Thương Kiến Diệu lập tức lấy đèn pin và khẩu súng lục Rêu Đá tiêu chuẩn từ đai vũ trang, một tay soi đèn, tay kia cầm súng đi theo phía cạnh vách đá.
Hắn không cho rằng khu vực trung tâm vụ nổ sẽ còn người sống sót.
Sau khi kiểm tra từng thi thể một, Thương Kiến Diệu nhìn thấy một người phụ nữ cuộn người lại, quay lưng về phía mình.
Cô ta vẫn còn mặc quần áo, tay chân gom lại như đang ôm chặt thứ gì đó, ép xuống dưới người.
Có thể thấy được phần lưng có bộ lông màu đen rậm rạp của thi thể này có vết thương hãy còn vương máu đỏ sậm, vừa nhìn là biết bị người ta bắn thêm một phát.
Thương Kiến Diệu vốn khom người lập tức ngồi xổm xuống, dùng đèn pin làm gậy thử lật thi thể người dân trấn Hắc Thử này lên.
Chùm sáng lắc lư, Thương Kiến Diệu nhìn thấy một bé gái.
Con bé mặc một chiếc váy liền áo màu trắng tuy rất cũ nhưng lại khá sạch sẽ, được người phụ nữ kia ôm chặt vào trong ngực, nhìn qua thì thấy không hề bị chút thương tích nào.
Thương Kiến Diệu đặt đèn pin xuống đất, định kiểm tra tình hình cô bé này, nhưng hắn làm thế nào cũng không cạy được tay của người phụ nữ kia ra.
Từ bỏ việc làm theo bản năng này, Thương Kiến Diệu thấy khuôn mặt cô bé kia tím tái, chỗ dán chặt lên bụng người phụ nữ kia lại có dấu vết máu đỏ sậm chảy ra.
Hắn lập tức dùng ngón tay thử hơi thở của cô bé, cảm nhận nhiệt độ cơ thể.
Vài giây sau, hắn chậm rãi thu tay lại.
Vì lật hai thi thể ôm chặt lấy nhau này, Thương Kiến Diệu nhanh chóng nương theo ánh đèn pin phát hiện chỗ bọn họ ngã xuống, ở nơi tiếp giáp giữa mặt đất và vách hang động, trong chỗ lõm kéo dài vào bên trong còn sót vết móng tay đào bới trông rất rõ.
Thấy chỗ trũng này, Thương Kiến Diệu như nhìn thấy hình ảnh ngay lúc đó:
Trong khi kẻ địch tập kích, một người dân trấn Hắc Thử sốt ruột dùng thiên phú đào bới để tạo ra không gian tránh nạn cho con mình.
Tiếc rằng không thể nhanh hơn bom.
Thương Kiến Diệu đưa tay sờ chỗ trũng, phát hiện nơi đó có một cái hốc nhỏ hình thành tự nhiên, mà dường như trong hốc đó có một thứ gì đó lành lạnh mà hắn không biết là gì.
Hắn móc thứ này ra, dựa theo ánh đèn pin, hắn phát hiện đó là một đồ vật màu đen hình chữ nhật dài hơn ngón giữa một chút.
Đầu bên trên đồ vật này có một màn hình mini giống màn hình tinh thể lỏng, ở giữa là vài nút bấm, phía dưới có loa được phủ lên bởi ô lưới.
Hồi đại học Thương Kiến Diệu theo học ngành điện tử, đương nhiên không khó phân biệt được thứ trông cũ kỹ tràn ngập hơi thở lỗi thời này rốt cuộc là cái gì.
Đây là bút ghi âm của thế giới cũ, được dân trấn Hắc Thử sửa và cũng thay vỏ khác.
Có lẽ là vì rơi xuống cái hốc trong chỗ trũng này từ trước, có lẽ là cách trung tâm vụ nổ khá xa, còn được ngăn cách bởi cơ thể người, cho nên thiết bị điện tử này không hề có dấu vết hư hại gì.
Thương Kiến Diệu ngồi xổm trên một gối, khẽ nghiên cứu qua rồi bấm một nút:
Trong tiếng súng pằng pằng pằng và đủ loại động tĩnh hỗn loạn, một giọng nói non nớt vừa sợ hãi lại vừa không hiểu gì vang lên:
"Mẹ ơi, mẹ ơi, vì sao bọn họ muốn giết chúng ta?"
Một giọng nói có vẻ hơi khàn khàn và run rẩy đáp lại:
"Bởi vì, chúng ta là thứ nhân."
Giọng nói non nớt lại hỏi:
"Thứ nhân là gì ạ?"
Giọng nói có vẻ hơi khàn khàn im lặng vài giây rồi mới trả lời:
"Chính là, chính là người bị bệnh."
Giọng nói non nớt kia lại càng không hiểu:
"Nhưng mẹ ơi, chỉ vì chúng ta bị bệnh mà bọn họ muốn giết hết chúng ta sao?"
"Tôi, tôi biết sửa thiết bị điện tử, tôi rất hữu dụng..."
Tiếng súng pằng pằng đột nhiên tới rất gần, dường như đã đi tới cửa hang, ngay sau đó là tiếng sự vật ngã rầm xuống, và tiếng ghi âm cũng im bặt theo.
Thương Kiến Diệu im lặng nghe xong, rồi lại đưa mắt nhìn hai thi thể kia:
Cho dù là người phụ nữ trưởng thành hay bé gái, khuôn mặt bọn họ đều không có lớp lông đen và dày, rõ ràng có dấu vết cạo sạch, thoạt trông khá sạch sẽ. Điều này giống hệt nhiều nhân viên nữ trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ.
Âm lượng của đoạn ghi âm này không nhỏ, Tưởng Bạch Miên đang đi vào sâu trong hang với Bạch Thần đang ở một phía khác cũng đều nghe thấy rất rõ.
Cả hai đều trở nên trầm lặng dị thường, một lúc lâu mà chẳng ai nói gì, cũng không ai di chuyển.
Một lúc sau, Tưởng Bạch Miên mới chầm chậm thở hắt ra:
"Tiếp tục tìm kiếm manh mối."
Thương Kiến Diệu trịnh trọng bỏ bút ghi âm kia vào trong túi áo, sau đó cầm đèn pin lên, một lần nữa xoay người đứng dậy.
Trong chùm sáng đèn pin, hắn thấy trên vách núi có một ít chữ viết.
Những chữ này thuộc về tiếng Đất Xám, rõ ràng đã tồn tại rất nhiều năm, rất nhiều chỗ đã mờ đi không thể nhìn rõ, hiển nhiên không phải dân trấn Hắc Thử viết lên khi bị tập kích.
Thương Kiến Diệu giơ đèn pin lên soi, cẩn thận phân biệt chừng mười giây, cuối cùng mới nhận được vài từ trong số đó:
"... Đến dây du lịch một chuyến..."
"... Kim hòa... Nhạc Vĩnh không xa rời nhau..."
Lúc này Tưởng Bạch Miên dường như cũng thấy những thứ tương tự, bèn lắc đèn pin, bùi ngùi nói:
"Chỗ này hình như là một danh lam thắng cảnh trước khi thế giới cũ hủy diệt? Thấp thế này, ai chịu tới thăm quan chứ?"
Dứt lời, cô đưa mắt nhìn vách hang một lúc lâu.
Một lát sau, cô mới dời mắt, tiếp tục tìm kiếm manh mối có khả năng tồn tại.
Mười mấy phút đồng hồ sau, ba người lại gặp nhau ở chỗ lối vào hang động nơi có ánh sáng tự nhiên chiếu vào.
Tưởng Bạch Miên có chút nuối tiếc nói:
"Lúc trước người của trấn Hắc Thử còn đào hai đường hầm để sẵn để phòng khi cần chạy trốn. Đáng tiếc, bom nhiệt áp hoặc loại bom tương tự khác tới quá nhanh."
"Mà kẻ tập kích cũng không để lại manh mối nào." Bạch Thần nói tiếp.
Tưởng Bạch Miên lắc đầu:
"Không phải là không để lại, mà là sau khi giải quyết trận chiến, cố ý bỏ thời gian xử lý dọn dẹp rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...