Cỏ dại trên vùng đất hoang dã này nhẹ nhàng đung đưa trong làn gió nhẹ lúc chạng vạng, hòa lẫn vào màu bùn đất xám đen và đủ loại tảng đá.
Cứ như vậy nhìn quanh, đến cây cối còn chỉ có mấy chục gần trăm cây, càng đừng nói tới động vật sống.
Điều này có nghĩa cả Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đến mục tiêu còn không tìm thấy.
"Đi bên nào?" Long Duyệt Hồng hỏi theo thói quen.
Thương Kiến Diệu nhìn dòng suối nhỏ xung quanh gò đất:
"Đi theo nó đi, tìm được sông, chỗ đó hẳn là có cá."
"Đúng thế." Vẻ mặt Long Duyệt Hồng khẽ buông lỏng.
Anh ta do dự chút rồi nói:
"Nhưng như vậy có được xem là săn bắn không?"
"Về mục đích mà nói thì chắc chắn là được tính." Thương Kiến Diệu không chút để ý đáp lại: "Vấn đề duy nhất là, phải đi bao xa mới có thể tìm được cá."
"... Hay là, chúng ta tiện thể săn bắn động vật khác?" Long Duyệt Hồng đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ quái: "Thương Kiến Diệu, cậu cậu có thể sử dụng năng lực "chú hề suy luận" lừa con mồi về luôn được không?"
Thương Kiến Diệu nhìn Long Duyệt Hồng từ trên xuống dưới:
"Đầu tiên, cậu phải khiến chúng nó có thể hiểu được những gì tôi nói, tiếp theo, cậu phải khiến chúng nó dừng lại để nghe tôi nói."
"... Cũng đúng." Long Duyệt Hồng há miệng, dường như muốn hỏi thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói:
"Không thể đi săn lung tung như vậy được, chúng ta xuống hỏi Bạch Thần trước đi."
"Được." Thương Kiến Diệu cũng không ngại, trực tiếp xoay người đi tới chỗ xe Jeep gần đống lửa.
Long Duyệt Hồng nhìn theo bóng lưng hắn, im lặng hai giây rồi khe khẽ thở dài.
"Bạch Thần, ở quanh đây có chỗ nào có khả năng có con mồi?" Sau khi tới gần xe Jeep, Thương Kiến Diệu hỏi thẳng.
Bạch Thần chỉ vào chỗ cây cối thưa thớt:
"Có thể sang bên kia nhìn xem, hẳn là có thỏ. Các anh phải chú ý phân biệt dấu chân, phân..."
Cô nói sơ qua kỹ thuật săn bắn thỏ, rồi cuối cùng nói:
"Nếu là người thường, tôi sẽ đề nghị làm bẫy, sử dụng công cụ, nhưng kỹ thuật bắn súng của các anh là đủ rồi, chỉ cần giữ được bình tĩnh, không luống cuống tay chân."
"Ừ." Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu nhất thời có chút chờ mong.
...
Một giờ sau, ánh chiều tà hãy còn cố gắng treo trên bầu trời, mặt trời vẫn đang chưa lặn hẳn, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng mặt xám mày tro quay về chỗ đống lửa.
Thương Kiến Diệu thì xách một con thỏ hoang có bộ lông màu xám trắng, máu còn nhỏ tong tong xuống đất.
"Các anh mất từng đó thời gian mà chỉ bắt được một con thỏ?" Tưởng Bạch Miên đang thoải mái sưởi ấm đứng lên.
"Thỏ quá thính, chạy cũng nhanh, lại nhiều hang nữa..." Long Duyệt Hồng nói rõ sự khó khăn.
Tưởng Bạch Miên cười cười, bổ sung giúp anh ta:
"Hơn nữa hôm nay có nhiều người đi qua, những con thỏ đó đều bị làm sợ, càng thêm khó bắt."
"Đúng đúng đúng!" Long Duyệt Hồng không ngừng đáp lại.
Thương Kiến Diệu thì suy nghĩ rồi nói:
"Vẫn là chúng tôi quá coi thường lũ thỏ, cảm thấy có thể bắt chúng dễ như trở bàn tay."
