“Đi đâu vậy?” Khi Chu Chính giúp Tưởng Tiệp mặc áo len chui đầu để giữ ấm, Tưởng Tiệp cố nhích bằng được hai con mắt từ cổ áo ra, hỏi.
“Dẫn em đi xem cái này.” Chu Chính thần thần bí bí, “Anh có quà cho em.”
Tưởng Tiệp nheo mắt nhíu mày: “Không phải định lừa em đấy chứ? Nói cho anh biết trước, em sẽ giận đấy.
Ây, không mặc cái này đâu, trời làm gì lạnh đến mức ấy?”
Vừa thấy Chu Chính cầm chiếc áo khoác lông chồn lên, Tưởng Tiệp hấp tấp kháng nghị.
“Trời trở lạnh rồi, ngoài kia lạnh lắm! Nhỡ em bị cảm thì sao? Ba em lại chẳng chạy tới đây giết anh?”
“Anh đi chết đi, anh nghĩ ba em là anh hả?”
“Có mặc không nào?”
“Bảo không mặc là không mặc, anh nghe không hiểu tiếng Trung Quốc à?”
“Này! Hơi bị to gan rồi đấy nhé, dám nói chuyện với anh kiểu đó? Em coi anh như đàn em mà ra lệnh hả?”
Tưởng Tiệp nở nụ cười đắc ý, cặp mắt sáng lên lấp lánh, chiếc mũi nhỏ nhăn vào: “Ừ đúng rồi đấy, có vấn đề gì không?”
Tại khoảnh sân sau rộng lớn, chiếc xe điện chuyên dùng trong sân gôn từ từ lăn bánh đến ven hồ.
Vết thương trên đùi Chu Chính đã hoàn toàn lành lặn, nhưng bước đi vẫn hơi cà nhắc, nhất là vào thời tiết mùa thu đang se lạnh thế này, thật sự rất bất tiện.
Bởi vậy Giang Sơn mới cho chuyển một chiếc xe điện tới, “Sân sau nhà anh còn to hơn cả sân gôn nữa, xài cái này là chuẩn nhất.”
Một tuần trước Tưởng Tiệp xuất viện, cậu dọn tới ở cùng với Chu Chính.
Không khí nơi này rất tốt, rất thích hợp để nghỉ ngơi.
Chu Chính đang ép cậu tập thể hình, đối với nhiệm vụ này cũng tỏ ra cực kì có trách nhiệm.
Có lần Tưởng Tiệp chạy máy đến nỗi bị chuột rút, ngồi bẹp dưới đất không gượng dậy nổi, ngẩng đầu lên nhìn Chu Chính oán thán:
“Anh thật sự hết mình vì trọng trách cao cả, hay là vì ngược đãi em mang lại niềm vui cho anh đấy?”
“Bao giờ em bằng được anh thì sẽ không cần tập luyện nữa.”
“Bằng được anh là bằng như nào…” Tưởng Tiệp còn chưa nói hết câu đã thấy Chu Chính cúi xuống ôm lấy eo mình, ngay lập tức trời đất chao đảo, cả người cậu bị Chu Chính vác lên vai hệt như vác tảng thịt heo.
“Này! Thả em xuống ngay! Trông như con heo chết ấy, mất mặt lắm.”
“Nuôi cái loại heo như em, ăn hoài mà vẫn toàn xương, không phải lỗ chết anh rồi sao?”
Cảm nhận được những bước đi không còn vững chãi của Chu Chính, mặt Tưởng Tiệp dí sát vào tấm lưng vạm vỡ của anh, thủ thỉ:
“Chắc phải nuôi loại heo như anh thì mới có lời, người không có mỡ mà chỉ toàn thịt nạc thôi.”
Từ xa Tưởng Tiệp đã trông thấy bên cạnh hồ có một nhà kho rất lớn, nhưng không nghĩ đó lại là chuồng ngựa.
Không gian bên trong được bố trí rộng rãi, chỉ có hai con ngựa, nói đúng ra chỉ có một con rưỡi thôi, bởi vì một trong hai mới chỉ là ngựa con được sinh ra cách đây không lâu.
Nó rúc sát vào bên mình ngựa mẹ, không ngừng cọ cọ mặt mình lên cổ mẹ.
Trông thấy Tưởng Tiệp và Chu Chính đi tới trước mắt, nó hiếu kì nghiêng nghiêng đầu nhìn hai người.
Ngựa mẹ ngựa con đều có bộ lông đen bóng, tựa như lớp vải gấm dày thượng hạng, không bị pha tạp thêm bất kì màu sắc nào khác.
“Đây là quà cho em.
Còn nhớ cái tối anh gọi điện cho em muộn không? Anh gạt em bảo là anh có khách, thật ra đêm hôm đó con ngựa này ra đời, cũng coi như là khách luôn.”
Tưởng Tiệp liền thò tay qua thành chuồng vuốt vuốt thân mình ngựa con.
Ngựa con tưởng cậu đút cho nó ăn, liền lè lưỡi liếm liếm tay cậu, thấy ngứa, Tưởng Tiệp khúc khích cười rộ lên.
Chu Chính vội giật tay cậu lại.
“Coi chừng nó tưởng tay em là cà rốt gặm sạch luôn bây giờ.”
“Làm sao có chuyện ấy được? Trông nó rất ngoan mà.”
“Nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.
Em không muốn biết tên nó là gì à?”
“Mới đầy tháng đã có tên rồi ư?” Tưởng Tiệp hào hứng hỏi, “Nó tên gì vậy?”
“Tiểu Tiệp.” Chu Chính đáp, “Con ngựa con này tên là Tiểu Tiệp.”
“Hả? Vậy mỗi khi anh gọi Tiểu Tiệp, làm sao em biết được anh đang gọi nó hay gọi em?”
“Ừm, cũng có lý, vậy thì em phải đổi tên.”
“Sao lại bắt em đổi.”
“Nó còn nhỏ, em phải nhường nó chứ.
Nó thích cái tên Tiểu Tiệp này, em cũng phải nhường cho nó.”
“Thế em thì sao?”
“Ừm…vậy anh sẽ gọi em…xem nào, là cục cưng, em yêu, nhóc yêu dấu, trái tim bé bỏng, bảo bối của anh…”
“Anh biến đi, anh mang mấy cái cái tên này đi mà dỗ ngọt người khác!” Không hiểu sao, hai má Tưởng Tiệp đột nhiên đỏ phừng phừng, “Nếu thế…sau này ngựa con lớn lên…không phải mỗi ngày anh đều sẽ…sẽ cưỡi Tiểu Tiệp sao?”
Chu Chính nhìn chằm chặp gương mặt đỏ au của Tưởng Tiệp, tiếp sau đó vài giây, đột nhiên cười phá lên, “Ha ha ha ha! Anh thật sự chưa nghĩ tới vấn đề này!”
“Im ngay!” Hai mắt ngùn ngụt lửa giận, Tưởng Tiệp nhằm ngực Chu Chính tung ngay một cú đấm, “Anh còn dám nói anh không nghĩ đến?”
“Thật mà, anh thề anh chưa hề nghĩ đến!”
“Hừ!” Tưởng Tiệp lườm lườm ra bộ tức giận, nhân cơ hội thụi cho Chu Chính thêm vài cú nữa, “Không cho phép anh cười như vậy!”
“Được được,” Chu Chính cố hít thở lại bình thường, “Đừng đánh nữa, giờ em khỏe như vâm, bị em đánh đau lắm.”
“Đáng đời.
Còn dám bày ra cái điệu cười dâm đãng đó, em sẽ bẻ nốt cái chân còn lại của anh.”
“Độc ác vậy! Nếu mà như thế, em sẽ phải cõng anh đi khắp nơi, người chịu khổ không phải là em sao?”
“Tưởng bở vừa, ai thèm để ý đến anh.” Tưởng Tiệp đảo tầm mắt sang chú ngựa con, hỏi:
“Sao tự nhiên anh lại muốn tặng quà cho em vậy?”
“Mừng em bình phục, Tưởng Tiệp, em còn sống thật sự là kì tích, em đúng là kì tích của anh.”
“Cũng biết nói mấy lời cảm động cơ đấy?” Tuy đáp như vậy, nhưng trong mắt Tưởng Tiệp lại hiện đầy sự tin tưởng.
“Em cũng biết anh không giỏi ăn nói, nếu như anh có thể dẻo miệng như Giang Sơn, ngày nào anh cũng nói những lời ngọt ngào cho em nghe.”
Tưởng Tiệp thoáng xúc động, rướn người lên.
“Anh nói cái gì em cũng thích cả.” Nói rồi cậu ép môi mình lên đôi môi thoảng vị thuốc lá của Chu Chính, nhưng Chu Chính lại cụt hứng bảo:
“Em còn chưa nói em thích hay không thích món quà này!”
Tưởng Tiệp gật đầu, trả lời đầy chân thành,
“Thích chứ, đương nhiên là em thích rồi.”
“Thế…thế anh sẽ được cưỡi Tiểu Tiệp chứ?”
Câu này vừa thốt ra khỏi miệng, bụng tức khắc ăn phải một cú đấm trời giáng, Chu Chính đau đến nỗi ôm chặt bụng, còng cả người xuống,
“Em…em dám mưu sát chồng.”
“Hứ, là diệt trừ tên sắc lang dâm ma đại biến thái!”
Ban đêm Tưởng Tiệp ngủ không ngon, thi thoảng vào buổi chiều sẽ cuộn mình nằm trên sô pha cạnh cửa sổ trên lầu chợp mắt một lát, coi như là ngủ bù.
Mỗi lúc như vậy, Chu Chính đều đi ra khỏi phòng, tránh làm phiền đến cậu.
Giấc ngủ trưa của Tưởng Tiệp cũng không quá lâu, chỉ chừng một tiếng.
Hôm nay Chu Chính định đi lên lầu lấy ít đồ thì thấy Tưởng Tiệp đang đứng ở ban công nói chuyện điện thoại.
Anh bèn ngồi ở sô pha đợi cậu.
“Sao hôm nay ngủ ít vậy?”
“Em không buồn ngủ lắm.”
“Không phải em bảo sẽ nhập học vào mùa xuân tới sao? Chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Đợt báo danh kết thúc đúng lúc em nằm viện nên không đăng ký kịp.”
“Vậy còn kì mùa thu?”
“Còn xa lắc! Việc gì phải vội.
Sao hả? Em không đi học, anh không nuôi nổi em à?”
“Không, chỉ là anh sợ em buồn chán thôi.” Chu Chính vỗ nhè nhẹ vai Tưởng Tiệp, “Ngủ thêm lát nữa đi! Anh ở phòng sách dưới lầu.”
“Ừ.”
Tưởng Tiệp nhìn Chu Chính đi xuống tầng dưới, trong lòng nghĩ về những lời Giang Sơn nói qua điện thoại, tổ trọng án Liên bang lại bắt đầu tiến hành điều tra, người của Giang Sơn tra ra được trong tổ ngoại trừ Lâm Nguyên, còn có một vị chuyên gia người Hoa, hơn nữa bọn họ còn tìm được một nhân chứng quan trọng.
Giang Sơn vẫn chưa thu thập được tài liệu cụ thể, theo những gì anh ta nói thì,
“Việc khẩn cấp trước mắt là tìm ra tên của nhân chứng kia.”
“Trong số những người qua lại với các anh, không có ai khả nghi sao?” Tưởng Tiệp hỏi.
“Tất cả những người từng trực tiếp liên hệ với Chính ca đều được lập hồ sơ, nhưng số lượng quá lớn, rất khó kiểm tra.
Chỉ cần biết được tên nhân chứng kia thì mọi việc đều trở nên đơn giản.”
Trong đầu Tưởng Tiệp từ từ hình thành nên một kế hoạch, cậu nói:
“Tôi nghĩ, tôi biết vị chuyên gia người Hoa kia.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...