Trường Dạ Dư Hỏa

Đồng thời, có lẽ là vì trong công nghệ "người bất tử" có tồn tại khuyết điểm nào đó, rất nhiều thầy tu máy móc đều có một vấn đề nhất định, không giống nhau - khi bọn họ gặp phải tình cảnh đặc biệt, thậm chí nghe thấy một câu nói đặc biệt, thì sẽ không cách nào tự điều khiển bản thân, mà trở nên điên cuồng, phải cần một khoảng thời gian rất dài mới bình tĩnh trở lại, hệt như bị bệnh tinh thần thuộc loại kích hoạt, hoặc có khuyết điểm nhân cách loại kích hoạt vậy.

Trạng thái không ổn định đó khiến cho rất nhiều con người trên Đất Xám coi thầy tu máy móc là mãnh thú hồng thủy.

Căn cứ vào nguyên do này, khi phát hiện phía đối diện có một thầy tu máy móc, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng mới phản ứng mạnh như vậy.

Chỉ có thầy tu của Giáo Đoàn Tăng Lữ mới thích mặc tăng bào, khoác áo cà sa bên ngoài. Người máy AI bình thường hoàn toàn không có nhu cầu và "ham thích" về mặt này.

Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu cùng giơ họng súng của khẩu Cuồng Chiến Sĩ nhắm thẳng vào người máy màu sắt đen mặc áo cà sa màu đỏ rực kia, trán ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bọn họ biết vũ khí trên người mình hoàn toàn không uy hiếp được đối phương, mà đối phương lại không có bộ phận quan trọng giống tên thủ lĩnh toán cướp mặc thiết bị bộ xương ngoài lúc trước để có thể nhằm vào.

Đối mặt với thầy tu máy móc, về mặt trang bị mà nói, bọn họ không hề có phần thắng. Sở dĩ bọn họ giương súng lên ngắm bắn chủ yếu là phản xạ có điều kiện mà thôi.

Giờ khắc này, bọn họ chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng, mong mình không phải là "người hữu duyên".

Một giây sau, người máy cao chừng 1 mét 9, mặc tăng bào rách nát, khoác áo cà sa màu đỏ rực hơi nghiêng khuôn mặt màu đen và cứng ngắc của mình, dùng ánh mắt lóe lên ánh sáng đỏ quét qua bọn họ.


Vị thầy tu máy móc này không nói tiếng nào, im lặng đi tới trước người bị ngã chết kia.

Một giọng nói lạnh lẽo không có cảm xúc vang lên:

"Chúng sinh cùng khổ, tại sao ngươi lại u mê không không chịu giác ngộ?

Hãy theo ta trở về Tịnh Thổ, vứt bỏ xác thịt, chứng được vô thượng chính đẳng chính giác, ngươi có thể hiểu được thế gian tất cả đều là hư vô, người giác ngộ bất hủ."

Nói xong, vị thầy tu máy móc này chắp tay trước ngực, khẽ đọc:

"Nam mô A Nậu Đa La Ba Miểu Tam Bồ Đề."

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng thấy đối phương không quan tâm tới hai người mình, liếc nhìn nhau, ăn ý lặng lẽ bắt đầu rút lui.

Đúng lúc này, bị thầy tu máy móc mặc áo cà sa màu đỏ rực kia giữ nguyên tư thế, lại phát ra âm thanh lạnh lẽo không cảm xúc:

"Sao hai vị thí chủ không chờ thêm lát nữa?

Tuy rằng các ngươi không có duyên với Phật ta, nhưng chúng sinh đều có Phật tính, nghe một chút kinh văn không phải là chuyện xấu."

Nghe được mấy chữ "không có duyên", Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng mừng thầm, thở phào một hơi.

Đồng thời, bọn họ sợ mình chọc giận đối phương, chỉ có thể dừng bước chân vốn đang rút lui ra sau.

Nếu vị thầy tu này không có ý định tấn công và độ hóa, chỉ muốn truyền giáo một chút, vậy tùy tiện nghe đôi chút còn hơn là liều mạng.

Thấy Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng dừng lại, thầy tu máy móc kia nhìn thi thể dưới đất, tiếp tục nói:

"Tuy ngươi u mê không chịu tỉnh ngộ, nhưng đức Phật Bồ Đề từ bi vi hoài, không nỡ để ngươi phơi thây nơi hoang dã, không được giải thoát.

Ta sẽ siêu độ linh hồn ngươi, nguyện ngươi hoàn toàn thoát khỏi xác thịt, đến Tịnh Thổ đạt được cuộc sống mới."


Long Duyệt Hồng im lặng nhìn, bên tai đột nhiên vang lên giọng Thương Kiến Diệu:

"Anh định siêu độ thế nào?"

Tên thầy tu máy móc kia đưa tay phải ra, lòng bàn tay đối diện với cái xác.

Sau đó gã dựng thẳng bàn tay trái lên, khẽ đọc:

"Nam mô A Nậu Đa La Ba Miểu Tam Bồ Đề, đại từ đại bi, phổ độ chúng sinh, tịnh hỏa hừng hục thiêu đốt gông xiềng..."

Trong tiếng tụng kinh, lòng bàn tay phải của thầy tu máy móc kia phun ra một ngọn lửa hừng hực, chỉ chớp mắt đã đốt cháy cái xác kia.

Mà ngọn lửa kia như dính lên trên bề mặt cái xác, làm thế nào cũng không tắt lụi được.

Sau khi làm xong, thầy tu máy móc mặc áo cà sa màu đỏ quay người lại, đi tới chỗ Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng:

"Hai vị thí chủ, bần tăng pháp danh "Tịnh Pháp", là một "hòa thượng"."

Thấy Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng không phản ứng gì, gã đột nhiên ngồi xếp bằng xuống, khẽ hất chiếc áo cà sa, dùng giọng nói lạnh lùng không cảm xúc kia mời:

"Ngồi đi."


Thương Kiến Diệu do dự một chút, tiến lên trước vài bước, dùng tư thế tiện để nhảy dựng lên nhất ngồi xuống đất.

Long Duyệt Hồng chậm hơn vài giây, cũng đi tới vị trí giống vậy, ngồi xuống theo.

Trong đôi mắt vị thầy tu máy móc tự xưng là "hòa thượng" Tịnh Pháp này chợt lóe lên ánh sáng đỏ, khẽ gật đầu nói:

"Không biết hai vị thí chủ có hiểu biết gì về đức Phật Bồ Đề?"

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng cùng lắc đầu.

Vị thầy tu máy móc Tịnh Pháp này không tức giận, trong giọng nói lạnh lẽo như băng đá bỗng như theo mang vài phần trang nghiêm:

"Đức Phật Bồ Đề là một trong mười ba vị Chấp Tuế quản lý năm tháng, cai quản thế giới này.

Đức Ngài là chúa tể tháng Một, là khởi đầu của vạn vật, là sự nảy sinh và hóa thân của ý thức."

*Chú thích của tác giả: Các điển tịch tôn giáo mà Giáo Đoàn Tăng Lữ tìm được đều là những bản thiếu, cho nên hiểu sai về mặt phật hiệu, giáo lý, chắp vá thêm giáo lý của các tôn giáo khác là bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui