Trường Dạ Dư Hỏa

So với những điểm tụ cư hay phải di chuyển thường xuyên, thị trấn Thủy Vi có nguồn nước sạch, không ít ruộng cày vẫn tồn tại ở nơi đây kể từ khi thế giới cũ bị hủy diệt.

Điền Nhị Hà vốn định cất cao giọng nói vài câu, nhưng còn chưa mở miệng thì cổ họng đã ngưa ngứa, khiến ông ta không nhịn được ho vài tiếng.

"Vào đi! Vào đi!" Ông ta bất đắc dĩ khoát tay.

Tên thủ vệ bên cạnh lập tức hô to:

"Vào đi! Vào đi! Giao súng cho người gác cổng!"

Bộp!

Điền Nhị Hà vỗ hắn ta một cái:

"Ai bảo cậu nói thêm câu sau? Nhóc Bạch là người đáng tin cậy!"

"Nhưng cô ta đã một năm không tới đây rồi." Thủ vệ gân cổ lên cãi lại.

Điền Nhị Hà im lặng hai giây, không nói gì, quay người đi xuống chòi canh.


Bạch Thần không kháng cự, lấy khẩu súng đeo trên lưng, súng lục giắt trên đai vũ trang và cả con mô tô phân khối lớn kia giao cho thủ vệ đứng canh cổng.

Hai cánh cổng màu đen lập tức mở ra.

Điền Nhị Hà đã chờ sẵn ở đó, nhìn Bạch Thần từ trên xuống dưới mấy lần rồi cười ha ha nói:

"Xem ra gần đây cũng không tệ lắm, trước kia đúng kiểu con nhóc mình mẩy toàn bùn đất."

Bạch Thần vô thức nhắm mắt lại:

"Có đoàn đội thu nhận tôi."

Điền Nhị Hà gật đầu như có suy nghĩ:

"Không tệ, không tệ."

Ông ta không tiếp tục chủ đề này nữa, mà thuận miệng hỏi:

"Người máy kia của cô đâu rồi? Tên, tên là 35 gì đó ấy."

Bạch Thần khẽ rũ mắt xuống, một giây sau mới đáp:

"Hỏng rồi."

Điền Nhị Hà lập tức im lặng.

Qua vài giây sau, ông ta hít vào một hơi thật sâu, hỏi như thể ban nãy bọn họ chưa nói gì với nhau:

"Cô muốn trao đổi cái gì?"

"Mấy linh kiện xe ô tô..." Bạch Thần đáp lại, vẻ mặt bình tĩnh như thường.

"Ngừng! Đừng nói với tôi cụ thể là cái nào, tôi không hiểu đâu. Để tôi trực tiếp dẫn cô đi xem, cứ thỏa sức chọn đi." Điền Nhị Hà cười cắt ngang lời Bạch Thần.


Ông ta quay người, dẫn Bạch Thần đi vào trong thôn trấn.

Thị trấn này không lớn, hoàn toàn không giống thị trấn trong khái niệm của thế giới cũ.

Bạch Thần dõi mắt nhìn ra, thứ cô thấy đầu tiên là một đống ba tòa nhà cao ba tầng ở phía xa, chúng không cao, nhưng lại khá dài, mỗi một tầng đều được ngăn ra thành nhiều căn phòng.

Ba tòa nhà này không song song với nhau, mà là giống như chữ "Phẩm" (品) đảo ngược, xiêu vẹo.

Theo Bạch Thần được biết, những người sống ở đây, có nhà xí riêng hoặc chung tầng, đều là thành viên của Trấn vệ đội và gia quyến của bọn họ, đồng thời những người nắm vững kỹ thuật quan trọng cũng được chia cho một căn phòng, ví dụ như biết sửa chữa súng ống, hoặc như nắm được kỹ thuật canh tác nông nghiệp từ thế giới cũ.

Hai bên chữ "Phẩm" là hai nhà vệ sinh công cộng một ngang một dọc. Phía trước chữ "Phẩm" là một quảng trường nhỏ được lát xi măng, bên ngoài quảng trường nhỏ còn là ba cái quảng trường nền đất không lớn lắm song song với nhau.

Mỗi bên trái phải của quảng trường đều có một loạt nhà trệt. Những căn nhà này cách bức tường bao không xa, thuộc về dân cư ban đầu của trấn Thủy Vi. Lấy nhân khẩu trấn Thủy Vi mà đếm thì đại bộ phận nhà dân ở đây đều có thành viên của Trấn vệ đội, nếu không thì không đủ người để duy trì Trấn vệ đội.

Trên bốn cái quảng trường thì có những căn nhà dựng lộn xộn, khó có thể đếm rõ, có cái làm từ bùn, có nhà xây bằng gạch, cũng có cả lều trại.

Những ngôi nhà này tới từ dân du cư lang thang trong hoang dã được trấn Thủy Vi thu nhận bao năm nay, hoặc là những thành viên ban đầu vi phạm luật.

Lúc này mặt trời còn treo cao trên không trung, chạng vạng vẫn chưa kéo tới, một bộ phận cư dân trấn Thủy Vi vẫn còn đang lao động trong các ruộng vườn ở phía sau thị trấn, còn một số khác thì theo đội ra ngoài săn bắn, chỉ có rất ít người ở lại canh giữ nơi đây.

Bọn họ đi ra từ những căn phòng san sát, chen chúc một chỗ, từ sau những tấm kính thủy tinh quăng ánh mắt sang bên này. Điểm chung của bọn họ là: Khuôn mặt không quá sạch sẽ, tóc khô vàng bết lại, quần áo không thành bộ, cũng không vừa người, nhưng đôi mắt sáng rõ hơn tất cả dân du cư hoang dã mà Bạch Thần gặp được ở nơi khác.


"Trưởng trấn, ông, dạo này sức khỏe ông thế nào rồi?" Bạch Thần không để ý cái nhìn chòng chọc của những người khác, cô há miệng, hỏi một câu không được thuần thục cho lắm.

Điền Nhị Hà cười đáp như đang tự giễu:

"Còn tạm, chỉ là càng ngày càng sợ lạnh. Cô xem, mùa đông còn chưa tới mà tôi đã mặc dầy thế này, không biết có sống qua nổi trời đông năm nay không."

"Chắc chắn là được." Bạch Thần đi theo Điền Nhị Hà dọc theo con đường giữa các căn nhà lụp xụp tới ba tòa nhà hình tam giác kia.

Cô trả lời rất chắc chắn, nhưng ngữ khí thì có chút bất định.

"Không cần an ủi lão già này." Điền Nhị Hà vuốt cằm lởm chởm ít râu trắng: "Tôi đã bảy mươi bảy rồi! Người trải qua thế giới cũ hủy diệt, có thể sống tới chừng này tuổi, còn được mấy người cho lắm? Vả lại, con cái tôi chết hết cả rồi, cho dù sống thêm vài năm nữa, thực sự tìm được thế giới mới, với tôi mà nói cũng chẳng còn nghĩa lý gì. Ài, nếu Nam Nam còn sống, hẳn là cũng xêm xêm cô..."

"... Chí ít cũng phải được nhìn thế giới mới chứ." Bạch Thần im lặng một lúc rồi nói.

Cô liếc nhìn những căn nhà lụp xụp được dựng lộn xộn xung quanh, trông thấy cửa chính và cửa sổ của những căn nhà đó đều dựng đầy những bình nhựa, bình thủy tinh, giấy các-tông cũ, cúc áo, vải rách, những linh kiện không biết lấy từ đâu, dây cáp điện có dài có ngắn, nắp bình kim loại, vô lăng chơi game không còn đủ phím bấm, hộp đựng kính đã nứt toác, vỏ đạn, kính ngắm, kính mắt gỉ sét... Trông hệt như những bãi rác, vựa ve chai.

Điền Nhị Hà thở dài một tiếng:

"Thế giới mới... Ai biết nó ở đâu... Người trẻ tuổi còn có thể tin tưởng, chí ít có hy vọng mà sống. Chứ cái đám lão già như bọn tôi, coi như thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui