Tưởng Tiệp vừa mới tắm xong, tóc ướt sũng nước. Cậu vừa cầm khăn lau đầu vừa bước ra ngoài phòng khách, một cơn gió lạnh thổi qua làm cậu run lên cầm cập. Tưởng Tiệp liền đi kiểm tra xung quanh, cửa sổ đều được đóng kín, cửa ban công cũng đã khép chặt.
“Lạ thật, rốt cuộc là gió từ đâu nhỉ?”
Phòng đọc sách của Chu Chính nằm ngay bên cạnh gian phòng nhỏ của Tưởng Tiệp, cửa sổ bên trong để mở một cánh, gió lạnh ùa vào thổi rèm cửa bay phần phật. Tài liệu trên bàn cũng loạt xoạt sắp sửa bay tứ tán đến nơi. Tưởng Tiệp hơi do dự. Đây là phòng làm việc của Chu Chính, để tránh bị nghi ngờ, từ trước đến nay cậu chưa bao giờ đặt chân vào chỗ này. Thế nhưng ngoài kia trời bắt đầu mưa lất phất, bàn làm việc lại đặt ngay sát cửa sổ, gió cuốn theo mưa hắt vào trong, sợ rằng đống giấy tờ kia sẽ bị ướt hết mất. Tưởng Tiệp suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc quyết định bước vào phòng. Duỗi tay đóng cửa sổ lại, quấn rèm cài vào móc cẩn thận. Mặt bàn quả nhiên đã ướt, cậu rút hai tờ khăn giấy lau thật khô, lúc này mới để ý trên bìa xấp tài liệu có ghi hai chữ “Tuyệt Mật”, Tưởng Tiệp đờ ra tại chỗ, cảm thấy hơi bối rối.
Chu Chính vân vê điếu thuốc lá, theo dõi camera giám sát thông qua di động, Tưởng Tiệp lau khô tập giấy tờ, kiểm tra những cửa sổ khác, sau đó mới ra khỏi phòng đọc sách. Chu Chính đóng điện thoại lại bỏ vào trong túi áo, rít một hơi thuốc thật dài rồi từ từ nhả khói ra. Làn khói xanh lơ lửng trong gió đêm, chẳng mất chốc đã tan vào không khí.
Cửa ban công mở ra, Tưởng Tiệp kinh ngạc nở nụ cười hỏi:
“Anh ở đây sao? Tôi tưởng anh ra ngoài rồi. Sao không hút thuốc ở trong phòng, ngoài này lạnh lắm.”
“Tôi sợ cậu bị ho, hút xong điếu này rồi sẽ vào.”
“Tôi bị ho thành quen rồi. Không sao đâu.” Tưởng Tiệp im lặng một lúc, “Lâu rồi không về thăm nhà, hôm nay lại không phải đến lớp, tôi định qua nhà một bữa. Tối nay anh ở lại đây hả?”
“Phải, có chuyện gì sao?”
“Không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi, tôi đi đây.”
“Đi đi, nhớ mang theo hai người bên mình.”
“Ừm, tôi nhớ rồi.”
Chu Chính nhìn Tưởng Tiệp cầm áo khoác đi ra cửa, quay người gọi điện thoại cho Giang Sơn:
“Lấy được danh sách đám cảnh sát nằm vùng gần đây nhất chưa?”
“Vừa đến tay em xong, không có tên của cậu ta.”
“Hai ngày vừa rồi cửa phòng sách không đóng, cũng không thấy cậu ta bước vào, tài liệu chúng ta đặt trên bàn cậu ta cũng không giở ra xem.”
“Càng ở cùng Tưởng Tiệp lâu càng thấy cậu ta không có vẻ gì là giống nội gián, chỉ là một thằng bé thông minh có tính cảnh giác cao mà thôi.”
“Gần đây Tưởng Tiệp có liên lạc với tay họ Lâm không?”
“Không hề, Lâm Nguyên tổ chức đám cưới còn chẳng báo với Tưởng Tiệp.” Giang Sơn thở dài, “Chính ca, nếu giờ em nói với anh Tưởng Tiệp là nội gián, anh có thể rời khỏi cậu ta sao? Anh tự hỏi tim mình đi, xem bản thân anh thực sự nghĩ gì, đừng hỏi em nữa. Em chỉ nhắc anh, em và Thẩm Binh từng nói, huynh đệ có thể trung thành cả đời nhưng tình nhân một ngày nào đó sẽ trở mặt, đến ngày đó anh nghĩ thoáng đi một chút là được rồi. Với cả, anh quản lý Tưởng Tiệp sát sao vào, anh muốn Tưởng Tiệp một lòng một dạ với anh, chặng đường sắp tới anh phải đi xem chừng sẽ rất dài đó!”
Chu Chính cúp máy, giang rộng hai tay tì trên lan can, vùi đầu vào ngực, thật lâu sau mới ngẩng lên, nhìn vào khoảng không xám xịt mịt mùng vô tận trước mắt, thở dài. Trời rất lạnh, ngay cả hơi thở của mình cũng có thể thấy rõ.
***
Giấy đỏ đề dòng chữ ‘Hỉ sự nhà họ Tưởng’ dán trên bước tường xám ở đầu hẻm đã bạc màu, bị gió quật rách, giờ lại ướt nước mưa, màu mực đen loang lổ nhòe ra xung quanh. Tưởng Tiệp đứng chôn chân tại chỗ, chiếc ô màu đen buông thõng bên mình, từng luồng gió ẩm thấp xuyên qua cơ thể, trong lòng như cũng đóng băng. Bởi vì sắp đến Halloween, một lũ trẻ con đeo mặt nạ nô đùa chạy qua phía sau tạo nên một trận gió dữ dội thốc vào lưng Tưởng Tiệp, làm quần áo trên người cậu bị hắt ướt mất một mảng. Chiếc ô trong tay bị thổi bay đi xa, lăn lông lốc vài vòng rồi dừng lại ở một góc ngõ hẻm. Tưởng Tiệp cười nhạt tự giễu, chị gái thân yêu kết hôn nhưng không hề mời cậu tới dự lễ hay tham gia tiệc cưới, thậm chí cổng nhà cũng đã thay khóa mới. Thời gian không giúp gia đình tha thứ cho cậu, thời gian chỉ giúp họ quên đi cậu mà thôi.
Một chiếc ô màu đen y hệt chiếc ban nãy che trên đỉnh đầu Tưởng Tiệp, vệ sĩ đứng gần đó lo lắng bước đến hỏi:
“Cậu Tiệp, cậu không sao chứ?”
“Không,” Tưởng Tiệp lau nước mưa trên mặt, “Chúng ta về thôi.”
Tưởng Tiệp xoay người rời đi cùng vệ sĩ, khi đi ngang qua thùng rác, cậu móc chùm chìa khóa từ giờ sẽ chẳng thể mở được bất kì cánh cửa nào nữa ra, ném thẳng vào, không buồn liếc một cái.
Đứng trước chậu cá tại cửa hàng thực phẩm, nhìn mấy con cá chép mặt ngu ngu y xì nhau bơi qua bơi lại, Tưởng Tiệp ngẩn ra một chốc, chỉ vào con bơi nhanh nhất:
“Cho cháu con này.”
Ông chủ cửa hàng dùng lưới vớt lên, hỏi:
“Muốn giết luôn không?”
“Dạ không cần.”
Tưởng Tiệp thẫn thờ nhìn con cá quẫy đập trên thớt gỗ, ông chủ phải mất rất nhiều sức mới giữ được nó, bọc nó lại bằng mấy lớp ni lông, dùng dây cột chặt rồi mới bỏ vào túi giấy sạch sẽ. Tưởng Tiệp trả tiền, mang con cá còn sống đang quẫy loạn đi ra khỏi cửa tiệm. Vệ sĩ đi lên trước bung ô cho cậu, con cá trong túi giấy giãy giụa níu giữ chút hơi tàn.
Nhận được điện thoại của vệ sĩ, Chu Chính lập tức quay về căn hộ ven hồ, vừa đặt chân vào cửa mùi cá tanh đã xộc ngay vào mũi. Tưởng Tiệp đã làm xong món cá, lần này trông tử tế hơn lần trước một chút, nhưng cậu vẫn chưa động đũa, chỉ thần người ra nhìn.
“Lần trước ăn cá tự nấu ói ra hết, sao hôm nay lại muốn ăn tiếp vậy? Nếu thật sự muốn ăn, tôi dẫn cậu ra ngoài ăn.”
Tưởng Tiệp không nhìn Chu Chính, chỉ nói:
“Lần trước anh còn không dám nếm thử, anh biết cá chúng ta nấu có mùi vị gì không? Là vị đắng, rất đắng. Sao lại đắng đến vậy cơ chứ?”
Chu Chính kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện với Tưởng Tiệp, dịu dàng hỏi:
“Hôm nay có chuyện gì xảy ra sao?”
Tưởng Tiệp vẫn cúi đầu, một mực nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau của mình, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng. Chu Chính thử vươn tay ra đặt lên tay cậu, vỗ nhè nhẹ:
“Sao không nói gì hả?” Chưa bao giờ dùng ngữ khí nhẹ nhàng như thế này, bản thân Chu Chính cũng cảm thấy nổi da gà.
“Tôi có thể uống chút rượu không?” Tưởng Tiệp ngước nhìn Chu Chính, lặp lại một lần, “Tôi muốn uống rượu.”
“Rượu gì?”
Tưởng Tiệp suy nghĩ một lát, đáp, “Rượu nào vừa uống một hớp là đã say.”
Chu Chính nhìn Tưởng Tiệp ướt nhẹp nhưng vẫn mặc nguyên sơ mi trên người, uống chút rượu cho ấm người cũng tốt, tránh cảm lạnh.
“Chờ đấy, tôi đi lấy cho cậu.”
Hai ly rượu màu hổ phách được đưa tới trước mặt Tưởng Tiệp, cậu hơi run rẩy vươn tay ra cầm lấy một ly, đưa mắt dò hỏi ý Chu Chính. Chu Chính gật đầu khích lệ, thấy Tưởng Tiệp kề môi vào miệng ly, ngửi ngửi, rồi nhíu mày, ngửa đầu dốc thẳng ly rượu xuống, rượu vừa tới cổ, một cảm giác bỏng rát nhức nhối trào dâng, vị cay nồng mãnh liệt suýt nữa thì lấy đi cái mạng nhỏ của Tưởng Tiệp, cậu nằm gục xuống bàn ho sù sụ. Chu Chính gần như bật hẳn dậy giật lấy ly rượu trong tay cậu.
“Trời ạ, không phải uống như thế.”
Nói xong cuống cuồng đi rót nước. Lúc quay lại thì thấy Tưởng Tiệp đang ho dữ dội mặt sung huyết đỏ bừng bừng, hai mắt giăng đầy tơ máu, tay giữ chặt cổ, rõ ràng đang rất khó thở. Chu Chính vòng một tay ra sau đầu cậu, cho cậu uống hai cốc nước, vất vả vật lộn một lúc lâu cơn ho khan của Tưởng Tiệp rốt cuộc mới lui đi, làm Chu Chính sợ đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh.
“Rượu của tôi đâu rồi?” Tưởng Tiệp hỏi bằng giọng khản đặc.
“Sặc xém chết như vậy còn đòi uống tiếp?”
“Uống chứ, sao lại không uống? Anh tiếc rượu, đau lòng không nỡ cho tôi uống phải không?”
“Tôi!” Chu Chính có nỗi khổ mà không biết phải giãi bày sao, lớn giọng, “Là tôi đau lòng vì cậu.”
“Không cần anh đau lòng, đưa rượu đây, lần này tôi sẽ uống từ từ.”
Chu Chính không lay chuyển được Tưởng Tiệp, đành phải rót cho cậu một ly rượu nhỏ, chỉ nông nông trên đáy ly một chút. Tưởng Tiệp cầm lấy, đung đưa chiếc ly, nhìn bảo:
“Ít quá!” Lần này cậu nhấp từng ngụm nhỏ, vừa uống vừa hỏi: “Đây là rượu gì vậy?”
“Rượu Vodka.”
“Ồ? Thì ra là Vodka? Ha ha, tôi thích lắm.”
Chu Chính cũng uống cùng, “Suýt chút nữa là tiêu đời vì nó, vẫn còn thích được?”
“Ừm, tiêu đời luôn được thì càng thích. Haha.”
