Trường Dạ Vị Ương FULL


Trước ngày Giáng Sinh, trời đổ tuyết như mọi năm.

Tuyết rơi lả tả, toàn bộ khu rừng gần căn hộ của Chu Chính biến thành một cánh đồng tuyết trắng xóa.

Giang Sơn đứng trước cửa phủi phủi tuyết đọng trên người, vừa bước vào nhà đã thấy Thẩm Binh đang ngồi trên sô pha xem ti vi:
“Chính ca đâu rồi?”
“Đang ở trên tầng, lát mới xuống.”
“Tối nay ăn lẩu cay hả?” Giang Sơn háo hức hỏi.
“Cái mũi chó của anh không ngửi thấy à?” Thẩm Binh buồn chán muốn chết liên tục chuyển kênh.

Giang Sơn làm bộ hít hít mũi, trong không khí đúng là thoang thoảng một mùi hương cay cay nồng nồng.

“Tưởng Tiệp đi vắng sao?” Bệnh ho của Tưởng Tiệp vừa mới đỡ hơn, phải kiêng đồ cay.

Chu Chính sợ cậu không kiềm chế nổi bản thân nên khi có cậu ở nhà đều không cho làm bất cứ món cay nào cả.
“Về nhà rồi, hôm nay sinh nhật ba thằng bé.” Chu Chính vừa đi xuống cầu thang vừa nói với Giang Sơn.
“Hay lắm, tối nay được một bữa ra trò rồi.”
Đầu bếp của Chu Chính là dân Tứ Xuyên, tài nghệ chế biến các món cay Tứ Xuyên thì khỏi phải bàn.
Bữa cơm chỉ có ba anh em, nhưng bầu không khí lại không hề gò bó.

Khi có Tưởng Tiệp ở đây thì khác, mặc dù cậu chẳng quan tâm phong thái ăn uống của người khác ra sao, nhưng cũng sẽ không nói năng gì, khi ăn luôn luôn yên lặng, lịch sự.

Lúc nào cậu cũng bảo, mọi người cứ dùng bữa tự nhiên, cậu đã quen thế rồi không sửa được.
“Tìm ra tên người kia rồi?” Trong lúc chờ nồi lẩu sôi, Chu Chính hỏi.
“Dạ.” Giang Sơn và Thẩm Binh liếc mắt nhòm nhau, trong lòng than trời, đây mà là ăn cơm hả, đang dấy binh hỏi tội thì có.
“Vâng dạ cái gì? Dò ra được thông tin đó từ đâu?” Chu Chính thấy cả hai im phăng phắc không dám ho he, hơi bực bội, “Hai cậu biết anh ghét nhất là bị người khác làm chuyện lén lút sau lưng mình, căm nhất là bị người khác lừa gạt, bây giờ muốn anh đích thân vạch tội, hay là tự các cậu khai ra?”
“Tưởng Tiệp có giúp chút chút.” Giang Sơn vội vã nói, “Một thành viên người Hoa trong tổ điều tra là bạn của cậu ấy.”
“Không phải trước kia anh đã nói không được để Tưởng Tiệp nhúng tay vào chuyện của chúng ta sao? Mấy lời anh dặn các cậu bỏ ngoài tai hết rồi?”
“Đâu có?” Giang Sơn cảm nhận được sự bực dọc trong giọng nói của Chu Chính, đó là điềm báo trước đại ca hắn sắp sửa nổi giận, “Em chỉ nghĩ là Tưởng Tiệp rất thông minh, hành động cũng rất khôn khéo, hơn nữa cậu ấy lại muốn giúp anh, em cũng không nỡ lòng nào kiên quyết từ chối cậu ấy.”
Chân Giang Sơn ở dưới bàn đạp đạp Thẩm Binh mấy cái, sao cậu không chịu nói gì hết hả, đang lúc này lại giả làm kẻ câm là sao.

Thế nhưng Thẩm Binh chỉ dùng đũa nhấc chiếc muôi chìm nghỉm ở trong nồi lẩu lên, chẳng hề có ý định lên tiếng, Giang Sơn đành phải nhìn nhìn Chu Chính, cất giọng mềm mỏng:

“Chuyện lần này gấp rút quá, không bàn bạc với anh được, sau này chuyện gì em cũng sẽ nghe theo anh.”
Chu Chính nhìn nước lẩu bắt đầu sôi sùng sục lên, chau mày một cái, nhưng lại cố kìm cơn giận trong lòng xuống:
“Hôm nay anh nhắc lại một lần nữa, không được cho Tưởng Tiệp tham gia vào việc làm ăn của chúng ta, những chuyện cậu không giải quyết được, nếu như Tưởng Tiệp chủ động yêu cầu, cậu cũng không được phép cho thằng bé tham gia.

Lần sau còn dám lén lút thông đồng với Tưởng Tiệp giở trò, không báo cáo với anh, anh đảm bảo sẽ không dễ dàng tha cho cậu.

Mau ăn đi!”
Sao chỉ mỗi em? Thẩm Binh cũng biết mà, Giang Sơn than khổ trong lòng, cảm thấy mồ hôi lạnh ở bàn tay mình đều túa ra hết, nhưng dù sao cũng vẫn phải bội phục khả năng của Tưởng Tiệp, đại ca bị Tưởng Tiệp quản lý kiểu gì mà bây giờ đã biết kiềm chế tính khí nóng nảy, hôm nay thậm chí còn không văng tục câu nào.

Giang Sơn trừng mắt lườm Thẩm Binh đang thảnh thơi cắm đầu ăn uống ở phía đối diện, đúng là cái thằng vô lương tâm, lúc cần kíp lại giả câm giả điếc, xui xẻo đều chỉ biết đùn đẩy hết lên người anh mày phải không? Ngoài miệng tức tối gào lên:
“Này! Thẩm Binh, đưa lá lách bò cho anh mày mau.”
***
*Điển tích Khương Thái Công câu cá: Khương Thái Công chính là Khương Tử Nha, đệ tử tài giỏi của Nguyên Thuỷ thiên tôn trên núi Côn Lôn, nhận mệnh thầy xuống núi giúp đỡ Văn Vương diệt Trụ sáng lập triều Tây Chu.

Biết mình đã có tuổi, trước nay lại chưa có giao tình gì với Văn Vương, để được Văn Vương công nhận tài năng là rất khó.


Bởi vậy hàng ngày ông ra bờ sông Vị câu cá.

Người thường câu cá đều dùng lưỡi câu cong, phía trên móc mồi câu cá, sau đó để lưỡi câu chìm xuống nước, dụ cá cắn câu.

Nhưng Khương Tử Nha lại dùng lưỡi câu thẳng, đã không có mồi câu, cũng không để lưỡi câu chìm xuống nước, mà để cách mặt nước ba thước.

Mọi người ai cũng thấy kì lạ nhưng Khương Tử Nha chỉ đáp ông không dùng lưỡi câu này để câu cá câu tôm, mà là đang câu thời câu vận.

Ông kiên nhẫn chờ đến năm 80 tuổi, cuối cùng Văn Vương cũng đi ngang qua, thấy Khương Tử Nha không cần mồi mà vẫn câu được rất nhiều cá, nghĩ rằng đây là kỳ nhân, liền chủ động ra nói chuyện, phát hiện ra Khương Tử Nha quả đúng là người tài nên liền đưa ông về làm quân sư phò tá mình diệt Trụ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui