“Chính ca, Tưởng Tiệp gọi, đường dây số hai.”
Chu Chính đang ngả mình vào ghế da suy tính hành động tiếp theo, Thẩm Binh gõ cửa bước vào. Chu Chính lập tức cầm ống nghe lên, kết nối với đường dây số hai, hỏi ngay tắp lự:
“Cậu đang ở đâu?”
“Vẫn đang ở trường,” rõ ràng Tưởng Tiệp liên lạc bằng di động, tín hiệu không tốt lắm, bị xen lẫn bởi những tạp âm rè rè.
“Cụ thể là ở đâu?”
“À, anh nhớ chỗ giáo đường không? Chỗ dàn hợp xướng luyện tập hàng ngày ấy.”
Tưởng Tiệp tham gia đánh đàn cho dàn hợp xướng nhà thờ, cuối tuần cậu luôn tới đó, Chu Chính từng đến đón cậu vài lần.
“Rồi, cứ đứng đấy đợi, tôi tới liền đây, xung quanh có ai không?”
“Tối nay tổ chức Thánh Lễ, đông người tới dự lắm, anh đến thì đứng trước cổng, tôi thấy được mà.”
“Được, di động không được phép tắt máy, nhớ cảnh giác mọi thứ xung quanh.”
“Ừm, đã biết, vậy tôi cúp máy đây.”
Chu Chính cũng đang định cúp máy, chợt nhớ ra gì đó, vội hỏi:
“Cậu…không bị thương chứ?”
Tưởng Tiệp bên kia đầu dây im lặng một lát rồi đáp: “Không sao, tôi không vấn đề gì.”
Lúc này Chu Chính mới nhẹ cả người, đặt điện thoại xuống, đứng lên:
“Tưởng Tiệp ở nhà thờ cạnh trường học, anh đi đón cậu ta, Giang Sơn, nếu phía cảnh sát có hỏi han gì, cậu tự lo liệu nhé.”
Nhưng Thẩm Binh ngay tức khắc đề nghị:
“Để em đi cho!” Thẩm Binh kiểm tra súng dắt bên hông, “Giờ ngoài kia đang hỗn loạn, anh ra ngoài không phải càng phiền phức hơn sao? Cứ đợi ở đây, em đảm bảo mang Tưởng Tiệp lành lặn về cho anh.”
Chu Chính kìm nén cảm giác nôn nóng trong lòng. Anh không hiểu vì sao mình lại hấp tấp như thế, anh không ngờ ảnh hưởng của Tưởng Tiệp đối với mình lại lớn như vậy. Cuối cùng Chu Chính đồng ý, trước khi Thẩm Binh ra khỏi cửa, anh còn dặn dò đôi ba câu.
Nhưng Thẩm Binh cũng không cam đoan rằng lúc đến đón thì Tưởng Tiệp đã không trầy trật gì rồi. Khi Tưởng Tiệp bước vào căn phòng chữ Chính, trông cậu xác xơ tàn tạ. Quần áo xộc xệch, mặt mũi tái xám, bước đi cà nhắc. Chu Chính đỡ cậu ngồi xuống, không hài lòng nói:
“Bảo không bị thương cơ mà? Sao lại thê thảm thế này?”
“Chạy nhanh quá, va vào đủ thứ, không sao đâu.”
“Chân nhỏ như vậy mà cũng chạy được?”
Chu Chính vừa nói vừa ngồi xuống đối diện Tưởng Tiệp, cẩn thận vén ống quần vừa bẩn vừa rách của cậu lên. Có vết xây xát, máu chảy ra, cẳng chân phải và mắt cá chân hơi sưng sưng.
“Gọi bác sĩ.” Anh ra lệnh, sau đó hỏi, “Cậu cắt đuôi bọn chúng kiểu gì?”
“Cho tôi cốc nước trước được không? Tôi khát.” Tưởng Tiệp ngước gương mặt nhếch nhác lên.
Giang Sơn vội đem nước tới, Tưởng Tiệp nhỏ giọng cảm ơn, uống vài hớp mới nói:
“Bên đó có tầm bảy tám người, nhưng bị đàn em của anh ngăn cản nên chỉ còn hai kẻ tóm tôi lên xe. Chúng không phải dân bản địa, không thông thạo đường xá, trong lúc hỗn loạn thì lái nhầm vào đường một chiều, đúng lúc tan tầm giao thông đông đúc, điều khiển phương tiện ngược chiều rất khó khăn. Nhân lúc tên lái xe quành gấp quay ngược lại khiến tôi và một tên bị hất văng về một bên, tôi liền vươn người mở cửa xe lăn xuống đường cùng với hắn. Tiếp đó tôi nhằm hướng có tiếng còi cảnh sát mà chạy, tên kia đuổi theo nhưng có vẻ rất do dự. Sau đấy tôi lẻn vào phòng thí nghiệm, biết rõ cửa sau nơi này thông với vườn hoa nhà thờ, tối nay lại tổ chức Thánh Lễ, đông người tụ tập, bọn người kia dù thế nào cũng không dám ngang nhiên xông vào chỗ công cộng bắt người. Vào được nhà thờ rồi, tôi liền gọi cho anh.”
“Bọn chúng không nổ súng về phía cậu sao?” Giang Sơn khoanh tay đứng nghe nãy giờ lên tiếng hỏi.
“Lúc đó tôi chỉ cắm đầu cắm cổ chạy, không để tâm chuyện gì khác.”
“Cậu nghĩ xem có phải tự cậu chuốc lấy phiền phức hay không?” Chu Chính cố kìm xuống vài lần, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, “Điện thoại cho cậu cậu không chịu dùng, nếu như cậu cầm theo, bọn tôi đã có thể lần được tín hiệu của cậu. Để người khác lo lắng vì mình như vậy, cậu thấy vui lắm hả?”
Tưởng Tiệp lần thứ hai ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Chu Chính, ánh mắt sâu không thấy đáy:
“Không phải sau khi chạy thoát, tôi lập tức gọi cho anh sao?”
“Gọi thì được cái tích sự gì? Cậu cho rằng lần sau cậu còn có thể may mắn chạy thoát như vậy? Nếu bị bắt thật thì phải làm thế nào đây?”
Tưởng Tiệp cúi đầu im lặng, từng sợi tóc lòa xòa rủ xuống trán. Giang Sơn và Thẩm Binh liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu ý. Cuối cùng vẫn là Giang Sơn mở miệng:
“Thôi được rồi, bác sĩ sắp tới, Tưởng Tiệp có muốn đi tắm trước không?”
Tưởng Tiệp gật đầu, khập khiễng bước vào phòng tắm.
“Sau khi gặp chuyện, người đầu tiên Tưởng Tiệp gọi tìm giúp đỡ không phải cảnh sát, mà là anh!” Giang Sơn nói với Chu Chính.
“Vậy thì sao?” Chu Chính nhìn Giang Sơn.
“Anh nói xem?” Giang Sơn dùng ngón trỏ gõ gõ vào đầu, “Dùng cái này động não chút đi.”
Lúc Tưởng Tiệp bước ra khỏi phòng tắm thì bác sĩ đã đến. Vết thương cũng không sâu, chỉ bị sái cơ chân, băng bó đơn giản và tiêm một mũi phòng uốn ván là được. Tưởng Tiệp mệt rã rời, ngã phịch xuống sô pha mơ màng ngủ. Chu Chính đưa cậu về căn penthouse, đặt cậu lên giường, cởi quần áo rồi đắp mền cho cậu. Tưởng Tiệp hẳn là mệt lắm rồi, lại còn hâm hấp sốt, bình thường cậu ngủ rất nông, nhưng nãy giờ lăn qua lăn lại như vậy mà vẫn không hề tỉnh. Nhìn gương mặt thanh tú của cậu nghiêng về một bên trên gối, vầng trán dưới ánh trăng trơn nhẵn ánh lên như ngọc, Chu Chính kìm lòng không được đặt tay lên vuốt ve, chăm chú ngắm nhìn hàng mi dài của cậu đang không ngừng run rẩy. Môi anh từ từ tiến đến gần, giữ khoảng cách tầm chục phân, từ tốn cảm nhận hơi thở cậu, nhưng lại không hôn lên môi cậu. Dường như Tưởng Tiệp cảm thấy có người sáp đến gần, liền trở mình, mê man lẩm nhẩm một câu:
“Xin lỗi đã làm anh phải lo lắng.”