Tưởng Tiệp say nhanh hơn dự tính của Chu Chính. Cậu nằm úp sấp trên sô pha, gương mặt vùi sau cánh tay, không nhúc nhích. Tửu phẩm không tệ, uống say cũng không ầm ĩ gây sự. Chu Chính huých Tưởng Tiệp một cái:
“Buồn ngủ thì lên giường nằm đi, này, Tưởng Tiệp!”
Tưởng Tiệp vẫn không nói lời nào, nhiệt độ cơ thể tăng cao, cách một lớp quần áo Chu Chính vẫn có thể cảm nhận được luồng nhiệt nóng rần trên người cậu. Có lẽ vì nóng, Tưởng Tiệp bắt đầu cởi quần áo, nhưng lần mãi mà không thấy cúc đâu, hai tay cứ sục sạo không ngừng trên cơ thể, rốt cuộc định giật phăng cổ áo xuống. Chu Chính vội vã giữ lấy tay cậu:
“Đừng cởi, Tưởng Tiệp, sẽ cảm lạnh đấy.”
Tưởng Tiệp mở mắt, mơ mơ màng màng, đồng tử như hai viên bảo thạch ngâm trong làn nước vì cơn say mà trở nên phóng túng khác thường, quần áo bị kéo xộc xà xộc xệch, cơ thể thanh niên trẻ tuổi đẹp đẽ, mềm dẻo lấp ló ẩn hiện.
“Đừng chọc tôi, Tưởng Tiệp, đừng giở trò quyến rũ vào lúc này, tôi sẽ không khống chế nổi bản thân mình đâu.”
Ai ngờ Tưởng Tiệp đột nhiên ngồi bật dậy, đẩy mạnh Chu Chính ra, chạy vào phòng tắm. Chu Chính ngồi tại chỗ, thở dài đánh sượt, nghĩ bụng:
Lần này còn biết chạy ra chỗ khác nôn, lần trước thì nhè ngay ngực mình mà phun bằng hết.
Tưởng Tiệp ngồi trong nhà tắm nôn thốc nôn tháo, còn ho khù khụ không ngừng, mãi lâu sâu mới hít thở bình thường lại được. Chu Chính bước đến, Tưởng Tiệp đang quỳ trên sàn, tay vịn bồn cầu, dựa nghiêng đầu vào cánh tay, nhìn Chu Chính đứng ở cửa đờ đẫn cười:
“Ha hả, Chu Chính, tôi rất thích uống Vodka, rất là thích.” Cậu giơ tay, vỗ thật mạnh vào ngực, “Nơi này, nơi này sẽ không đau nữa.”
Chu Chính ngồi xuống đối diện Tưởng Tiệp, vuốt ve mái tóc đen của cậu, thật nhẹ nhàng.
“Nếu buồn thì cứ khóc đi! Khóc rồi sẽ không sao nữa.”
“Không, tôi không khóc, tôi là đàn ông.”
Tưởng Tiệp quật cường lắc đầu, nhưng hai mắt đã ươn ướt.
“Lúc cần khóc thì nên khóc, đàn ông hay đàn bà cũng như nhau thôi.”
“Tôi không muốn khóc, không muốn chút nào cả, tôi ghét khóc lóc, nhưng mà… nhưng mà bọn họ không cần tôi nữa.” Hai giọt nước mắt ứa ra lăn dài trên gò má Tưởng Tiệp, “Chu Chính, bọn họ không cần tôi nữa.”
Chu Chính rất muốn nói, từ lúc bọn họ gán em đi thì đã không có dự định đón em về, nhưng không nỡ. Dù sao Tưởng Tiệp vẫn là một đứa trẻ mười tám tuổi. Chu Chính nâng đầu cậu dậy để dựa vào lồng ngực mình:
“Khóc đi! Đừng chịu đựng.”
Tưởng Tiệp tựa vào ngực Chu Chính, mới đầu chỉ nghẹn ngào rồi dần dần thút thít, nức nở liên tục, dường như không thể thở nổi, nỗi đau vượt quá sức chịu đựng, rốt cuộc cậu không thể kìm nén được nữa, bật khóc thành tiếng, tiếng khóc ẩn nhẫn chất chứa sự bất lực của một người đàn ông. Tâm Chu Chính như bị nhéo mạnh một cái, anh thầm thì:
“Tưởng Tiệp ngốc, em không thể làm vừa lòng cả thế giới được, đối xử tốt với bản thân mình mới là quan trọng nhất!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...