Giang Sơn đứng trước khung cửa sổ lớn kéo từ trần xuống sàn nhà, ngoài kia là đồng cỏ hoang vu héo rũ trải dài tới ven hồ nước.
Ở nơi ấy, Tưởng Tiệp đang cưỡi trên mình ngựa, gió lạnh buốt thấu xương, nhưng tấm lưng cậu vẫn thằng tắp giống như một kỵ sĩ chân chính.
Kĩ thuật cưỡi ngựa của Giang Sơn và Thẩm Binh đều do Chu Chính dạy, nhưng anh nói cả hai người bọn họ đều không có tố chất như Tưởng Tiệp, Tưởng Tiệp chỉ vừa dạy là nắm được ngay, không những thế còn cưỡi rất chuẩn.
Năm đó chú ngựa con Tiểu Tiệp sắp tròn ba tuổi, là một tuấn mã thuần chủng cường tráng oai phong, thừa hưởng trọn vẹn khí chất tướng lĩnh của dòng họ đằng nội mình, tuy mới chỉ tham gia giải đua ngựa ở Arlington một lần nhưng Tiểu Tiệp đã về đích thứ hai, chỉ kém vị trí quán quân có nửa thân ngựa, mà đây còn là thành tích cao nhất của những chú ngựa đua được bồi dưỡng tại vùng bản địa Illinois.
Đến giờ Giang Sơn vẫn còn nhớ hôm đó trên dãy ghế VIP tại trường đua, khi Tiểu Tiệp phi thân qua vạch đích, Chu Chính liền đứng dậy, nhìn không chớp mắt, như đang suy nghĩ điều gì, vừa vỗ tay vừa thầm thì: “Giỏi lắm, bảo bối!” Giang Sơn chắc chắn không nhìn lầm, vào cái khoảnh khắc Chu Chính thốt ra hai tiếng “Bảo bối”, gương mặt anh chợt hiện lên thứ cảm xúc dịu dàng đầy phức tạp.
Chính ca, nếu như giờ này anh trông thấy Tưởng Tiệp, liệu anh sẽ có vẻ mặt thế nào? Một ngày sau lễ hỏa táng, nhà tang lễ cử người mang tro của Chu Chính tới biệt thự phía Bắc.
Tưởng Tiệp cầm lấy bình sứ men xanh lắc lắc nhẹ.
Giang Sơn cho rằng cậu đang muốn tìm chiếc nhẫn:
“Nhà tang lễ quy định lúc hỏa táng không được đeo thứ gì quý giá trên người nên chiếc nhẫn kia đã được trả về rồi.”
“Tôi chỉ thấy kì lạ thôi, con người anh ấy sắt đá như thế, vậy mà cũng có thể bị đốt thành tro sao?” Tưởng Tiệp lẩm nhẩm.
Trong tâm Giang Sơn chỉ biết thở dài bất lực, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi bóng lưng vững vàng thẳng tắp kia.
Tưởng Tiệp, rốt cuộc cậu đang chờ đợi điều gì?
“Kẹp chặt chân! Hơi chúi người về phía trước! Tay nắm chắc dây cương!” Chu Chính đứng dưới đất, cầm roi ngựa, hô to hướng dẫn Tưởng Tiệp.
Đó là một buổi chiều xuân ấm áp Chu Chính dạy Tưởng Tiệp cưỡi ngựa, chú ngựa mà Tưởng Tiệp cưỡi được sinh ra ở Úc và có một bộ lông đen tuyền.
“Tẹo nữa lúc ngựa phi đi, ngay sau khi tăng tốc em phải cong cái mông lên biết chưa!”
Tưởng Tiệp đỏ bừng mặt, lườm Chu Chính tóe lửa.
“Anh đang dạy em nghiêm túc! Nhấc mông lên là để giảm bớt áp lực tạo ra từ lưng ngựa, em nghĩ linh ta linh tinh gì đấy hả?” Chu Chính cũng trừng mắt lại.
“Ai bảo anh nói nghe thô bỉ thế chứ?”
“Này! Đề nghị em thể hiện thái độ tôn trọng giáo viên!” Chu Chính phất phất roi trong tay, “Chuẩn bị xong chưa? Bắt đầu!”
Vừa dứt tiếng, chiếc roi không mạnh không nhẹ quất vào mông ngựa, chú ngựa giương vó phóng vọt đi, chạy dọc quanh hồ, bốn chân duỗi dài lao vun vút như gió, tiếng hô lớn của Chu Chính ở phía sau nhỏ dần, nhỏ dần, rồi từ từ mất hẳn.
Sau khi xuất phát chạy chầm chậm một đoạn, Tiểu Tiệp tăng tốc phi nhanh hơn, âm thanh xa xôi trong kí ức như vọng lại mỗi lúc một rõ ràng, “Cầm chặt dây cương, giữ cơ thể thăng bằng, đừng nhìn về phía sau! Tốt, tốt lắm! Chân dồn lực! Thẳng người, giờ ngồi thẳng người lại, đúng rồi! Em làm tốt lắm! Cứ thế! Cứ giữ nguyên như thế!”
Tưởng Tiệp nhắm mắt, lặp lại những động tác mà Chu Chính đã từng chỉ dạy mình, gió bên tai rít gào từng cơn, cậu cảm tưởng như mình đang băng qua một cánh cửa trong suốt, Tiểu Tiệp phi nước đại đưa cậu trở về một chiều không gian và thời gian quen thuộc.
Một đôi tay dịu dàng vòng qua eo, kéo lấy cậu giữ cậu ngồi yên trên lưng ngựa:
“Em cừ lắm, bảo bối.”
“Buồn nôn, ai là bảo bối của anh?”
“Em chứ sao! Em chính là kỵ sĩ tuấn tú nhất trẻ tuổi nhất tài giỏi nhất của anh.”
Chu Chính ngồi phía sau ôm lấy cậu, tựa cằm lên bờ vai cậu, cái miệng của anh không đàng hoàng liên tục quấy nhiễu thổi gió bên tai, cái mũi thì lại chọc chọc vào má cậu, cả hai không ai nói câu nào, nhịp tim và hơi thở hòa quyện làm một với nhau, mặt hồ êm ả tỏa ra những vầng sáng lóng lánh, cùng với những dải rừng mênh mang đương độ chuyển sắc lúc mùa sang, giữa bao la trời đất, tạo nên một bức phông nền trầm lắng thênh thang trải dài đến bất tận.
Tưởng Tiệp mở mắt ra, đập vào mặt là một trận gió lạnh, xung quanh chỉ có đám cây cối trụi lủi, gió xuyên thấu qua tấm thân gầy, quần áo đằng sau không ngừng phát ra những tiếng kêu phần phật như chúng muốn chứng minh cho cậu thấy, phía sau cậu chỉ là một khoảng không lạnh giá, trống vắng mà thôi.
Tưởng Tiệp dần nhận ra bản thân không còn kiểm soát được cơ thể và tinh thần nữa.
Ban đêm không chợp mắt nổi, chán ăn, thậm chí cũng không thể tập trung vào công việc, cuối cùng cậu mất việc làm ở ngân hàng.
Tưởng Tiệp bắt đầu ở lì tại biệt thự phía Bắc, Giang Sơn luôn khuyên cậu đừng tiếp tục về đây.
Việc này đối với cậu có lẽ không khó.
Nhưng cậu không làm được.
Trừ khi có một ngọn lửa thiêu rụi sạch sẽ ngôi nhà này, bằng không, cậu vẫn sẽ mãi cảm thấy nơi đây giống như được từ trường bọc lấy, mà cậu chỉ là một thanh kim loại không có mấy trọng lượng, ngoài việc để mình bị hút chặt vào nó ra thì không còn cách nào cả.
Đầu tháng mười hai, luật sư của Chu Chính tới làm việc với Tưởng Tiệp, nội dung đại khái Tưởng Tiệp được chỉ định là người thừa kế trong bản di chúc của Chu Chính, sắp tới sẽ được thừa hưởng di sản có tổng giá trị khoảng hai mươi tỷ đô của anh.
Hơn ba mươi tuổi đã lập di chúc, cái tên điên này, nếu đã sớm biết không có cơ hội tận hưởng, sao còn kiếm lắm tiền như vậy làm gì? Ai thèm vào mấy đồng tiền thối của anh?
Tưởng Tiệp lục được mấy cuộn băng video không ghi tên trong ngăn kéo.
Cậu lật đi lật lại, nhưng vẫn không đoán được đây là băng gì, bèn cho vào đầu máy, trên màn hình lập tức hiện ra một khoảng không xanh thăm thẳm, chẳng rõ là bầu trời hay mặt nước, còn có cả tiếng của cậu vang lên theo:
“Xưa kia có một nơi, non xanh nước biếc, bãi biển đẹp tuyệt trần.”
Cùng với lời thuyết minh của cậu, ống kính lia sang bãi cát vàng óng ả, xen lẫn những bọt sóng trắng dịu xô bờ.
Đột nhiên giọng Chu Chính cất lên cắt ngang lời cậu:
“Trình độ đặt câu tiếng Trung của em tệ quá, thuyết minh kiểu gì dở ẹc vậy?”
“Này, còn chưa đến phiên anh lên hình đâu, sao dám cướp phần nói của người khác hả? Được rồi, được rồi, chào mừng quý vị đến với tiết mục Mỹ Nam Cơ Bắp từ vùng biển Caribe, nhân vật chính đẹp trai chói lóa của chúng ta hôm nay háo hức ra sân khấu lắm rồi,” ống kính xoay đi chỗ khác, Chu Chính xuất hiện trong màn hình, anh đang nằm phơi nắng, làn da vì đã được bôi kem chống nắng nên sáng rực bóng loáng lên dưới ánh mặt trời chói chang.
“Qua đây đi! Hãy trình diễn cơ bắp của anh trước các vị giám khảo nào!”
Chu Chính đột nhiên hít đất một cái rồi bật dậy, giang rộng hai cánh tay gồng hết cỡ đan chéo trước cơ thể.
“Woa hết xảy!” Tưởng Tiệp tán dương không tiếc lời, “Đây là cơ lưng, rất chắc, rất đẹp, vâng xin anh quay người lại để giám khảo chiêm ngưỡng cơ nhị đầu, cơ tam đầu, cơ ngực, cơ bụng….Ế!” Ống kính bất thình lình bị bàn tay chặn lại, chỉ còn tiếng cậu la lên, “Anh làm vậy là phạm quy đó! Mặc quần vào ngay, không băng bị hải quan giữ lại bây giờ, buôn lậu phim đen là bị phạt tiền đó biết chưa.”
Hình ảnh xuất hiện trở lại, gương mặt cười cợt gian tà của Chu Chính hiện ra:
“Phim đen một người đóng sao được? Hay là chúng ta cùng hợp tác đi.”
“Này! Anh làm gì thế! Đang quay anh mà!” Trong màn hình chỉ còn trông thấy cặp chân vung đá loạn xạ của cậu.
Cuối cùng camera bị ném sang một bên, loáng thoáng âm thanh của hai người:
“Sao không quay cái bộ dạng tôm hùm của em ấy? Lại chỉ quay mỗi mình anh?”
“Cái gì!”
“Em phơi nắng chẳng khác nào con tôm hùm bị hấp chín, em biết anh thích ăn nhất là món này, giờ chỉ muốn nuốt em vào bụng thôi.”
“Không được! Sao anh lại như vậy hả? Bỏ tay ra! Này, camera vẫn còn đang quay đó!”
“Nhưng ống kính đang hướng lên trời mà.”
Trên màn hình quả thật chỉ còn lại không gian xanh biếc chói lóa, không gợn một áng mây, bầu trời như được nước biển Caribe gột sạch tinh tươm, trong veo quang đãng.
Dần dần, giữa tiếng sóng xì xào nho nhỏ vang lên tiếng thở dốc trầm trầm của đàn ông.
Nhớ lại khoảng thời gian ấy cùng Chu Chính sinh hoạt phóng túng không tiết chế, Tưởng Tiệp ngồi dưới sàn nhà tựa vào sô pha, cảm thấy một dòng chảy nóng bỏng từ trên mặt lan tràn xuống phần thân dưới của mình.
Ưm! Không! Cậu rên rỉ ôm chặt lấy đầu gối, cố gắng đè xuống dục vọng bùng lên như lửa cháy thiêu đốt.
Giang Sơn đang đứng dưới tầng nghe điện thoại, bỗng bị tiếng kêu trên tầng cắt ngang.
Hắn hạ ống nghe trong tay xuống, lập tức nhận ra ngay đó là tiếng thét thất thanh đau đớn của Tưởng Tiệp.
Giang Sơn quăng điện thoại, chạy một mạch lên trên tầng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...