Tuổi trẻ có khác, nghỉ ngơi hai ngày, Tưởng Tiệp gần như đã hồi phục hoàn toàn, chuẩn bị quay lại lớp. Cậu phát hiện ra trong cặp có thêm chiếc di động màu bạc kia, ví cũng được nhét thêm mấy tấm thẻ.
“Tôi không bắt buộc cậu phải dùng chúng, cứ cầm theo coi như để tôi yên tâm!”
Chu Chính nói vậy với Tưởng Tiệp. Lần này Tưởng Tiệp không từ chối. Cảm giác đề phòng và sợ sệt đối với Chu Chính trước kia dần dần mất đi, thay vào đó là một cảm xúc mơ hồ không thể gọi tên. Cậu nhớ lại lúc đó Chu Chính sốt sắng hỏi:
“Cậu không bị thương chứ?”
Và cả khi Chu Chính nổi giận:
“Gọi thì được cái tích sự khỉ gì? Nếu bị bắt thật thì phải làm thế nào đây?”
Mặc dù bị Chu Chính mắng, nhưng Tưởng Tiệp cũng không tức giận, cậu không biết vì sao Chu Chính lại quan tâm đến mình như thế, không phải anh ta chỉ chơi đùa cậu thôi sao? Không phải vì cái hợp đồng bán thân kia sao?
Thời gian Chu Chính ghé qua dần dần nhiều hơn. Hàng ngày tan học về nhà đều có thể thấy Chu Chính ngồi ở phòng khách, mỗi lúc như vậy chẳng hiểu sao Tưởng Tiệp lại thấy vui vui. Chu Chính mua cho Tưởng Tiệp một máy chơi game, hồi nhỏ Tưởng Tiệp chưa bao giờ được động đến những thứ như này, mới đầu được chơi cậu rất hào hứng, sau thành nghiện luôn. Có đôi khi Chu Chính tới, cả hai cùng ngồi trên sàn nhà chơi mãi tới tận đêm khuya.
“Cậu lúc chơi game và cậu lúc bình thường không giống nhau.” Chu Chính nói.
“Không giống ở đâu?” Tưởng Tiệp đang ngồi ở bàn ăn ăn cháo, cậu thích nhất là cháo cá tuyết của tiệm Cường Ký, lúc nào tạt qua phố Tàu Chu Chính đều tiện thể mua về cho cậu. Tưởng Tiệp ăn rất lịch sự, lúc húp cháo không phát ra chút âm thanh nào, cũng không thích ăn uống ngoài phạm vi bàn ăn.
“Tự do thoải mái hơn, giống một cậu thanh niên vui vẻ yêu đời.”
“Ơ, thế bình thường trông tôi giống một cụ ông rầu rĩ lắm hả?” Tưởng Tiệp cười nói.
“Tính tình cũng thay đổi, trước kia mỗi khi ăn cậu đều không nói chuyện, nhưng giờ thì có thể vừa ăn vừa nói rồi.”
“Ừm,” Tưởng Tiệp đặt bát xuống, dường như đang hồi tưởng, ” Hồi bé nếu như nói chuyện trong bữa ăn, mẹ tôi sẽ phạt rất nghiêm khắc, dùng muôi gỗ quật vào lòng bàn tay rất đau, rất đáng sợ, nên dần dần tôi thành thói quen.”
Thật ra lúc đó Chu Chính rất muốn nói, Tưởng Tiệp, từ nay về sau sẽ không có ai ép buộc em, làm khó em, phạt đánh em nữa, tôi muốn em là một Tiểu Tiệp vui vẻ hạnh phúc, mãi mãi giữ được nụ cười vô tư trong sáng này trên môi! Thế nhưng, bản thân Chu Chính lại mâu thuẫn, có phải anh đang giẫm vào vết xe đổ không? Anh có thể cho Tưởng Tiệp cái gì? Nếu anh tiến thêm bước nữa, anh sẽ mang đến cho Tưởng Tiệp cái gì đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...