"Không sai, có kinh nghiệm lần này, sau này sẽ dễ hơn." Tưởng Bạch Miên chỉ vào đống lửa: "Cạo sạch lông, rửa sạch máu, mang lên nướng."
Rất nhanh, con thỏ kia được xuyên bởi một cành cây có vẻ to, lật giở liên tục trên ngọn lửa đỏ đậm.
Bạch Thần thi thoảng lại rải muối lên trên con thỏ, làm cho lớp da ngoài của nó dần trở nên vàng óng ánh. Một mùi thơm mà Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng dường như chưa từng ngửi thấy bao giờ bắt đầu tỏa ra.
"Hình như sẽ rất ngon..." Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu đồng thanh nói.
Tưởng Bạch Miên cười lắc đầu:
"Chỉ coi là tạm được thôi. Không có mỡ để quét, không có hương liệu để rải lên, thịt thỏ lại hơi khô nữa, tạm nhét miệng được."
"Đúng là xa xỉ." Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng vô thức đáp lại.
Lúc nướng thịt lại còn vừa nướng vừa phết mỡ, thật lãng phí!
Tưởng Bạch Miên nhìn chằm chằm vào con thỏ không lớn, không hề ngẩng đầu lên:
"Có đôi khi mỡ chảy ra không có chai lọ đựng, chỉ có thể giải quyết một phần ngay tại đó. Ở dã ngoại, phải biết cách thích ứng với hoàn cảnh xung quanh."
Tưởng Bạch Miên vừa dứt lời thì đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, nhìn về bên cạnh gò đất:
"Có hai người tới đây."
Long Duyệt Hồng vốn đang canh gác bốn phía lập tức giơ họng của khẩu súng "Cuồng Chiến Sĩ" lên, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần cũng nhìn với theo.
Mấy phút sau, bọn họ thấy hai người kia.
Đây cũng là tổ hợp một nam một nữ. Nam thì cao chưa tới 1 mét 8, tầm bốn mươi mấy tuổi, mái tóc dài màu đen buông xõa, có nuôi một chòm râu trông khá có khí chất bên khóe miệng. Cho dù đã gần tuổi trung niên nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn ra người này từng là một mỹ nam tử.
Người phụ nữ thì tầm 1 mét 7, tóc vàng mắt xanh, khuôn mặt góc cạnh, trông rất xinh đẹp.
Hai người bọn họ có một điểm chung là đều mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình, hiếm thấy. Một cái màu đen sậm, áo kia màu lam xám, trên cái áo choàng màu lam xám còn có các loại ký hiệu trừu tượng kỳ quái.
Tưởng Bạch Miên nhướng mày, cao giọng hỏi:
"Hai vị tới đây làm gì?"
Người phụ nữ tóc vàng mắt xanh mặc áo choàng màu lam xám lập tức dừng bước lại, dùng tay trái bao lấy tay phải, giơ lên trên chỗ lông mày, xoay người hành lễ nói:
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn."
Ngôn ngữ mà cô ta sử dụng tiếng Đất Xám rất rõ ràng, mà không phải tiếng Hồng Hà thoạt trông có vẻ cô ta hay dùng hơn.
Người đàn ông trung niên kia thì cười nói:
"Tôi với cô ấy không quen, mới vừa gặp không lâu thì ngửi thấy bên này có mùi thơm, định tới đây thử thời vận, xem liệu có ai phát lòng tốt không."
"Khả năng không cách nào phát lòng tốt." Tưởng Bạch Miên thong dong chỉ con thỏ không lớn trên đống lửa.
"Vậy nếu đã gặp được nhau, mọi người ngồi tán gẫu không phải cũng rất tốt hay sao?"
Người đàn ông trung niên vẫn giữ nụ cười tươi: "Không phải tôi khoe khoang đâu, tất cả những người tôi gặp đều khen tôi kiến thức uyên bác, học sâu hiểu rộng."
Nghe được câu này, Tưởng Bạch Miên ngầm giơ một thủ thế cho đám người Thương Kiến Diệu, làm cho bọn họ không thả lỏng sự cảnh giác.
Cô lập tức cười nói:
"Được thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...