Trường Đăng


Edit: Smuk

Kết thúc buổi livestream, Chúc Chính thoát ứng dụng, đặt di động xuống bàn, cả người nằm liệt trên sofa, châm một điếu thuốc rồi đờ đẫn.
Sương khói lượn lờ trong không gian kín, cả phòng làm việc yên tĩnh không một tiếng động.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có cái đèn đọc sách đang bật, ánh sáng màu vàng ấm áp hắt xuống mặt bàn nhưng không tới mức chói mắt.
Đốt hết mấy điếu, Chúc Chính nhạt nhẽo dập tàn thuốc, vô vị, đờ đẫn rời khỏi phòng làm việc.
Từ trước đến nay anh chẳng thích nghịch điện thoại, lại còn sử dụng cái gì mà Weibo, biết gì nữa ư, à còn livestream chứ.
Hai lần phát trực tiếp vừa rồi quả thật anh kiên trì được tới cuối cùng, nhưng chốc lát lại mơ mơ màng màng sắp ngủ, tinh thần đấu trọi một cách khó khăn.
Mấy người ở khu bình luận nói đúng, cô có một âm giọng hay thật sự, bất kể là ca hát hay có tác dụng ở mặt khác, chỉ cần là tiếng phát ra từng miệng cô đều hay.

8 giờ tối, Chúc Chính vừa rửa mặt xong, đang chuẩn bị đi ngủ lại bị cuộc gọi của Trần Xuyên đánh thức.
Trong điện thoại, Trần Xuyên vô cùng lo lắng nói: “Anh, nghe viện trưởng nói, cô Triệu hồi chiều dùng kéo sau đó bị thương một đoạn ở tay, bây giờ đang ở bệnh viện cấp cứu.”
“Bệnh viện bên đó cũng chưa có kết quả, chỉ sợ có chút nghiêm trọng.”
Yết hầu Chúc Chính căng chặt, trong đầu ong ong một vòng, rất nhanh đã phản ứng lại, “Đặt vé máy bay sớm nhất về Bắc Kinh.”
Advertisement
Nói xong, lại đính kèm một câu: “Cậu ở lại Thượng Hải đi, một mình tôi về Bắc Kinh là được rồi.”
Trần Xuyên có chút chần chờ với quyết định này, há miệng thở dốc, muốn nói điều gì đấy, kết quả do dự vài giây, vẫn không thốt lên lời.
Chuyến bay khởi hành lúc 9 giờ 55 tối nay, Chúc Chính không kịp chuẩn bị bất cứ cái gì, chỉ vội thay được bộ quần áo liền chạy ra sân bay.
Dọc đường đi, Trần Xuyên nhấn chân ga hết cỡ, cứ như đang bay trên xe vậy, trực tiếp vượt qua vài cái đèn đỏ vì sợ rằng sẽ không kịp chuyến bay.
Chúc Chính vẫn luôn im lìm trầm mặc ngồi ở ghế phụ, mặc dù trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng không khí bao phủ quanh người hạ xuống vài độ, nhìn ra được anh đang vô cùng khẩn trương.
Muốn nói đến người mà Chúc Chính đặt ở nơi mềm mại nhất trong lòng, người mà không ai có thể đụng đến, chẳng phải là Chu Dao mà đó là Triệu Nhàn…
Người sinh ra anh, yêu thương anh- Người mẹ bị bố Chúc nhẫn tâm vứt vào bệnh viện tâm thần.
Lúc tới sân bay, thời gian còn thừa không ít.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
Thấy rằng đã kịp chuyến bay, lo lắng và khẩn trương đêm nay của Trần Xuyên giảm đi không ít.
Chúc Chính đứng ở sảnh sân bay gọi điện thoại, gọi đi vài cuộc rồi mà vẫn chưa được.
Gọi thêm một cuộc nữa thì Trần Xuyên đã lấy được vé máy bay rồi.
Đưa cho Chúc Chính đủ thể loại giấy xác nhận, Trần Xuyên một bên dặn dò anh nhớ chú ý an toàn một bên chúc anh có chuyến bay an toàn.
Điện thoại vẫn không gọi được.
Chúc Chính không gọi nữa, ấn vào phần tin nhắn, cầm lấy vé máy bay và giấy chứng nhận, xoay người đi về phía cổng soát vé.
Đi được vài bước anh lại nhớ ra gì đấy, quay đầu nhìn Trần Xuyên.
Cậu nhận ra Chúc Chính có chuyện muốn nói liền lập tức chạy đến.
Thấy cậu đến gần, anh thấp giọng dặn dò: “Tôi không ở đây, nếu cô ấy có chuyện gì cậu phải xem mà giúp đỡ.”
“Cô ấy” ở đây đương nhiên là chỉ Quan Khiết.
Trần Xuyên hiểu được ý trong lời nói của anh, gật đầu tỏ vẻ đã rõ.
9 giờ 55 phút, chuyến bay đúng giờ cất cánh.
Chúc Chính ngồi ở ghế, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bóng đêm bên ngoài đen kịt, duỗi tay ra cũng chẳng nhìn thấy rõ năm ngón, khó mà phân biệt phương hướng.
Anh giống như đang đứng ở tuyến đường cuộc đời, bất luận chọn đi con đường nào, đều khiến cho mình dễ dàng mất đi con đường còn lại, mất đi phong cảnh, mất đi tất cả những lựa chọn khiến anh hối hận.
Tựa như năm 17, anh ở Thiên Tân chứng kiến cảnh Kha Trân rời khỏi cuộc đời.
Cũng là sự hoảng loạn thất thố vô cùng.
Anh biết rõ chính mình hại chết Kha Trân, nhưng chẳng có cách nào chỉ điểm hung thủ.
Khi đó anh vùi sâu trong khó khăn, bố Chúc qua đời, tài sản thừa kế khiến gia tộc họ Chúc rơi vào tình trạng bát nháo.
Một mặt anh muốn đối phó với chú hai, phòng ngừa sản nghiệp lâu đời một đêm sụp đổ trong tay chú mình, một mặt còn muốn xử lý Phan Gia Vĩ đã vứt cục diện rối rắm đó cho mình.
Hơi lơ là sẽ gặp chuyện không thể cứu vãn, thậm chí là tới nông nỗi phải vào tù.
Chỉ là anh không hề nghĩ tới, Trang Sinh cùng với Phan Gia Vĩ hại Kha Trân lâm vào kết cục thế này.
Trước tang lễ Kha Trân 1 ngày, anh chạy về Bắc Kinh, chạy tới cửa nhà tang lễ nhìn trộm vài lần, không còn mặt mũi nào đi vào.
Sau này khi biết được chân tướng của vụ tai nạn xe cộ, Chúc Chính tràn đầy lựa hận đi tìm Phan Gia Vĩ giằng co.
Thấy Phan Gia Vĩ không hề hối lỗi, máu nóng xông thẳng lên đầu, anh thật sự đã lấy xe đâm tàn một chân ông ta.

Địa điểm xảy ra chuyện có vài cái camera theo dõi, Chúc Chính cũng không muốn chạy trốn.
Lúc cảnh sát tìm đến nhà, cảm giác tội lỗi, ác cảm trong lòng như thể được sắp đặt trào dâng.
Đến bây giờ, anh vẫn luôn thừa nhận rằng mọi chuyện đều là anh tự nguyện.
Tự nguyện ngồi tù, tự nguyện chịu đựng những chua xót trong tù không muốn cho ai biết, tự nguyện cả đời này làm một người có tội.

Rạng sáng, máy bay hạ cánh.

Đám người dáo diết thu gọn đồ đạc xuống lấy hành lí, Chúc Chính cũng đi theo.
Ra khỏi sân bay, anh đứng ở giao lộ vẫy tay gọi taxi đến thẳng bệnh viện.
Vừa đến Bắc Kinh, ập vào mặt anh là cảm giác bí bách quen thuộc, vây kín cả cơ thể anh, nó như muốn nhấn chìm khiến anh không tài nào thở nổi.
Cửa sổ xe chưa đóng kín, gió hồng hộc thổi vào bên trong, Chúc Chính lạnh cứng cả người, đôi môi cũng trở nên trắng bệch.
Chờ đến bệnh viện đã là của hơn 40 phút sau.
Triệu Nhàn còn đang cấp cứu, đèn ở phòng ICU vẫn luôn sáng rực, Chúc Chính bọc mình trong bộ đồ dài màu xám đậm, một mình lẻ loi ngồi ở dãy ghế bên ngoài chờ đợi kết quả.
Trong lúc đó có y tá chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng lại nhìn anh vài cái, có lẽ do khuôn mặt anh quá mức âm u, người đi qua đi lại nhiều đến vậy cũng chẳng ai dám tiến tới hỏi thăm.
Chờ đến 5 giờ rưỡi sáng, đèn phòng ICU rốt cuộc cũng tắt.
Chúc Chính chậm chạp nhìn về phía phòng cấp cứu.
Ngồi suốt một đêm, chân cẳng sớm đã tê rần, anh phải dừng lại vài phút mới đứng lên được.
Chỉ thấy phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ cũng lần lượt rời khỏi.
Nhìn thấy Chúc Chính, bác sĩ phẫu thuật chính đi tới, mỉm cười thông báo: “Phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân hiện giờ còn đang hôn mê, tạm thời không có nguy hiểm gì tới tính mạng.”
Chúc Chính lúc này mới bừng tỉnh, cổ họng khô khan mãi mới phát ra âm thanh: “Làm phiền anh rồi.”
Chờ Triệu Nhàn được đưa về phòng VIP, Chúc Chính đi vào đó hơn nửa tiếng đồng hồ.
Phòng bệnh toàn mùi nước sát trùng, Chúc Chính thấy không quen, cầm hộp thuốc và bật lửa ở trên tủ rồi đi ra ngoài.
Tìm được một nơi yên tĩnh, anh ngồi xổm trong góc châm thuốc.
Anh chưa từng cảm nhận ranh giới giữa sự sống và cái chết như thế này.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
Thiếu chút nữa, chỉ một chút nữa là kết thúc.
Vết thương Triệu Nhàn cứa vô cùng sâu, mặc dù đã băng bó băng gạc cẩn thận nhưng màu máu đỏ tươi vẫn thấm ra ngoài, nếu không cấp cứu kịp thời, chỉ sợ cứu không nổi.
Chúc Chính không muốn tưởng tượng, không muốn biết đầu kéo nhọn thế nào, cũng không muốn biết vết cắt sâu bao nhiêu.
Viện trưởng Trần đã sớm tìm đến, nói lời xin lỗi và giải thích về bệnh tình của Triệu Nhàn.
Nói rằng bệnh tình của bà gần đây ngày càng nghiêm trọng, còn nói nửa tháng trước có người tìm Triệu Nhàn, người nọ nói chuyện với bà hơn nửa tiếng đồng hồ, nội dung cuộc nói chuyện thì viện trưởng cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng khi kết thúc, Triệu Nhàn luôn tồn tại ý nghĩ muốn chết.
Tình huống như vậy đã xảy ra khoảng 2 3 lần, đây là lần nghiêm trọng nhất.
Anh không có cách nào hình dung tâm tình thống khổ, giãy dụa khi nghe mấy lời này.
Chờ viện trưởng rời đi, anh nằm liệt ở ghế dựa, ôm đầu khóc rống lên, khó chịu không kiềm chế được.
Vương Tiểu Ba(*) nói: “Tất thảy phẫn nộ của con người, bản chất đều xuất phát từ sự vô năng của bản thân.”
(*) Vương Tiểu Ba (13/5/1952- 11/4/1997) người gốc Bắc Kinh, là một nhà văn của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa
Chúc Chính của hiện giờ đang lâm vào tình cảnh như vậy.
Anh từng được nhiều người hâm mộ, tài lực, quyền lực, địa vị, bên cạnh còn có một đám bạn bè xấu hô là đến, huy động là đi.
Hiện giờ, thứ anh có được, ít ỏi tới mức chẳng muốn kể.
Anh cũng chỉ là người vô cùng bình thường trong những người bình thường, không có bản lĩnh hận trời hay xoay chuyển trời đất, cũng không có năng lực ngăn lại toàn bộ bi kịch đã xảy ra.

Vẫn còn tốt, ngày hôm sau Triệu Nhàn đã tỉnh lại.
Trạng thái tinh thần cũng khá ổn, không mơ hồ lờ đờ như lúc trước, thậm chí mới nhìn qua Chúc Chính một cái đã nhận ra.
Bà ngồi ở trên giường, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt con trai, cảm xúc tiếc nuối trào dâng: “Tiểu Tứ sao lại gầy thế này? Mẹ sẽ rất đau lòng đấy.”
“Bố con lại không về nhà đúng không? Hay là dì giúp việc nấu ăn không hợp khẩu vị.

Để con gầy thành dạng gì đây trời.”
“Tiểu Tứ à, con nói bố con tới đón mẹ về nhà được không? Mẹ không muốn ở nơi đáng sợ này nữa.


Con xem này, mẹ rất khỏe, chẳng có chỗ nào là bị bệnh cả.”
“Về nhà mẹ nấu cơm cho con, mẹ mới học được vài món mới, lúc đó sẽ làm cho con nếm thử, kêu thêm cả Gia Ngộ và Tân Nam cùng tới.”
“Đúng rồi, Kha Trân vẫn ở nhà nhỉ.

Con đấy Tiểu Tứ, không được nóng giận với con bé.

Mẹ Kha Trân qua đời, con bé vẫn luôn trách con, nhưng con không cần để ý việc đó.

Chuyện của mẹ Trân Trân là chuyện của mẹ với bố con, con với con bé không liên quan gì cả.

Đừng có lấy chuyện đấy bắt nạt nó.”
“Tiểu Tứ, ngoại trừ bố con, con là người mẹ yêu thương nhất, nhất định con phải cứu mẹ ra ngoài nhé.”
Thất thần mất vài giây anh mới nhận ra, kí ức của Triệu Nhàn chỉ dừng lại ở mấy năm trước, lúc mà bà vừa mới vào bệnh viện tâm thần.
Khi đó tinh thần bà vẫn được gọi là ổn định, không nghiêm trọng như hiện giờ, trên người vẫn tồn tại vài phần lý trí, ưu nhã của tiểu thư khuê các, chưa bị thói quen sinh hoạt ở bệnh viện tra tấn tới mức không ra hình người.
Bà xuất thân từ dòng dõi danh môn, giáo dưỡng chẳng chê vào đâu được.

Ngày thường khi không phát bệnh, lời ăn tiếng nói vô cùng dịu dàng.
Mặc dù phát hiện bố Chúc ngoại tình, khi đó bà nhẫn nhịn tới cùng cực, chẳng bao giờ để lộ cảm xúc trước mặt con trai.
Lần duy nhất cáu giận vẫn là do bố Chúc một mực muốn dọn ra ngoài sống cùng người phụ nữ khác.
Quan hệ giữa Chúc Chính với Kha Trân khá gay gắt, một là thương Triệu Nhàn nên mới cố ý xa cách Kha Trân, hai là sợ Triệu Nhàn khó chịu.
Anh đối chọi gay gắt với Kha Trân vài năm liền, thật ra chưa từng thấy cô nói năng ngỗ nghịch hay hành động ương bướng với Triệu Nhàn, thậm chí còn hạn chế xuất hiện trước mặt bà, sợ rằng sẽ khiến bà đau khổ.
Liên tục ba mươi mấy tiếng đồng hồ không ngủ, anh cũng không mở nổi mắt nữa rồi.
Chờ Triệu Nhàn ổn định cảm xúc, anh lại đi theo bác sĩ tâm lý trao đổi hơn hai tiếng, cuối cùng quyết định đưa mẹ về nhà chăm sóc.
Chúc Chính không nói ra việc bố Chúc đã qua đời cách đây hai năm, sợ bà không chịu nổi.
Cũng chưa nói vụ tai nạn xe của Kha Trân và cả hai năm ngồi tù của mình.
Nhà cũ vẫn còn, anh đưa Triệu Nhàn về đó, lại tìm giúp việc 24 giờ ở bên cạnh chăm sóc bà.
Triệu Nhàn trở về nhà cũ, chuyện thứ nhất chính là tìm bố Chúc, Chúc Chính lừa bà rằng bố Chúc đã đi công tác, nửa năm mới trở về một lần, Triệu Nhàn đã nói vài câu bực tức, giống như một thói quen sinh hoạt, bà cũng không hỏi lại hành tung của bố Chúc nữa.
Trấn an Triệu Nhàn xong xuôi, tinh lực của anh cũng cạn kiệt, không tài nào gồng gánh nổi nữa, anh tìm một chỗ trống trên giường rồi nằm nghỉ.
Tỉnh lại đã là chạng vạng, trong phòng xám xịt, cả người mơ màng lâng lâng.
Chúc Chính chìm đắm thêm vài phút mới ngồi dậy, bật đèn, lấy điện thoại ở đầu giường xem giờ.
8 giờ tối.
Di động có mấy thông báo cuộc gọi nhỡ.
Chúc Chính do dự một lát, mở máy, chuyển từ mục soạn tin sang cuộc gọi nhỡ sau đó chủ động gọi lại cho đối phương.
………………—- —-
Âm vang tới lần thứ tư đầu bên kia đã nhấc máy, tiếng nói quen thuộc đã lâu không nghe vang lên: “Đã trở lại?”
“Hôm qua tôi ở Trùng Khánh, nay về Bắc Kinh.

Mới biết được chuyện của dì Triệu, xin lỗi, chưa thể thay cậu chăm sóc tốt cho dì.”
Trong điện thoại, lời nói của Phó Tân Nam tràn đầy cảm giác có lỗi.
Trong lòng Chúc Chính hụt hẫng, nhất thời không biết nên nói sao cho phải.
“Tôi biết hiện giờ cậu không muốn gặp mặt bọn tôi, nhưng tốt xấu gì cũng là anh em lớn lên cùng nhau, nếu cậu còn giữ vài phần nể mặt thì nghe tôi nói vài câu.”
“Trân Trân đi rồi, đây là sự thật vô pháp cứu chữa, cậu cũng vào tù hai năm, so với chuộc tội cũng không khác lắm.”
“Đừng tự làm khó bản thân.

Có việc gì yêu cầu cứu viện giúp đỡ, cứ việc mở miệng.”
“Cuộc sống tàn khốc, đừng trầm mê lún sâu.”

Thật lâu thật lâu Chúc Chính vẫn chưa lên tiếng, đầu bên kia cũng không vội.
Sau đó vài giây anh mới khàn giọng cất tiếng: “Lão Tam, cảm tạ.”
Phó Tân Nam dừng một chút, chủ động mời: “Khó khăn lắm mới trở về, thò cái mặt ra đây.”
“Chỗ cũ chờ cậu.”
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
Nói xong cũng không đợi Chúc Chính đáp lại, trực tiếp tắt điện thoại.
Chúc Chính nhìn cuộc trò chuyện đã kết thúc, không tự chủ được cười một tiếng.

9 giờ tối, Chúc Chính lái xe về hướng khu Không Sơn.
Công việc ở Không Sơn vẫn luôn do Mãn Nương xử lý, nhìn thấy Chúc Chính, Mãn Nương kinh ngạc rồi vui mừng, thật lâu không nói nên lời.
Đến cuối cùng cũng chỉ hồng hốc mắt, chủ động duỗi tay ôm anh.
Sau đó sốt ruột thúc giục Chúc Chính vào phòng.
Thật ra anh cũng không phản ứng bất ngờ như vậy, thậm chí còn cười trêu chọc Mãn Nương, hỏi xem mấy năm nay đã theo đuổi được chú hai nhà họ Phó chưa.
Vẻ mặt Mãn Nương hờn dỗi liếc mắt với anh, không thèm tức giận.
Chúc Chính cũng thu lại dáng vẻ đùa cợt, nhấc chân bước về phòng.
Trong phòng, chỉ có vợ chồng Phó Tây Nam, không có những người khác.
Chúc Chính đứng ở cửa đánh giá hai người, thấy trạng thái hai người này không tồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cười cười mở miệng: “Xem ra tình cảm cũng được đó, lúc trước hai ngươi kết hôn, tôi còn thiếu một phần quà chúc mừng, bây giờ đền bù.”
Nói, Chúc Chính móc từ trong túi ra hai bao lì xì dày cộp, duỗi tay đưa cho Đường Vãn đang kinh ngạc trên sofa.
Đường vãn nghiêng đầu nhìn phía chồng, chờ Phó Tây Nam gật đầu mới đưa tay tiếp nhận.
Chỉ là chút việc râu ria, không đáng nói lắm.
Cũng đã mấy năm chưa gặp, dù là tình cảm sâu đậm cũng thấy vài phần lạ lẫm.
Cho tới lúc kết thúc, Chúc Chính phải nhanh chóng rời đi, Đường Vãn mới vội vàng hỏi một câu: “Đã gặp Quan Khiết chưa?”
“Mấy năm nay tôi vẫn không liên lạc được với cô ấy.

Không biết cô ấy đang làm gì, cũng không biết đang ở đâu.

Tôi cũng không nghĩ rằng lần gặp mặt lúc ấy lại là lần cuối hội ngộ.”
“Sớm biết như thế hôm đó tôi đã không vội vã rời đi.”
“Mấy hôm trước tôi có thấy tin tức của cô ấy trên mạng, thế mới biết được cô ấy đang ở Thượng Hải, vậy hai người gặp nhau chưa?”
Bỗng nhiên nghe được tên của Quan Khiết từ miệng người khác, Chúc Chính hoảng hốt vài giây.
Đón nhận ánh mắt bức thiết của Đường Vãn, trong lòng bỗng nhiên có chút tư vị không biết thốt lên thế nào.
Hít sâu một hơi, anh lắc đầu phủ nhận “Chưa từng gặp.”
Đôi mắt mong chờ của Đường Vãn lập tức ảm đạm, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, lẩm bẩm cảm thán: “Tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ đi tìm anh.”
“Có phải cô ấy đã quên hết tất cả kí ức ở Bắc Kinh không?”
Vấn đề này Chúc Chính không có cách nào trả lời, anh chẳng thể nói dối thêm nữa.
Trên đường trở về, anh vẫn luôn suy nghĩ, tại sao anh lại muốn phủ nhận việc đã từng tiếp xúc với Quan Khiết, còn có cách liên lạc với cô.
Cứ nghĩ đến cuối cùng anh cũng chẳng tìm ra đáp án.

Một ngày trước khi trở về Thượng Hải, Chúc Chính đi viếng mộ Kha Trân.
Ảnh tưởng niệm trên bia mộ chính là bức ảnh trong lần biểu diễn của cô, cô đứng ở giữa dàn nhạc, nhìn thẳng vào máy ảnh cười thật tươi.
Mái tóc tết tạo kiểu khá phức tạp, trong tay cầm chặt cái mic, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Dường như cô đang đứng trước mặt anh vênh váo đắc chí: “Anh xem, em thắng anh rồi đúng chứ?”
Chúc Chính không dám nhìn lâu, vài giây đã vội rời mắt.
Sợ cô trách tội mình, trách anh trở thành một người anh trai quá ích kỉ.
Chúc Chính vốn tưởng rằng có thể tránh được một kiếp, lại không nghĩ rằng đụng phải Đinh Gia Ngộ cũng tới viếng.
Mấy năm không gặp, anh ấy đã lột sách dáng vẻ thiếu niên, cũng không phải ảnh đế lóa mắt trên sân khấu lúc trước.
Gia Ngộ của hiện giờ, phảng phất chỉ là dây rối gỗ không có tức giận, ánh mắt trống rỗng dại cả ra, người cũng không có tinh thần.
Chúc Chính thấy có lỗi, thấy có lỗi vì đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy, lại không cách nào thay đổi.
Hai người gặp mặt nhưng thật ra không đánh nhau.
Đinh Gia Ngộ mặc một bộ đồ đen sì, trên đầu cũng đeo thêm một mũ lưỡi trai đen, trong lồng ngực ôm lục mai(*) mà khi Kha Trân còn sống yêu thích nhất.
(*) Lục mai hay Lục Ngạc Mai, ở Việt Nam mình thì đó là cây mơ ta (mơ Đông Á).

Loài cây này có nguồn gốc từ miền Nam Trung Quốc.

Lục mai luôn được coi là loài không sợ ức hiếp, mạnh hơn là biểu tượng của sự phản kháng và sự kiên trung.


(nguồn tham khảo từ Baidu và Wikipedia) (ảnh minh họa tớ để ở cuối chương nhé)
Đặt Lục Mai cẩn thận trước mộ, Đinh Gia Ngộ cúi người sờ khuôn mặt Kha Trân trên ảnh, quay đầu nhìn Chúc Chính đang đứng bất động một bên, bình tĩnh như nước hỏi: “Anh Chúc, có thể nghe tôi nói hai câu rồi hãy đi được không?”
Chúc Chính ngước mắt nhìn về phía Đinh Gia Ngộ, thấy khuôn mặt anh ấy vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra chút bất mãn nào, Chúc Chính khó khăn kéo khóe miệng, mím môi đáp ứng: “Được.”
Có lẽ là sợ Kha Trân khổ sở, Đinh Gia Ngộ đi cách đó một khoảng dài, cho tới lúc Kha Trân nhìn không còn thấy hai người bọn họ nữa mới dừng lại.
Chúc Chính theo sát sau đó, yên lặng chờ đợi Đinh Gia Ngộ mở lời.
Đinh Gia Ngộ dừng bước, đưa lưng về phía Chúc Chính, gian nan hít thở, không nhanh không chậm lên tiếng: “Anh Chúc, cả đời này của tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Trái tim Chúc Chính bỗng căng chặt, đau đớn khó chịu, toàn thân đột nhiên thấy đau đớn.
Anh đứng đờ tại chỗ, nửa ngày không mở nổi miệng.
Đinh Gia Ngộ cũng không trông cậy vào việc Chúc Chính sẽ đáp lại.
Nắm chặt lòng bàn tay, Đinh Gia Ngộ thê lương cười một chút, vô lực nói: “Tôi yêu một người đến như vậy, yêu một người đã chết vô cùng thảm khốc.”
“Vô số lần tôi muốn tự mình chấm dứt, muốn cho cô ấy bình yên.

Nhưng tôi lại không thể, bởi vì cô ấy nói rằng, cô ấy muốn tôi sống thật tốt.”
“Ngày này qua ngày khác tôi sống trong tuyệt vọng, thống khổ, vô số lần đứng giữa ranh giới sinh tử.

Tôi muốn rời xa Bắc Kinh, nhưng đi đến chỗ nào cũng có hình bóng cô ấy.

Đến một nơi đơn giản nhất tôi cũng không thể đi, cứ như vậy ở lại Bắc Kinh, ở lại bên cạnh cô ấy.”
Đinh Gia Ngộ như tìm được nơi phát tiết, phút chốc lại nói ra những lời rất dài.
Mấy lần dừng lại, anh ấy khóc đến đau xót thảm thương.
(Vui lòng đọc truyện tại tranghaily.wordpress.com mọi trang mà bạn đang đọc là bản không đầy đủ)
Khóc đến cuối cùng, Đinh Gia Ngộ nhìn khuôn mặt trắng bệch của Chúc Chính, rất tàn nhẫn nói: “Anh Chúc, anh biết không.

Trân Trân trước khi chết còn nói, không nên trách anh.

Cô ấy nói mình mệt mỏi, không muốn tranh đấu với anh.

Nói rằng mình vẫn luôn coi anh là anh trai ruột thịt.”
“Trân Trân…… Trân Trân cô ấy vẫn coi anh là anh trai đấy, anh lại đối xử với cô ấy thế nào đây? Anh ghét bỏ, bắt nạt cô ấy, đuổi cô ấy rời khỏi Bắc Kinh, đến cuối cùng cả mạng cũng cho anh luôn.”
“Anh Chúc à, anh bất mãn cái gì được đây.

Anh cam tâm sao? Anh hối hận sao? Anh sẽ áy náy sao?”
“Anh lấy cái gì đền cô ấy đây, lấy cái gì đền tương lai xán lạn cùng cuộc sống đầy màu sắc của cô ấy.”
Trái tim Chúc Chính đau không thở nổi, ho mấy cái liền ho ra máu.
Ho đến cái cuối cùng, đầu ong ong xoay vòng, trực tiếp ngã xuống.
Lần nữa tỉnh lại anh đã nằm trong phòng bệnh, cả căn phòng trống rỗng chỉ có một mình.
Tấm rèm màu trắng phiêu lộng theo gió, không gian xung quanh chẳng đem theo hơi thở của sức sống gì cả, anh còn hoài nghi mình đang ở dưới địa ngục.
Nhớ tới lúc giằng co ban nãy, nội tâm Chúc Chính đau đớn khó chịu.
Không còn cách nào ở lại Bắc Kinh, suốt cả đêm anh mua vé bay về Thượng Hải.
Giây phút đặt chân tới đấy Thượng Hải, anh như ruồi nhặng không đầu, chẳng biết nên đi về phương hướng nào.
Cho tới khi nhớ tới Quan Khiết, Chúc Chính cả người phiêu bạt, tâm hồn vô định bỗng thấy có chỗ về.
3 giờ rưỡi sáng, Chúc Chính đứng dưới tầng nhà Quan Khiết, gọi mấy chục cuộc cho cô.
Buổi tối Quan Khiết có thói quen để chế độ máy bay, lúc thức dậy đi toilet mới phát hiện có cuộc gọi nhỡ.
Nhìn thấy con số 99+, Quan Khiết sửng sốt hồi lâu mới trả lời điện thoại.
Điện thoại chỉ vang một chút, đầu kia liền chấp nhận.
Trong điện thoại, Chúc Chính mơ màng vô thức hỏi: “Có phải anh đáng chết không?”
Quan Khiết ý thức được cảm xúc của Chúc Chính không ổn, nuốt nước miếng, thử hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Chúc Chính ngẩng đầu lên, nhìn về tầng nhà Quan Khiết, mở miệng: “Dưới khu nhà em.”
Quan Khiết phản xạ có điều kiện, lập tức lật chăn ra vén màn rời khỏi phòng.
Dưới nhà đen như mực, không nhìn ra bóng người.
Quan Khiết cắn chặt răng, nhắc nhở Chúc Chính: “Chờ em hai phút, lập tức xuống dưới.”
Cúp điện thoại, Quan Khiết tùy tay với lấy áo khoác, dép lê cũng chẳng đổi, trực tiếp chạy xuống dưới tầng tìm anh.
Cô có dự cảm, nếu lần này không đi tìm Chúc Chính, cô nhất định sẽ hối hận.
Quan Khiết mới ra khỏi thang máy, còn chưa đi đến cửa tiểu khu cửa liền nhận được một tin nhắn mới.
【 ăn gà rán không? 】.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui