võ công cũng cực kỳ lợi hại. Trước kia tiên đế từng noi theo Lưu Bị ba lần đến mời, nhưng cũng không thể đưa hắn rời núi, chỉ cảm động và nhớ tiên đế đối đãi, sau đó lúc tiên đế bị vây khốn ở Giang Châu mới hiến kế cứu giúp.
Lúc Đại Đường mới lập, tiên đề định đô Lạc Dương, từng muốn ban tước cho Diêu Thích, nhưng Diêu Thích lại từ chối. Bởi vì chuyện đó, nên ở Tân Đường danh tiếng cực cao, nhưng không biết hắn và Thôi gia Thanh Hà có quan hệ gì, trước đây tiên đế tự mình lên núi ba lần cũng không thể mời hắn ra, bây giờ Thôi thị ra tay lại mời được hắn tới.
Trong mộng "Phó Minh Hoa" cũng không để ý đến việc triều đình, nhưng cuối cùng nàng biết, người có thể leo lên vị trí hoàng đế là vị Yến Truy này.
Yến Truy hơi cong khóe miệng, tính cách hắn cực kỳ kiêu ngạo, lúc này dừng lại nghe Tạ thị nói hai câu đã vô cùng cho thê diện.
"Mẫu phi đang đợi Hầu thế tử phu nhân." Hắn nói xong, Tạ thị thi lễ, hắn mỉm cười, lách người rời khỏi, chỉ thấy Tạ thị hơi khom người chờ hắn đi qua.
Hành lang dẫn đến chính điện tuy không nhỏ, nhưng Yến Truy dẫn theo người đã chiếm phân nửa, lúc này đám người Tạ thị muốn vào, cho dù muốn né cũng cách hắn quá gần.
Phó Minh Hoa đi theo phía sau Tạ thị, thấy Yến Truy bên cạnh mình, người hắn tỏa mùi Long Tiên Hương, ánh mắt kia nhìn đỉnh đầu nàng. Nàng búi hai búi tóc, tóc hai bên rũ xuống sau tai, mái tóc đen mượt, từ vị trí của hắn, dường như có thể thấy gương mặt nhỏ nhắn của Phó Minh Hoa, cùng với chiếc càm trắng nõn nà.
Tân Đường quan niệm mập mới đẹp, nàng không mập không ốm, nhìn rất hài hòa. Nàng không giống với những hài tử hiếu kỳ, rất hiểu quy củ, có thể coi là quý nữ điển hình của Tân Đường.
Yến Truy nhìn nàng, đang muốn thu hồi tầm mắt, chóp mũi giống như có thể nghe thấy mùi hương như có như không. Đã đi qua Phó Minh Hoa hai bước, nàng nhớ đến tình cảnh trong mộng, vị tam hoàng tử này rất có thể sẽ quân lâm thiên hạ, nàng hơi quay đầu, vừa lúc chạm vào ánh mắt thờ ơ muốn dời đi kia.
Hai tay hắn trong ống tay áo, mặc mặc bào ngân sắc, còn không có mũ, tóc chỉ buộc phân nửa, mắt dài nhỏ, lông mày vểnh lên làm vẻ kiêu ngạo của hắn càng thêm kiêu ngạo.
Thừa kế mỹ mạo của Thôi quý phi, hôm nay đã bộc lộ tài năng, có thể thấy được sau này cũng không hiền lành. Ánh mắt Phó Minh Hoa chống lại hắn, ánh mắt hắn dần sắc bén, nàng quay đầu, an tĩnh đi theo phía sau Tạ thị, xách làn váy bước qua cửa, đi vào Bồng Lai Điện.
Nhìn theo hướng các nàng rời đi, Yến Truy mới cong khóe miệng, xoay đầu: "Đi."
Thôi quý phi đã ở trong cung chờ hồi lâu, nàng so với Tạ thị lớn hơn hai tuổi, chính là thời điểm phong hoa tuyệt đại nhất.
Tóc mây vấn cao, giữa trán dán hoa điền, lông mày được vẽ, đeo bộ trang sức thuộc về phân vị quý phi, tua rua khẽ động. Hôm nay Thôi quý phi mặc cung trang đỏ nhạt thật dài kéo dài trên đất, hơi lộ bờ vai, cổ áo giao ở trước ngực, bên trong như ẩn hiện chiếc yếm vàng nhạt.
Như một tiểu mỹ nhân quốc sắc thiên hương, Phó Minh Hoa lén nhìn thoáng qua, trong lòng lại có chút buồn cười nhớ đến tam hoàng tử Yến Truy gặp khi nãy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...