Trường Dạ Thâm Thâm Yên Lam Tận

- ----

25.

Nửa đêm, ta mở mắt ngẩn ngơ nhìn màn trướng hoa văn hình rồng trên đỉnh đầu.

Tiêu Sưởng Diệp ngủ bên cạnh ta, ta liếc mắt đánh giá khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Hắn đã phái người đưa thuốc giải đến Mộ phủ, ta cũng như hắn mong muốn, lấy lòng hắn.

Ta nhớ tới lời hắn nói lúc tận tình, lỗ tai vẫn còn nóng bừng: "Yên Lam, trẫm thật sự bị nàng ép đi.ên rồi, vì sao nàng không thể yêu trẫm? Vì sao?"

Ta không nhớ rõ ba năm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta nhớ rõ chuyện xảy ra giữa ta và hắn ở rừng mai.

Khi đó, ta cũng từng thích hắn, nhưng sau khi biết hắn đã có thê tử, sự yêu thích của ta đối với hắn đột nhiên dừng lại.

Ta buông bỏ rồi, người không buông bỏ được chính là hắn.

Làm thế nào mà hắn từng bước từ thái tử ôn nhuận như ngọc trong trí nhớ của ta, biến thành đế vương vừa đi.ên cuồng vừa cố chấp như bây giờ?

Tình yêu thật sự khiến người ta phát đi.ên sao? Lấy thân phận của hắn, rõ ràng không thiếu nữ nhân.

Tiêu Sưởng Diệp mở mắt ra, giọng điệu dịu dàng: "Yên Yên, đừng quên nàng đã đồng ý với trẫm, quãng đời còn lại, mặc trẫm định đoạt."

"Biết rồi." Ta thở dài một hơi, ta vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Cuộc đời này của ta nhất định phải bị nhốt ở thâm cung này sao?

Lần này là mạng của Mộ Thâm, lần sau hắn còn có thể dùng mạng của người khác để giam chân ta.

Mà thôi, ta không muốn giằng co thêm nữa.

Sau khi Mộ Thâm uống thuốc giải, đã không còn lo lắng đến tính mạng, nhưng mà sức khỏe không tốt bằng lúc trước, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một năm.

Ta được Tiêu Sưởng Diệp phong làm hoàng hậu.

Trong đại điển phong hậu, ta nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Mộ Thâm đứng trong đám người.

Trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ không cam lòng, ta lắc đầu, dùng môi nói với hắn: "Mộ Thâm, quên ta đi, chúng ta đều không chống lại được hoàng quyền."

Ta không biết hắn có nghe hiểu lời ta nói hay không.

Lúc Tiêu Sưởng Diệp nắm tay ta ngồi trên vị trí đế hậu, Mộ Thâm xoay người rời đi.


Để lại cho ta bóng lưng cô độc lạnh lẽo.

Sau đại điển phong hậu, vị trí hoàng hậu của ta thay đổi nhanh chóng, trở thành mẹ ruột của thái tử.

Mọi người không hề kinh sợ khi thấy chuyện quái dị, giống như trong lòng bọn họ đã biết rõ.

Ta vẫn không nhớ rõ đoạn ký ức kia, nhưng không sao, không có đoạn ký ức kia cuộc sống của ta cũng không đau khổ nữa.

Ta đối xử với Tiêu Sưởng Diệp cung kính mà lạnh nhạt, ở trong lòng ta, hắn là hoàng đế, là phu quân trên danh nghĩa của ta.

Ta kính trọng thân phận của hắn, hắn có được thân thể ta, nhưng cách trái tim ta càng ngày càng xa.

Ta dành hết tâm tư dạy dỗ Nặc nhi, nhìn thấy Nặc nhi lớn lên từng ngày, ta rất vui mừng.

Yêu cũng được, hận cũng được, dường như không còn quan trọng nữa.

Nhưng Tiêu Sưởng Diệp thì khác, hắn cố chấp muốn có được tình yêu của ta.

Hắn thật tham lam, có được thân thể của ta còn chưa đủ, còn muốn tình yêu của ta, làm sao có thể chứ?

26.

Ta cũng không biết xảy ra vấn đề ở đâu, Mộ Thâm trong trí nhớ của ta dần dần nhạt đi.

Sau đó, ta vậy mà lại thật sự yêu Tiêu Sưởng Diệp.

Ta có thể cảm nhận được tình yêu của hắn đối với ta, cảm nhận được hắn đối xử với ta tốt như thế nào.

Thái độ của ta đối với hắn cũng xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Ta sẽ không tự chủ được mà quan tâm hắn, tới gần hắn, hưởng thụ sự sủng ái của hắn đối với ta, cũng thật lòng cảm thấy mình sống rất hạnh phúc.

Năm thứ ba sau khi ta được phong hậu, ta sinh ra một tiểu công chúa, đặt tên là Tiêu Dao.

Ta cảm thấy cuộc sống của ta cực kỳ viên mãn.

Sau khi sinh ra tiểu công chúa, Tiêu Sưởng Diệp bắt đầu cho phép ta nhúng tay vào triều chính.

Khi hắn phê duyệt tấu chương, thường xuyên bảo ta đến ngự thư phòng cùng hắn.

Gặp phải một số chính vụ khó giải quyết, hắn sẽ kiên nhẫn nói cho ta biết phải xử lý thế nào.

Còn nhân tiện phân tích tình hình trong triều cho ta, làm sao quản lý văn võ bá quan, làm sao khống chế hoàng quyền, làm sao để nước đối địch kinh sợ, làm sao cân bằng quan hệ với nước láng giềng.


Ta một mặt bội phục thủ đoạn chính trị của hắn, mặt khác cảm thấy đau đầu: "Phu quân, chàng nói những thứ này với ta làm gì? Chàng bồi dưỡng Nặc nhi là được rồi, ta cũng không muốn bận tâm những việc này."

"Nặc nhi còn nhỏ, không gấp được, nàng mưa dầm thấm đất trước, lỡ như tương lai trẫm ốm đau trên giường..."

Ta không đợi hắn nói hết lời, lấy ngón tay chặn môi hắn: "Suỵt, không được nói những lời không may mắn này, ta muốn chàng sống lâu trăm tuổi."

"Sống lâu trăm tuổi có gì tốt? Nàng tốt với trẫm một chút, trẫm sống ít đi mấy chục năm cũng không sao." Tiêu Sưởng Diệp nắm lấy tay ta, ôm ta vào trong ngực.

Sau khi toàn tâm toàn ý yêu hắn, tính cách của hắn đã ôn hòa trở lại như lúc ta quen biết hắn.

Ta hờn dỗi, ôm lấy cổ hắn: "Ta đối xử với chàng còn không tốt sao? Chàng còn muốn gì nữa đây?"

"Đã đủ tốt rồi, trẫm rất thỏa mãn." Tiêu Sưởng Diệp vẻ mặt thỏa mãn, cảm thán nói, "Yên Lam, trẫm rất quý trọng mỗi một ngày hiện tại."

Ta cũng rất quý trọng mỗi một ngày hiện tại, thậm chí cảm thấy rất may mắn vì được Tiêu Sưởng Diệp yêu sâu đậm.

Ta thường nghĩ, mặc dù Tiêu Sưởng Diệp là hoàng đế, nhưng hắn chỉ có một mình ta, ngay cả tư cách ghen tuông cũng không cho ta.

Trong hậu cung của hắn không có phi tần khác, ta không cần tranh sủng với bất kì kẻ nào, ta còn có gì không thỏa mãn chứ?

Tiêu Sưởng Diệp bắt đầu trọng dụng người nhà của ta, sắp xếp cho đệ đệ Duệ nhi của ta giữ chức vị quan trọng trong triều, hắn giống như đang lót đường cho ta.

Cuộc sống yêu nhau của chúng ta kéo dài mười năm, mãi đến trước khi Tiêu Sưởng Diệp ch.ết, ta mới biết được, tại sao ta lại yêu hắn.

Ngày đó, ta ngắm hoa ở ngự hoa viên, cung nhân hoảng hốt báo: "Hoàng hậu nương nương, xảy ra chuyện lớn rồi, bệ hạ… Bệ hạ hộc má.u ở ngự thư phòng."

Ta nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng xách váy chạy như điên về phía ngự thư phòng.

Không phải sức khỏe của Tiêu Sưởng Diệp rất tốt sao?

Sao hắn lại đột nhiên hộc m.áu?

Lúc ta chạy tới ngự thư phòng, Tiêu Sưởng Diệp đang nằm trên giường mềm của ngự thư phòng.

Thái y đang chẩn bệnh cho hắn.

Ta lo lắng hỏi: "Trương ngự y, bệ hạ làm sao vậy?"

Môi Tiêu Sưởng Diệp bị m.áu tươi nhuộm đỏ, nghe được giọng nói rất suy yếu: "Trương ngự y, ngươi lui ra trước đi."


Trương ngự y liên tục thở dài, hắn hành lễ cáo lui.

27.

Ta ngồi ở bên giường, nắm lấy tay Tiêu Sưởng Diệp, đau lòng nói: "Phu quân, chàng đừng dọa ta, rốt cuộc chàng bị sao vậy? Không phải hôm qua vẫn còn rất tốt sao?"

Đêm qua hắn còn sinh long hoạt hổ, bệnh đến quá đột ngột.

"Yên Lam..." Tiêu Sưởng Diệp lại ho ra má.u.

Ta vội vàng lấy khăn tay lau máu cho hắn, nước mắt không ngừng rơi xuống: "Ta đi gọi ngự y."

"Vô dụng thôi, lại đây với trẫm." Tiêu Sưởng Diệp nắm tay ta, ấn ta vào trong ngực.

Hắn chậm rãi nói: "Yên Lam, trẫm nói cho nàng biết chân tướng, đối với nàng mà nói có thể có chút tàn nhẫn."

"Chàng nói đi." Tay của ta đang phát run, ta chỉ muốn hắn sống thật tốt.

Tiêu Sưởng Diệp chậm rãi nói: "Yên Lam, mười năm trước, nàng đối xử với trẫm rất lạnh lùng, sự lạnh lùng của nàng giống như lưỡi dao sắc bén lăng trì trẫm."

"Trẫm thành công giữ nàng ở bên cạnh, nhưng trái tim của nàng không ở trên người trẫm, nàng ăn sung mặc sướng, lại sống không vui vẻ gì."

"Trẫm yêu nàng như vậy, làm sao nỡ để nàng không vui? Làm sao có thể chịu đựng được sự lạnh lùng của nàng đối với trẫm?"

"Chỉ có khi nàng yêu trẫm, nàng mới có thể cảm nhận được hạnh phúc, trẫm phải có được tình yêu của nàng, cuộc sống mới viên mãn."

"Cho nên...Mười năm trước, trẫm dùng tính mạng để trả giá, gieo một đôi tình cổ trong cơ thể nàng và trẫm."

"Tình cổ trong cơ thể trẫm khống chế tình cổ trong cơ thể nàng, sẽ tiêu hao tuổi thọ của trẫm."

"Từ ngày trẫm gieo tình cổ, trẫm chỉ có thể sống được mười năm, bây giờ thời gian đã đến."

...

Ta nghe Tiêu Sưởng Diệp nói xong, khiếp sợ đến tột đỉnh.

Nước mắt làm mờ hai mắt, đối với ta mà nói, chân tướng này thật sự rất tàn nhẫn.

Thì ra ta yêu hắn mười năm, kết quả là giả.

"Tiêu Sưởng Diệp, sao chàng lại ngốc như vậy? Chàng là hoàng đế, sao chàng có thể lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn?"

Ta khóc nức nở chất vấn hắn: "Chàng làm như vậy, có đáng không?"

Tiêu Sưởng Diệp lau nước mắt cho ta, kiên định nói: "Đáng giá. Mười năm nay, nàng sẽ quan tâm trẫm, lấy lòng trẫm, trẫm bị thương nàng sẽ đau lòng, nàng sẽ cùng trẫm chia sẻ tâm sự, sẽ hưởng thụ sự sủng ái của trẫm dành cho nàng. Những thứ này...đáng để trẫm dùng mạng đổi lấy."

"Hu hu... Nhưng chàng chết rồi ta phải làm sao? Nặc nhi phải làm sao? Dao Nhi phải làm sao? Giang sơn Tiêu quốc phải làm sao?"

Ta cảm thấy bầu trời của ta sắp sụp đổ, ta mới ba mươi mốt tuổi, tại sao lại đặt trọng trách nặng nề như vậy lên vai ta?


Tiêu Sưởng Diệp lạnh nhạt hơn ta rất nhiều: "Mấy năm nay, trẫm đã dạy cho nàng thủ đoạn trị quốc, sau khi Nặc nhi đăng cơ, nàng nhiếp chính."

"Đám thần tử trong triều không nghe lời, trẫm đã thay nàng và Nặc nhi thanh lý sạch sẽ, còn lại đều là thần tử trung lương, nàng có thể trọng dụng Duệ nhi và Mộ Thâm, bọn họ sẽ không phản bội nàng."

Ta tức giận nện vào đầu giường: "Tiêu Sưởng Diệp, ta hận chàng, sao chàng có thể tàn nhẫn với ta như vậy? Ta không muốn chàng ch.ết, ta muốn chàng sống thật tốt!"

"Đừng làm tổn thương chính mình, trẫm sẽ đau lòng. "Tiêu Sưởng Diệp dùng lòng bàn tay bao lấy nắm đấm của ta, ho khan nói," Yên Lam, nếu như không có tình cổ, nàng sẽ yêu trẫm chứ?"

"Sẽ... sẽ?" Ta nghẹn ngào.

Mười năm nay, ta cũng từng mơ hồ nghe được một chút tiếng gió.

Ta từng bị hắn bắt đi vào đêm tân hôn, bị ép sinh hạ thái tử.

Đến nay ta vẫn không nhớ nổi đoạn ký ức kia, cho nên cũng không quá để ý, ta giống như nghe thấy chuyện xưa của người khác.

Thì ra đó không phải chuyện điên rồ nhất mà Tiêu Sưởng Diệp từng làm, chuyện điên rồ nhất mà hắn từng làm chính là dùng mạng đổi lấy tình yêu của ta với hắn.

Tiêu Sưởng Diệp thở dài: "Nàng không kiên định. Mà thôi, cho dù mười năm nay nàng yêu trẫm là giả, trẫm cũng rất thỏa mãn."

...

Tiêu Sưởng Diệp triền miên trên giường bệnh hai ngày, cuối cùng vẫn rời đi.

Sau khi hắn ch.ết, tình cổ trong cơ thể ta rời khỏi cơ thể, nhưng tình yêu của ta đối với hắn vẫn không tiêu giảm nửa phần.

Trước khi ch.ết hắn từng nói với ta: "Yên Lam, mười năm trước trẫm từng đáp ứng Mộ Thâm, mười năm sau trả nàng lại cho hắn. Nàng còn trẻ, sau khi trẫm c.hết, cho dù hắn không làm bạn với nàng, cũng không tránh được chạm mặt."

"Nhưng trăm năm sau nàng chỉ có thể hợp táng với trẫm, đây là nguyện vọng cuối cùng của trẫm."

Mười năm nay Mộ Thâm vẫn giữ chức vụ Đại Lý tự khanh, mấy năm nay, hắn lẻ loi một mình, chưa từng cưới thê tử.

Hắn phá vô số án, địa vị ở trong triều hết sức quan trọng, hiện giờ cũng coi như quyền thần một tay che trời.

Thì ra Tiêu Sưởng Diệp và hắn từng có ước định như vậy.

Khó trách mười năm nay hắn chưa từng dây dưa với ta, luôn trung thành và tận tâm làm việc cho triều đình.

Sau khi Tiêu Sưởng Diệp hạ táng, Nặc nhi kế vị, ta lấy thân phận thái hậu nhiếp chính.

Nặc nhi chưa trưởng thành, gánh nặng chính vụ càng đặt nặng trên đầu ta.

Đêm khuya yên tĩnh, ta ngồi trên long ỷ phê duyệt tấu chương, mơ hồ nhìn thấy Tiêu Sưởng Diệp ngồi ở ngự thư phòng làm bạn với ta.

Tiêu Sưởng Diệp xuất hiện trong mộng của ta, hắn dịu dàng gọi tên ta: "Yên Lam, nàng có nhớ trẫm không? Trẫm rất nhớ nàng."

"Trẫm ở dưới hoàng tuyền chờ nàng, chờ kiếp sau nàng cam tâm tình nguyện yêu trẫm."

"Nàng phải sống thật tốt, lần này trẫm kiên trì thêm một chút, chậm rãi đợi nàng..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận