Tưởng Tiệp quay lưng về phía cửa, nằm co quắp trên mặt đất như con tôm, toàn thân co giật vì đau đớn.
Giang Sơn vội chạy đến ôm lấy cậu từ đằng sau, lật cậu lại, mặt Tưởng Tiệp đỏ rực khác thường, nhiệt độ cơ thể nóng cháy, ôm vào lòng chẳng khác nào lò than, Giang Sơn cảm thấy dường như lồng ngực mình cũng sắp bị nung chảy.
“Tưởng Tiệp, cậu làm sao vậy? Tưởng Tiệp?”
Nhưng người trong lòng hắn ý thức không còn rõ ràng nữa, chỉ khe khẽ phát ra những âm thanh rên rỉ, mặc cho hắn sốt sắng gọi to vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Giang Sơn cố tách miệng Tưởng Tiệp ra, bờ môi cậu đã bị hàm răng cắn chặt, miệng vừa hé, máu tức khắc tuôn dọc xuống cằm.
“SHIT, sao lại thế này!”
Giang Sơn thử bế Tưởng Tiệp lên sô pha nhưng cậu không chịu phối hợp, cả người co tròn lại.
Hắn hận mình không thể thô bạo xách cậu lên như Chu Chính, trong lúc cố gắng di chuyển, hắn lỡ làm áo len của cậu bị xốc lên, để lộ một vết sẹo cỡ bằng nắm tay trẻ con ngay chính giữa thắt lưng, Giang Sơn lập tức ngẩn cả người.
Nhưng sự sững sờ của hắn nhanh chóng bị tiếng thét kêu đau của Tưởng Tiệp phá vỡ.
“Cậu khó chịu ở chỗ nào? Tưởng Tiệp?” Giang Sơn hơi vỗ mạnh lên má Tưởng Tiệp, “Có nghe thấy tôi nói gì không? Tỉnh lại đi, Tưởng Tiệp! Là tôi, Giang Sơn đây!”
Khả năng tự kiềm chế của Tưởng Tiệp vốn rất đáng nể, chỉ cần còn chút tỉnh táo cậu sẽ không kêu đau như thế này, vậy mà giờ ngay cả nước mắt cũng trào ra từ cặp mắt nhắm chặt, Tưởng Tiệp mê man nức nở kêu:
“Không…Đừng…Không phải vậy…”
Giang Sơn không tìm cách lay tỉnh cậu nữa, xoay mình định ra ngoài kêu thêm người tới giúp, nhưng hắn bỗng phát hiện chỗ bên dưới của Tưởng Tiệp đã cứng lên.
Giang Sơn động não thật nhanh, dù do dự song hắn vẫn cúi người, quỳ trên mặt đất, suy nghĩ trong tích tắc liền dứt khoát làm liều, cởi quần của Tưởng Tiệp xuống, tay cầm lấy vật kia.
Gần như cùng lúc với sự tiếp xúc của bàn tay, Tưởng Tiệp cũng thốt ra tiếng rên rỉ khổ sở, Giang Sơn biết những lúc Tưởng Tiệp rên lên khe khẽ là cậu đang rất khó chịu, vì vậy hắn cúi xuống kiểm tra, nơi ấy không có vết thương, tay hắn cũng không dùng nhiều lực, không thể làm đau cậu.
Vậy là Giang Sơn yên tâm tăng nhanh tốc độ, tay thử di chuyển lên xuống vài ba lượt.
Tưởng Tiệp đang nằm thẳng đột nhiên giãy nảy mình, Giang Sơn dùng tay còn lại ôm lấy cậu, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cậu:
“Được rồi, không sao nữa rồi, đừng sợ.”
Vuốt ve thật nhẹ phân thân của Tưởng Tiệp, có thể cảm nhận được nhịp đập của mạch máu ở nơi cứng rắn ấy.
Nhưng chẳng ngờ cơn đau của Tưởng Tiệp hình như càng dữ dội thêm.
Giang Sơn nghĩ rất có thể là vì sự kiện lần trước, khiến cho cậu mỗi khi cương cứng đều sẽ hồi tưởng lại kí ức bị que hàn nung cháy da thịt.
Hắn nhẹ tay hơn, đồng thời xoa xoa lưng cậu vỗ về, không bao lâu sau, Giang Sơn cảm thấy cơ thể trong lòng mình cựa quậy, đầu Tưởng Tiệp ngửa ra sau, tay túm chặt lấy vai áo hắn, kêu lên một tiếng khản đặc, như vậy một lúc, cuối cùng Tưởng Tiệp cũng bắn ra trong tay Giang Sơn.
Giang Sơn từ từ buông Tưởng Tiệp ra, phát hiện đầu cậu vô thức gục xuống, cả người chìm vào mê man.
Hắn vội lấy một cái gối từ trên sô pha xuống kê ở dưới đầu cậu, cởi áo khoác mỏng trên người đắp lên phần thân dưới của cậu, sau đó mới đi vào phòng vệ sinh rửa tay qua loa, xuống tầng lấy đá lạnh rồi quay trở về phòng, lúc này Tưởng Tiệp cũng đã tỉnh lại.
Cậu hơi bần thần liếc hắn một cái, quay đi mặc quần vào.
Biết Tưởng Tiệp xấu hổ, Giang Sơn liền an ủi:
“Có gì đâu, tôi cũng đâu có sàm sỡ cậu.” Nói rồi đưa đá lạnh ra, “Miệng của cậu chảy máu.”
Mặt của Tưởng Tiệp vẫn còn đỏ, không biết là vì cơn sốt hay vì ngại ngùng, Tưởng Tiệp cám ơn nhận lấy, sau đó còn nói:
“Sau này anh không cần phải lo cho tôi.”
“Mỗi lần cương đều bị như vậy?”
“Ừ.”
“Đã khám bác sĩ chưa?”
Tưởng Tiệp lắc đầu.
“Đây là chuyện quan trọng cả đời, sao có thể lơ là.”
“Hết cơn là không sao nữa, không vấn đề gì.”
“Cậu đau đến ngất lịm đi, còn nói không có vấn đề gì? Tưởng Tiệp, cậu tỉnh táo lại chút đi có được không?”
Thấy Tưởng Tiệp im lặng không nói, quay người bỏ vào phòng vệ sinh, Giang Sơn cảm thấy lòng mình có chút bực bội.
Hắn cố nhịn xuống những lời muốn nói, nhưng rồi vẫn kìm không nổi:
“Cậu lại đây, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Tưởng Tiệp ngồi xuống một bên ghế sô pha, tay lăn viên đá lên miệng, nhìn Giang Sơn hỏi:
“Chuyện gì vậy?”
“Cậu không muốn hỏi tôi điều gì ư?”
“Hỏi gì?”
“Bất cứ điều gì.
Tất cả những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian cậu và Chính ca xa nhau, tôi đều sẽ không giấu.”
“Tôi không muốn hỏi gì cả.”
Giang Sơn bị câu trả lời này đánh gục hoàn toàn:
“Cậu định cứ sống vật vã qua ngày thế này ư? Ngoài Chính ca ra, chẳng lẽ không còn ai có thể bước vào trái tim cậu?”
Gương mặt Tưởng Tiệp không thể hiện chút cảm xúc nào, Giang Sơn cũng không nhìn ra rốt cuộc cậu đang nghĩ điều gì.
Thấy Tưởng Tiệp không có vẻ gì là sẽ cho hắn đáp án, Giang Sơn cân nhắc một lúc rồi bảo:
“Vậy đã có ai nói với cậu, vết sẹo sau lưng cậu là gì chưa?”
Lần này quả nhiên Tưởng Tiệp có phản ứng, cậu đưa cặp mắt đen láy nhìn Giang Sơn, chầm chậm lắc đầu.
“Chính ca lưu lại dấu hiệu ‘Trường Dạ Vị Ương’ ở sau lưng cậu, nơi mà cậu không nhìn thấy được.”
Cơ thể Tưởng Tiệp không tự chủ run run, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, tay đặt trên đùi siết mạnh lấy quần, Giang Sơn ngồi lại gần cậu, nhẹ nhàng đặt tay mình lên bàn tay cứng đờ của cậu, vỗ về nhè nhẹ, nhưng không nói câu nào.
Tưởng Tiệp trầm lặng một lúc lâu, rồi thân thể căng cứng cũng từ từ thả lỏng, chậm rãi hỏi:
“Có thuốc lá không?”
“Miệng bị thương thế này vẫn còn hút được?”
“Có thuốc lá không?” Tưởng Tiệp lặp lại.
Giang Sơn hết cách đành đứng dậy lục tìm, nơi này của Chu Chính sao có thể không có thuốc lá? Giang Sơn mở ra mở vào đống ngăn kéo, quả nhiên tìm thấy một bao.
“Xì gà được không?”
Tưởng Tiệp gật đầu cầm lấy, đặt dưới mũi ngửi thử, ánh mắt đột nhiên vụt sáng lên:
“Tôi đã hút qua rất nhiều hãng nhưng không tìm được loại có mùi vị như thế này.”
“Ừ, Chính ca thích hút xì gà Cuba, trong nước không bán, toàn là đám bạn bè Nam Mỹ của anh ấy lén mang sang cho.”
Giang Sơn vừa nói vừa mở bật lửa, đưa tới trước mặt Tưởng Tiệp.
Tưởng Tiệp hít vào một hơi thuốc, nhưng lại bị sặc ho sù sụ.
“Từ từ thôi! Làm gì mà gấp thế!” Giang Sơn khuyên, “Cậu học hút thuốc từ khi nào vậy?”
Tưởng Tiệp không trả lời vào trọng tâm, chỉ đáp, “Tôi thích mùi vị này.”
Cậu không hút xì gà nữa, đăm đăm nhìn đám khói tỏa ra từ đầu điếu thuốc, chẳng mấy chúng đã lởn vởn uốn lượn quanh người, lúc này Tưởng Tiệp mới hỏi:
“Anh ấy rốt cuộc đã động đến kẻ nào, mà lại khiến hắn ta ôm thù lớn như vậy, đến mức muốn cả mạng của anh ấy?”
“Chuyện nói ra dài lắm.” Giang Sơn ngả mình vào chiếc gối tựa mềm mại trên sô pha, tâm trạng hơi nặng nề, “Việc buôn bán vũ khí của Chính ca ban đầu cũng không liên quan gì tới chính phủ.
Hồi mới làm ăn, vì tiền nên anh ấy qua lại với bên quân sự vũ trang Nam Mỹ và Đông Âu.
Sau quy mô làm ăn tương đối lớn rồi, anh ấy cũng không muốn tiếp tục dây dưa với bọn chúng nữa.
Khoảng hơn nửa năm trước, phía Đông Âu phái người đến tìm Chính ca, đề nghị Chính ca nhập giúp chúng một lô hàng, lúc bấy giờ Chính ca đã bắt đầu rút vốn từ công ty vũ khí, hơn nữa anh ấy vẫn luôn nghi ngờ vụ bắt cóc trên đảo lần trước chính là do bọn chúng gây ra, nên đã từ chối thẳng thừng.
Mâu thuẫn giữa hai bên đã tồn tại âm thầm một thời gian dài rồi, bọn tôi cũng đã hết sức cẩn trọng, chỉ sợ lũ Đông Âu trở mặt, gây bất lợi cho Chính ca.
Nhưng chúng tôi hoạt động công khai ngoài sáng, còn bọn chúng lại là dân lưu vong, thật sự khó mà đề phòng được.”
“Nếu như Thẩm Binh còn sống, có phải sẽ không xảy ra chuyện này không?” Giang Sơn không rõ vì cớ gì Tưởng Tiệp lại hỏi vậy, nhưng thấy trên gương mặt cậu vẫn hiển hiện ánh nhìn trong veo, hắn nói tiếp, “Người chỉ huy đội ngũ an ninh mới không chuyên nghiệp như Thẩm Binh, cũng không toàn tâm toàn ý giống như cậu ấy, dù ở trong tình huống nào Thẩm Binh cũng đặt mình vào vị trí của Chính ca mà lo nghĩ cho anh ấy trước tiên.”
“Sống chết là do mệnh, đạo lý này bọn tôi rõ ràng hơn ai hết.
Đến Chính ca ngông cuồng ngạo mạn là vậy cũng từng nói rằng, chỉ cần ông trời muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của anh ấy đi.
Cậu không chứng kiến quá trình trưởng thành của Chính ca, nếu cậu thấy mức độ liều lĩnh của anh ấy năm mười tám mười chín tuổi, thể nào cậu cũng sẽ thắc mắc tại sao Chính ca lại có thể sống lâu như vậy? Địa vị của Chính ca ở Hồng Môn cũng hoàn toàn do anh ấy lăn lộn xông pha nguy hiểm mới giành giật được, anh ấy đã từng chết thay Hồng thúc rất nhiều lần, nhưng lần nào mạng cũng lớn nên mới trở về được từ cửa tử.
Thẩm Binh hỏi anh ấy liều mạng như thế để làm cái gì? Anh ấy nói, một khi liều mạng mà không chết thì sẽ đổi lại được một đời quyền thế vinh hoa, tại sao không đánh cuộc? Sau này tôi tự hỏi, vì sao con người ta sợ chết? Đó là bởi trong lòng họ vẫn còn điều lưu luyến với cuộc đời này.”
“Vậy, lúc Chu Chính mất, anh ấy có sợ không?”
“Sợ, cho nên mới lập di chúc, mới để lại toàn bộ sự nghiệp giành được cả đời cho cậu, mới chen chân vào Hồng Môn sau khi đã rời khỏi đó mấy năm trời.
Thẩm Binh có rất nhiều tâm phúc ở Hồng Môn, sau khi cậu ấy mất, có người tới gặp tôi, nói Chính ca nhất quyết không chịu giao cậu ra, muốn tôi tìm cách giúp đoạt cậu về tay bọn họ.
Hồng Môn có quy định, người tiết lộ bí mật của tổ chức sẽ bị xử tử hình.
Lúc ấy đám người Hồng Môn gây sức ép liên tục, Chính ca khiến cậu bị thương xong thì gọi mấy tên đứng đầu tới, bảo anh ấy đã làm đến giới hạn cuối cùng của bản thân rồi, việc bí mật bị tiết lộ phải xóa sạch, sau này nếu như cậu gặp phải bất trắc gì, anh ấy sẽ tính sổ hết lên đầu Hồng Môn.
Khi Chính ca thật sự nổi giận, sẽ luôn hành động tàn nhẫn, Hồng Môn vẫn phải kiêng kị thế lực của Chính ca nên đáp ứng coi như chấm dứt chuyện này.
Có điều những người trước kia từng theo Hiểu Niên, Hiểu Thanh, cả những người từng phục vụ Thẩm Binh đều căm hận cậu thấu xương, muốn giết cậu quả thực có thể mượn tay của không ít người! Chính ca sợ rằng nếu một ngày anh ấy không còn nữa, sẽ có kẻ nhắc lại chuyện xưa, lôi cậu ra xử gọn, coi đó như bàn đạp cho hắn ta giẫm lên để tranh giành quyền lực.
Cho nên sau khi hai người xa nhau, anh ấy lại bắt đầu gây dựng thế lực trong Hồng Môn, ngay cả đương gia bây giờ của Hồng Môn cũng là tay sai của anh ấy.
Chính ca biết mình chưa chắc đã sống được lâu, phải kiểm soát được đương gia của Hồng Môn thì mới có thể bảo đảm được an toàn cho cậu.”
Nói đến đây, Giang Sơn đột nhiên ngừng lại, ngẩng lên thấy ánh mắt Tưởng Tiệp nhìn mình như đã hiểu tường tận:
“Thực ra tôi…”
“Ừ, tôi hiểu, có phải anh cảm thấy nói ra những việc này không giúp tôi quên đi được Chu Chính phải không?” Miệng Tưởng Tiệp không hiểu sao lại khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhạt, “Anh vốn định nói với tôi Chu Chính tồi tệ thế nào, máu lạnh độc ác ra sao, không đáng để tôi tin tưởng cả đời này.
Có lẽ tất cả những điều đó là thật, nhưng đối với tôi, Chu Chính không phải người như vậy.
Tôi và anh ấy phân phân hợp hợp, trái tim anh ấy ra sao tôi chẳng lẽ còn không hiểu? Tình cảm giữa anh ấy và Thẩm Binh chẳng lẽ tôi không rõ ràng? Nỗi đau mất đi anh em của Chu Chính, chẳng lẽ tôi lại không thấu? Anh ấy không phải kiểu người cam tâm mặc theo số mệnh, từ trước đến nay anh ấy đều làm theo ý mình.
Bị dồn đến bước đường phải làm tôi bị thương, phải đuổi tôi đi, chẳng qua bởi anh ấy đau lòng, không cam tâm tình nguyện vì hai người chúng tôi bị số phận đùa giỡn, mà anh ấy lại thúc thủ vô sách mà thôi.”
“Tưởng Tiệp…”
“Khi thấy anh mua cháo cá tuyết hôm đó, tôi nhớ anh ấy ngại tanh, không thích ăn món đó mà, sau tôi lại nghĩ, lúc anh ấy ăn nó, có phải đang nhớ đến tôi không? Cái đêm Chu Chính xảy ra chuyện, tôi nằm mơ, thấy anh ấy đến nói với tôi lời từ biệt, còn nói chiếc nhẫn kia để lại cho tôi.
Trước kia tôi từng nói với Chu Chính, nếu như một ngày anh ấy thay lòng, không còn cần tôi nữa, thì hãy lấy lại chiếc nhẫn kia tặng cho người yêu tiếp theo, như vậy tôi nhìn ai mang chiếc nhẫn ấy sẽ biết ngay là người tình mới của Chu Chính.
Anh ấy bảo, thằng oắt con nhà em còn định chúc phúc cho bọn anh sao? Tôi đáp, phải, để lúc đấy em có tạt a xít thì cũng sẽ không tạt nhầm người.” Tưởng Tiệp kể mà phì cười, “Nhưng anh ấy luôn mang theo chiếc nhẫn kia, tôi cũng không biết vết sẹo sau lưng là nửa kia của chiếc nhẫn ấy, nếu như tôi sớm biết, sớm nhận ra thâm tâm anh ấy thật sự nghĩ gì, thì tôi đã không để cho những dằn vặt chết tiệt kia níu chân mình không đi tìm Chu Chính.”
Giang Sơn an ủi vỗ vỗ vai Tưởng Tiệp, “Buổi tối trước khi xảy ra vụ nổ súng, anh ấy ở Phần Dạ uống rất nhiều, còn hỏi tôi, cậu nói vì người chết mà cô phụ người sống, như vậy có phải khờ lắm không? Cậu và anh ấy thật sự rất giống nhau, lối suy nghĩ cũng không mấy khác biệt, gặp được nhau cũng có thể coi như may mắn.”
“May mắn ư? Vì tôi mà phải bỏ mạng, như vậy mà gọi là may mắn ư?”
“Chính ca chết không liên quan gì tới cậu! Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, Tưởng Tiệp, cậu hiểu rõ hơn ai hết bây giờ nên sống tiếp ra sao đúng không? Chính ca đã để lại tất cả cho cậu, cậu phải có trách nhiệm đối với anh ấy, phải quản lý chu đáo tất cả mọi thứ anh ấy để lại.”
“Tôi sẽ làm vậy, những gì anh ấy để lại, tôi sẽ dồn hết tâm hết sức của mình để tiếp tục kinh doanh.”
“Vậy cậu có biết, thứ Chính ca quan tâm nhất không phải là mấy thứ tiền tài vật chất đó? Mà chính là cậu, Tưởng Tiệp, nếu như cậu hi vọng người ở dưới đất có thể thanh thản nhắm mắt, thì cậu phải chăm sóc thật tốt bản thân mình.”
“Nhưng tôi luôn cảm thấy, anh ấy vẫn chưa chết, lúc nào tôi cũng ngỡ như đôi mắt anh ấy đang từ một góc bí mật nào đó dõi theo tôi, chỉ cần nhắm mắt lại, là tôi lại có thể cảm nhận được hơi thở của anh ấy.
Hàng đêm, tôi nghe thấy tiếng ngáy như sấm của anh ấy ở cạnh bên, làm cho tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Anh ấy gần như thế, gần tôi như thế, mà tôi lại không thể thấy không thể chạm vào.
Cảm giác này thật đáng sợ, Giang Sơn, tôi càng ngày càng không kiểm soát nổi bản thân nữa rồi, quá khứ giống như một xoáy nước sâu, cuồn cuộn chảy xiết cuốn tôi vào.”
“Cứ từ từ, Tưởng Tiệp, không ai bắt cậu phải thích ứng nhanh như vậy, cho mình chút thời gian, rồi có ngày vết thương sẽ được chữa lành.”
Đôi mắt mới rồi còn chìm trong rối bời của Tưởng Tiệp đột nhiên tĩnh lặng lại, cậu nhìn vào mắt Giang Sơn, giọng nói tuy nhỏ nhưng rất nghiêm túc:
“Anh hãy nói thật với tôi! Giang sơn, Chu Chính thật sự đã mất rồi sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...