Tưởng Tiệp tỉnh lại trong bệnh viện, nắng sớm chiếu xuyên qua khung cửa sổ, óng ánh vàng nhạt, tỏa ra hơi ấm đọng trên gò má trái của cậu.
Cậu khẽ nâng tay che mắt, trong khoảnh khắc, Tưởng Tiệp không xác định nổi, hiện giờ đang là mùa đông năm ấy khi cậu và Chu Chính chia ly, hay là còn xa hơn cả thế, phải chăng cậu đã quay về thời điểm cả hai thậm chí còn chưa từng gặp mặt? Trong cơn mơ mơ thực thực, Tưởng Tiệp nghe thấy âm thanh chính mình bật khóc nức nở, nhưng gương mặt vẫn khô ráo, không có lấy một giọt nước mắt.
Hè năm 2003, sau quá trình thẩm vấn kéo dài hơn nửa năm, Lâm Nguyên bị kết án tù ba năm vì tội ngộ sát, vĩnh viễn bị trục xuất khỏi ngành cảnh sát.
Tuy nhà họ Lâm cũng đã nhờ cậy đủ mọi loại quan hệ, nhưng Tưởng Tiệp biết, lí do có mức án nhẹ như vậy, căn bản là vì Chu Chính không truy cứu đến cùng, những chứng cứ nắm trong tay kia, anh cũng không công khai.
Nhưng tha cho Lâm Nguyên không có nghĩa là Chu Chính cũng sẽ cho cậu một cơ hội.
Quan hệ giữa cậu và anh cuối cùng vẫn phải chấm dứt, mà còn theo một cách không hề thoải mái.
Vừa xuất viện, Tưởng Tiệp đã thấy đồ đạc của mình được đóng gói chuyển tới bằng đường bưu điện, ngay cả máy tính xách tay cậu để ở trường cũng bị gửi trả về, chỉ có duy nhất chiếc nhẫn Trường Dạ Vị Ương là không thấy đâu.
Sau mấy lần tự lục lọi tìm kiếm, Tưởng Tiệp không nhịn được nữa quay sang hỏi ba:
“Lúc con ở bệnh viện, trên người con không có đeo cái gì sao?”
“Đeo mỗi bộ dạng thương tích đầy mình thôi, không còn gì khác nữa.”
“Vậy tay con thì sao? Không đeo gì thật ư?”
Thấy ba lắc đầu nghi hoặc nhìn mình, Tưởng Tiệp mới chấp nhận rũ bỏ mọi hi vọng.
Cậu và Chu Chính, đã thật sự kết thúc rồi.
Tháng 6 năm 2003, sự nghiệp của Chu Chính bước vào thời kì đỉnh cao, công ty anh góp vốn đã giành được dự án lớn phát triển đô thị miền Nam của Chính phủ, còn bản thân Chu Chính lại được tuần san kinh tế mời phỏng vấn độc quyền, trở thành người Hoa đầu tiên được vinh dự xuất hiện trên trang nhất của tạp chí, tiếng tăm không ai bì kịp.
Tưởng Tiệp dọn ra khỏi nhà ba mẹ, thuê một căn hộ nhỏ, vừa xin làm thêm tại một ngân hàng bình thường vừa bận rộn chuẩn bị cho kì nhập học mùa xuân.
Cuộc sống của cậu quay một vòng tròn thật to, cuối cùng lại trở về với quỹ đạo của nhiều năm trước.
Mùa thu năm nay lâu qua một cách kì lạ, thời tiết tháng mười một tuyệt đẹp như trong câu chuyện cổ tích, cứ mỗi khi tối đến, những ánh đèn lại rực rỡ sáng bừng lên, tựa cả rừng hoa đua nhau nở rộ, dù là đêm nhưng vẫn có cảm giác như đang giữa ban ngày.
Trên đường Delta có một quán pub, nơi đây là chỗ tụ tập quen thuộc của cộng đồng người Hoa.
Trên sân khấu giữa quán, đám thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ca hát dưới ánh đèn.
Hạ Trọng Ngôn len lỏi qua dãy hành lang huyên náo để tới căn phòng đặt riêng trên tầng hai, vừa mới bước chân vào cửa, đã nghe thấy giọng Tiểu Chung:
“Hội trưởng tới rồi.”
“Ừ,” Hạ Trọng Ngôn nhìn xung quanh một lượt, “Tưởng Tiệp đâu?”
“Mới ra ngoài hút thuốc, để em đi tìm nó, phải có đủ mặt anh với nó thì mới bắt đầu cắt bánh được.”
“Để anh đi cho.”
Tưởng Tiệp thích hút thuốc ở nơi có thể ngắm được sao, và phải thật yên tĩnh, cả người cậu chìm trong làn khói thuốc vây kín, đôi mắt phủ mờ sương, dường như đang hoài niệm lại dường như đang muộn phiền.
Ban đầu chỉ là cầm lên hút thử một lần, nhưng chẳng ngờ lại hút đến mức không thể tiết chế được, chứng nghiện thuốc lá của cậu càng ngày càng nghiêm trọng, bệnh ho khan vì thế cũng tái phát thường xuyên hơn.
Quả nhiên tại con ngõ nhỏ ngoài lối cửa sau, Hạ Trọng Ngôn tìm thấy Tưởng Tiệp đang đứng ngước nhìn bầu trời.
Cửa không khóa chắc, để lộ một khe hở nhỏ, loáng thoáng nghe thấy tiếng hát từ trong quán pub vọng ra.
Hạ Trọng Ngôn nhìn bao thuốc bị Tưởng Tiệp bóp bẹp dí trong tay, không khỏi nhíu mày:
“Mỗi ngày một bao? Tốc độ nghiện thuốc của em cũng kinh khủng quá đấy.”
Tưởng Tiệp quay đầu liếc Hạ Trọng Ngôn một cái, dụi tắt mẩu thuốc trong tay, ném vào thùng rác:
“Anh đến khi nào vậy? Ban nãy em không nhìn thấy anh.”
Hạ Trọng Ngôn thở dài, nói, “Quay vào thôi! Mọi người đang chờ anh em mình để còn cắt bánh!”
Tưởng Tiệp từ trước đến nay luôn giấu kín tâm tư, mặc dù hiện giờ cậu không còn tránh né Hạ Trọng Ngôn nữa, cũng coi hắn là bạn bè, nhưng mỗi khi đứng trước mặt hắn cậu đều mang theo vẻ phòng bị.
Có đôi khi Hạ Trọng Ngôn nghĩ, phải là người giỏi giang đến mức nào thì mới có thể khiến Tưởng Tiệp mở rộng lòng, cho phép đặt chân vào cấm địa bí mật của cậu.
Trong phòng đã tắt đèn, những ngọn nến lung linh trên bánh ga tô như lơ lửng bay giữa không trung, từ ngoài cửa chầm chậm lướt vào.
Bóng tối xung quanh khiến trái tim Tưởng Tiệp lặng lẽ run rẩy, dường như một mảnh kí ức của cậu đang quay ngược trở về, những âm thanh ồn ào huyên náo xung quanh tựa hồ bị hút cạn, chỉ còn lại giọng nói rõ ràng thân quen ấy:
“Mau thổi nến đi! Thổi xong là thêm một tuổi mới, năm nay em bao tuổi rồi?”
“Mười chín.”
“Hả? Em nói thật hay đùa thế?”
“Đương nhiên là thật rồi?”
“Nói miệng không có bằng chứng, phải kiểm tra thân thể mới được.”
“Ai nói em không có bằng chứng? Em có bằng lái xe này…Ế, anh làm cái gì thế?”
Chu Chính chồm lên người Tưởng Tiệp, tay nhanh nhẹn kéo quần cậu xuống, ngẩng lên thì thầm vào tai cậu:
“Chỉ có nhóc con dưới này là thành thực nhất, coi kích cỡ là biết ngay em có đúng mười chín hay không.”
“Chả nhẽ càng lớn thì cái đó càng to chắc?”
“Chính xác.
Để xem cái của em năm nay có dài ra tẹo nào không nào.”
“Ha ha ha,” Hơi thở vương mùi thuốc lá của Chu Chính phả vào phần da thịt nhạy cảm bên tai Tưởng Tiệp, cậu không nhịn được khúc khích cười rộ lên: “Vậy chẳng phải cái của anh dài ngoẵng như vòi voi rồi sao?”
“Em là đang hâm mộ kích cỡ của anh, hay là đang chê anh già đó?”
“Hỏi thừa, đương nhiên là chê anh già rồi.”
“Tên nhóc con này, dám cười anh? Muốn biết nó lớn thế nào, em tự tay đo không phải là ra ngay sao.”
Cả hai lộn nhào từ trên sô pha xuống dưới sàn, cây nến cắm trên bánh ga tô đặt ở bên cạnh đã cháy hết, sáp loang ra dòng chữ đẹp mắt viết bằng bơ trên mặt bánh, nhưng chẳng ai buồn quan tâm.
“Này! Em đang nghĩ gì thế?”
Đèn trong phòng đã được bật lên từ lúc nào, một đĩa bánh ga tô đang chìa ra trước mắt Tưởng Tiệp, phía sau là gương mặt của Hạ Trọng Ngôn.
“Không có gì.” Tưởng Tiệp nhận lấy bánh ga tô đặt sang một bên, quay ra nói với Tiểu Chung, “Tôi đi rửa tay đã.”
Trong gương là một gương mặt đỏ rực bất thường, tóc tai ướt nhẹp ép xuống bên thái dương, hai cánh tay tì trên bồn rửa mặt không kìm được run lên lẩy bẩy.
Tưởng Tiệp cảm thấy hơi thở của mình gấp gáp, tim nhảy thình thịch thình thịch như muốn bắn ra khỏi lồng ngực.
Bỗng cửa phòng vệ sinh bị mở ra, Tiểu Chung cuống quít chạy tới:
“Có phải ông thấy không thoải…” Hắn nhìn khuôn mặt Tưởng Tiệp xong liền lập tức đần thối ra, “Trời ạ, ông làm sao thế này?”
Nói dứt, Tiểu Chung áp tay lên trán Tưởng Tiệp, giọng cao vút lên vài tông:
“Ông bị sốt rồi, không phải ban nãy vẫn còn khỏe mạnh sao? Sao tự nhiên lại…Mẹ, ông bảo tôi là cái bệnh kia của ông đã chữa khỏi rồi cơ mà?”
Tiểu Chung vừa lái xe vừa để ý tình hình thằng bạn ngồi bên.
Tưởng Tiệp ngồi lệch sang một phía, đầu cúi thấp, nhưng vẫn tỉnh táo.
“Có phải mấy thành phần IQ càng cao thì EQ càng lẹt đẹt không vậy? Đợt đi Bắc Kinh công tác, tôi gặp chị Văn Du đấy.
Chị ấy hợp tác với bạn mở một công ty luật, làm ăn khá khẩm lắm.
Cái tay họ Trương hợp tác cùng cứ lẵng nhẵng bám đuôi chị ấy y như thằng cháu trai, nhưng mà Văn Du vẫn chưa gật đầu đồng ý đâu.
Ông nói coi, cái gã Chu Chính của ông thì có gì tốt đẹp? Ông cứ tự làm khổ mình như thế có đáng không?”
“Ai làm khổ ai cơ?” Tưởng Tiệp nhỏ giọng hỏi.
“Ầy, ông nhìn ông coi, còn trẻ phơi phới thế này mà đã ôm một đống bệnh, tất cả rốt cuộc là vì ai? Còn nữa, chứng phát sốt của ông đã đỡ mấy năm rồi, sao giờ lại tái lại? Cả vết sẹo trên người ông nữa, lúc da thịt bị đốt ông đau đớn cỡ nào hả? Đau dã man tàn bạo như thế, vậy mà ông vẫn không quên được gã ta.”
“Càng đau càng nhớ.” Tưởng Tiệp thầm thì.
“Ông nói cái gì? Dù sao ông ấy, đã biết chỉ cần nghĩ đến gã ta một chút là người ngợm sẽ có vấn đề, vậy thì phải quản lý bản thân cho tốt vào.
Chu Chính còn vĩ đại hơn cả ông trời chắc, không nhớ tới gã ta thì không sống được sao? Trái đất thiếu gã ta thì không quay được hả?”
Gương mặt Tưởng Tiệp vùi vào trong áo bành tô, len lén nở nụ cười.
Không phải vì đau lòng nên mới nhớ Chu Chính, trong kí ức của cậu còn lưu giữ cả những điều ngọt ngào.
Thời gian không ngừng trôi, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Tưởng Tiệp là con người luôn nhìn về phía trước, nhưng thân thể cậu, tinh thần cậu, đã quen với việc có Chu Chính ở bên rồi, muốn quên, không phải một sớm một chiều là quên được.
Nếu đã không hối hận, tại sao lại phải cố gắng quên đi? Bóng đêm yên ả vắng lặng ngoài kia, từ từ lan tỏa hòa vào hương vị thanh mát của hồi ức.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...