Câu trả lời của Thương Kiến Diệu làm Long Duyệt Hồng không thể hiểu, mà cũng chẳng hơi đâu đi hiểu.
Hai người tán gẫu linh tinh, cùng nhau đi tới Chợ Cung ứng Vật tư, chờ khi căng tin nhân viên mở cửa, cả hai đều tự bỏ 8 điểm cống hiến mua một quả trứng gà luộc, kèm hai chiếc bánh bao ngũ cốc và một đĩa dưa chua.
Ăn sáng xong, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng xách cặp lồng đi vào Trung tâm Hoạt động, ngồi vào một góc trong đại sảnh chờ kết quả phân công nhiệm vụ.
Lúc này Trung tâm Hoạt động trống rỗng, chỉ có nhân viên làm việc ở nơi này đang bận rộn lau chùi, dọn dẹp, bày đồ dưới cái nhìn soi mói của ông già Trần Hiền Vũ.
Hội người già tập thể dục hoặc nói chuyện phiếm ở chỗ này vào sáng sớm đã về hết. Người thì đưa đám trẻ con đi trường học, kẻ thì trực tiếp tới chỗ làm.
Công ty quy định, người tròn sáu mươi tuổi có thể được điều tới làm công việc thoải mái hơn, hoặc giảm một nửa lượng công việc. Chờ khi đến bảy mươi lăm tuổi, bọn họ mới có thể thật sự không phải đi làm, mỗi tháng sẽ được trợ cấp dựa theo cấp bậc nhân viên của bản thân.
Nhưng số nhân viên về hưu tròn bảy mươi lăm tuổi, có thể tới Trung tâm Hoạt động chơi đùa là không nhiều, bởi vì mấy thế hệ trước, trong hoàn cảnh chưa phổ biến cải tạo gen, vật tư thiếu thốn và thiếu dinh dưỡng, rất ít người có thể sống tới bảy mươi lăm tuổi.
Long Duyệt Hồng khe khẽ hít vào một hơi, nói như đang gợi chuyện:
"Hôm qua tôi gặp con gái của đồng nghiệp mẹ tôi rồi. Cô ấy vừa tròn mười tám tuổi, làm việc ở trạm phát thanh thuộc Bộ phận Giải trí, cao chừng mét bảy, trông cũng xinh xắn lắm. Cậu nói xem, liệu cô ấy có thích tôi không? Ôi, cải tiến gen rồi mà mới được một mét bảy lăm, trông cũng bình thường, thành tích các môn cũng chỉ thường thường bậc trung, chả có nghề nào nhận vào từ trước..."
Thương Kiến Diệu khẽ nhướng mày, hỏi: "Cô ấy tên là gì?"
Nghe xong câu trả lời của Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng khó có thể hiểu
"Phùng Vân Anh, ha ha, cô ấy không quen Hậu Di, bọn họ không chung tổ." Long Duyệt Hồng còn tưởng Thương Kiến Diệu muốn hỏi về Hậu Di, dù sao rất nhiều nhân viên trong công ty đều là thính giả trung thành của phát thanh viên này.
Thương Kiến Diệu không tỏ ra thất vọng, hỏi tiếp:
"Là khu nào tầng nào? Số nhà bao nhiêu?"
"Cậu hỏi mấy cái này làm gì?" Long Duyệt Hồng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.
Thương Kiến Diệu liếc anh ta một cái: "Đi tìm cô ta hỏi một câu xem có khả năng thích cậu không."
"..." Long Duyệt Hồng dù non kinh nghiệm đến mấy cũng biết làm thế sẽ hỏng hết chuyện: "Ha ha, đừng đùa."
Anh ta không dám tiếp tục đề tài này nữa: "Thương Kiến Diệu, cậu hy vọng sẽ được vào bộ phận nào?"
Chương 15: Vị trí việc làm 2
Mực Thích Lặn Nước
02/12/2020
"Bộ phận An toàn." Thương Kiến Diệu đáp lại không chút do dự.
Long Duyệt Hồng suýt nữa thì không khống chế được âm lượng:
"Cậu điên rồi sao? Chỗ đó nguy hiểm lắm! Đừng tưởng thêm bữa cơm là chuyện tốt. Ha ha, cậu lại đùa tôi rồi."
Bộ phận An toàn là một trong những bộ phận không an toàn nhất trong công ty. Tỉ lệ nhân viên tử vong của bộ phận này hàng năm phải gấp mấy lần những bộ phận khác cộng lại.
Điều này là do bọn họ phụ trách rất nhiều hành động đối ngoại, bao gồm nhưng không giới hạn áp tải vật tư số lượng lớn đi qua nơi hoang dã, và chiến đấu với người xâm nhập phạm vi thế lực hoặc quái vật di chuyển tới bên này, bảo vệ trạm canh gác bên ngoài tòa nhà dưới lòng đất, xâm nhập nơi hoang dã tìm kiếm di tích của thế giới cũ, bảo vệ các đội nghiên cứu khoa học hoàn thành các kế hoạch tương ứng.
Những nhiệm vụ này khiến nhân viên của Bộ phận An toàn thường xuyên phải đối mặt với ô nhiễm, bệnh tật, quái vật, người Vô Tâm và mưa bom bão đạn. Chuyện có người bị thương, nhiễm bệnh, xuất hiện nhiễu sóng hoặc thậm chí tử vong là không thể tránh khỏi.
Khi Long Duyệt Hồng bị câu trả lời của Thương Kiến Diệu làm cho sợ hãi, đám người Mạnh Hạ lần lượt tiến vào Trung tâm Hoạt động, dựa theo mức độ quen biết mà tìm các khu vực khác nhau để ngồi xuống.
Dương Trấn Viễn có mối quan hệ rất tốt với Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng, lại ở cùng một tầng, cùng thi vào đại học, vào cùng một chuyên ngành nên anh chàng trắng trẻo tuấn tú này nhìn lướt qua một lượt, rồi đi thẳng tới chỗ hai người kia.
"Ô, sao trông cậu như chả có chút sức lực nào vậy? Chưa ăn sáng sao?" Long Duyệt Hồng thấy Dương Trấn Viễn đi tới, bèn hỏi một câu quan tâm.
Khuôn mặt Dương Trấn Viễn đỏ bừng: "Ăn rồi. Chỉ là hơi mệt thôi."
"Sao lại mệt?" Long Duyệt Hồng hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Dương Trấn Viễn không biết nên giải thích thế nào, bèn quay sang nhìn Thương Kiến Diệu, thở dài nói: "Hóa ra kết hôn là chuyện mệt mỏi như vậy. Nhưng mà, vẫn rất tốt, các cậu cũng nên nhanh chóng tìm đối tượng đi thôi."
Dứt lời, anh ta vô thức cười thật tươi.
Long Duyệt Hồng cảm thấy mình đã hiểu, không hỏi gì thêm, mà tiếp tục đề tài ban nãy: "Này Dương Trấn Viễn, Thương Kiến Diệu vừa mới giỡn tôi là muốn đi Bộ phận An toàn!"
Dương Trấn Viễn ngẫm nghĩ:
"Nếu như có thể giới hạn ở vị trí hỗ trợ văn phòng, tôi cũng muốn đi, đãi ngộ ở đó thật sự quá ngon."
Tiền lương của nhân viên Bộ phận An toàn không khác các bộ phận khác, đều làm theo quy định của công ty. Nhưng vì bọn họ cần huấn luyện cường độ cao, cho nên mỗi ngày đều được ăn một bữa thịt. Ngày huấn luyện hoặc làm nhiệm vụ đều ăn uống ở căng tin dành riêng cho Bộ phận An toàn, giá rẻ mà lượng đồ ăn lại đủ, bình thường thì còn được phát thêm bữa phụ.
Đây chính là sự hấp dẫn trí mạng dành cho rất nhiều nhân viên trong công ty.
"Đây không phải nói nhảm sao? Nếu chỉ giới hạn ở văn phòng thôi, tất cả mọi người đều muốn đi rồi. À, tất nhiên ngoài tầng quản lý và những người thích làm nghiên cứu." Long Duyệt Hồng nói với giọng điệu khinh thường: "Tiếc thay, công việc văn phòng và thực địa trong Bộ phận An toàn là luân phiên, trừ phi cậu có thể vào được vệ đội dành riêng cho Đại lão bản, đội hành động lệ thuộc trực tiếp tầng quản lý, hoặc đội bảo vệ hạng mục quan trọng."
Thương Kiến Diệu vẫn không nói gì đột nhiên lên tiếng: "Tôi muốn công việc trực bên ngoài."
"..." Long Duyệt Hồng giơ tay vẫy vẫy trước mặt Thương Kiến Diệu: "Đầu óc cậu có vấn đề thật rồi sao? Bên ngoài nguy hiểm cỡ nào, cậu không biết?"
Nhân viên Bộ phận An toàn rất đông, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều quen biết vài người, biết tình hình trên Đất Xám là thế nào, biết bên ngoài kia hỗn loạn vượt quá trật tự.
So sánh ra thì bên trong công ty yên bình, có trật tự, có thể đảm bảo cung cấp các vật tư cơ bản quả thực có thể được gọi là thiên đường.
Chính vì điều đó, cho dù công việc thực địa của Bộ phận An toàn đều có trợ cấp tương ứng, lại còn có thể mang đồ vật trên Đất Xám khi không phải nộp lên cũng không cần tiêu hủy về nhà, cũng chẳng có mấy người thực lòng muốn gia nhập.
Vì cổ vũ mọi người vào Bộ phận An toàn, hội đồng quản trị cực kỳ hào phóng trong việc thăng chức cho nhân viên của bộ phận này. Rất nhiều người ở vị trí việc làm bình thường, có lẽ cố gắng cả đời cũng chỉ được đến D3, không thể trở thành nhân viên thâm niên. Mà nhân viên của Bộ phận An toàn mất có lẽ một năm, thậm chí là nửa năm, là đã lên được tới D4, đồng thời xuất ngũ khỏi Bộ phận An toàn, quay về công việc bình thường khác đều được tăng một cấp.
Dương Trấn Viễn không cách nào hiểu nổi ý tưởng của Thương Kiến Diệu, nhưng anh ta không phản bác, mà chỉ vạch ra:
"Cơ bản nhân viên của Bộ phận An toàn đều được lựa chọn ở những người đã kết hôn sinh con, rất ít khi tìm người mới kết hôn hoặc chưa."
"Đúng thế, đúng thế." Long Duyệt Hồng cười gật đầu lia lịa.
Anh ta nhìn Thương Kiến Diệu, hỏi: "Vì sao cậu lại muốn làm công việc thực địa?"
"Vì cứu vớt toàn nhân loại." Thương Kiến Diệu không hề thay đổi nét mặt.
"Khụ khụ khụ." Long Duyệt Hồng và Dương Trấn Viễn đồng thời bị sặc nước bọt của chính mình.
Đúng lúc này, hai người mặc đồng phục màu đen từ bên ngoài tiến vào, giao một túi giấy bịt kín cho quản lý Trần Hiền Vũ của Trung tâm Hoạt động.
Đám người Long Duyệt Hồng, Dương Trấn Viễn, Mạnh Hạ đồng loạt đứng lên, ai nấy đều nín thở chờ đợi.
Bên trong túi giấy kia chính là kết quả phân việc lần này.
Khác với thống nhất hôn phối cần công khai, kết quả bố trí công việc vì liên quan tới điều khoản bảo mật cho nên chỉ dùng thư để thông báo cho người phù hợp. Cả quá trình đó, những người khác không thể nào biết được.
Xác nhận túi giấy không bị rách hỏng, sau khi ký tên bàn giao xong, hai nhân viên thuộc "Hội đồng quản trị lùi ra bên cạnh Trần Hiền Vũ, giám sát quá trình phát thư tiếp đó.
"Nhanh vậy sao? Xem ra chúng ta là nhóm đầu tiên... Không biết sẽ là vị trí nào..." Long Duyệt Hồng căng thẳng tới mức không nhịn được nói chuyện.
Thương Kiến Diệu liếc anh ta một cái: "Cứ giả thiết mình vào Bộ phận An toàn trước đi, như vậy bất kể kết quả cuối cùng là gì, cũng sẽ không đến mức quá tệ."
"Có lý lắm!" Dù sao Long Duyệt Hồng không còn biện pháp nào khác, nên dứt khoát làm theo đề nghị của Thương Kiến Diệu.
Ông già Trần Hiền Vũ giơ túi giấy cho mọi người chứng kiến, sau đó cắt mép dán, lấy một chồng thư ra.
Tiếp đó, ông ta đọc tên trên phong thư:
"Chung Hiểu Mẫn."
Một cô gái đi tới nhận lấy bức thư, rồi đi nhanh sang bên cạnh bóc thư ra xem.
"Dương Trấn Viễn."
...
"Mạnh Hạ."
...
"Long Duyệt Hồng."
...
"Thương Kiến Diệu."
...
Từng cái tên được đọc lên, từng người đi tới nhận lấy bức thư quyết định vận mệnh của chính mình.
Bọn họ không lảng tránh ai mà cứ thế mở bức thư ngay trong Trung tâm Hoạt động, rút lá thư bên trong ra.
Long Duyệt Hồng đứng cách Trần Hiền Vũ không xa, đôi tay run run mở trang giấy:
"Long Duyệt Hồng, số thẻ điện tử 02511013768: Hãy tới báo danh tại phòng số 14 tầng 647 trước mười hai giờ trưa."
Tầng 647... Đầu Long Duyệt Hồng ong ong, lá thư trong tay nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Anh ta vội nhặt lên xem đi xem lại mấy lần, hy vọng ban nãy mình nhìn nhầm.
Tiếc rằng không phải.
"Thôi xong, xong rồi..." Anh ta thì thào ra tiếng, sắc mặt như tro tàn.
Tòa nhà dưới lòng đất này có 650 tầng, năm tầng gần mặt đất nhất thuộc về Bộ phận An toàn.
Cho nên, tới tầng 647 báo danh có nghĩa là gia nhập Bộ phận An toàn.
Bộp, Thương Kiến Diệu vỗ lên vai Long Duyệt Hồng.
Long Duyệt Hồng chầm chậm quay người lại, ánh mắt dại ra:
"Xong rồi, xong rồi..."
Thương Kiến Diệu nói với nụ cười xán lạn trên môi: "Tôi được phân tới Bộ phận An toàn."
"Hả?" Long Duyệt Hồng choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, tức thì giật phắt lá thư của đối phương.
Anh ta nhanh chóng đọc lướt qua, thấy rõ nội dung trên đó:
"Thương Kiến Diệu, số thẻ điện tử 02509083626: Hãy đến báo danh tại phòng 14 tầng 647 trước mười hai giờ trưa."
"Chúng ta được phân cùng một chỗ?" Long Duyệt Hồng hơi bình tĩnh lại.
"Xem ra có vẻ là vậy." Thương Kiến Diệu cười đáp.
"Sao chúng ta lại xui xẻo thế chứ?" Long Duyệt Hồng thấy có bạn đi cùng, không còn mất mát và ủ rũ như trước nữa.
Thương Kiến Diệu khẽ nghiêng đầu đáp: "Tôi tự xin đấy."
"..." Long Duyệt Hồng không nói nên lời.
Lúc này, đám người Mạnh Hạ, Dương Trấn Viễn, Chung Hiểu Mẫn đã thấy được kết quả phân công của mình, người thì vui sướng, phấn khích, kẻ thì suy sụp, buồn bã, nhưng không có ai phản ứng mạnh như Long Duyệt Hồng.
"Thương Kiến Diệu, cậu được điều đi đâu? Tôi đi Sở Nghiên cứu tầng 36." Dương Trấn Viễn cầm lá thư sấn tới bên này.
Thương Kiến Diệu tươi cười đáp: "Bộ phận An toàn."
Chỉ chớp mắt, đại sảnh Trung tâm Hoạt động trở nên cực kỳ yên tĩnh. Những người vốn buồn bã sa sút ngạc nhiên, ngay sau đó cảm thấy kết quả vị trí việc làm của mình cũng không phải là quá bết bát.
Long Duyệt Hồng thấy thế, không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, bèn kéo Thương Kiến Diệu, nhỏ giọng nói: "Đi báo danh thôi. Haiz, chỉ có thể báo danh trước vậy."
Đây là kết quả không thể chống đối được, trừ phi muốn bị công ty trục xuất cả nhà.
Cho dù có mối quan hệ, có thể dựa vào đó nhờ vả hay gì thì cũng phải báo danh trước, sau đó thử điều chuyển đi chỗ khác.
Nhưng người có mối quan hệ kiểu đó đã đi theo con đường "định sẵn" rồi.
Thương Kiến Diệu vẫy tay chào Dương Trấn Viễn, cầm hộp cơm cùng Long Duyệt Hồng đi tới một bên khác của khu C.
Chỗ đó có cầu thang đi lên năm tầng trên cùng.
Long Duyệt Hồng im lặng đi theo Thương Kiến Diệu một lúc, bỗng mím môi dưới, hạ giọng nói: "Chí ít, có thể thấy bầu trời bao la chân chính..."
Long Duyệt Hồng cứ tưởng Thương Kiến Diệu sẽ phụ họa hai ba câu an ủi mình, nào ngờ hắn chẳng nói câu gì, cứ thế bước đi thẳng hệt như không nghe thấy những gì anh ta vừa nói.
Long Duyệt Hồng há hốc mồm, muốn nhắc lại lần nữa, nhưng cuối cùng lại không thốt thành lười, chỉ lặng lẽ thở dài một hơi.
Hai người im lặng bước đi một lúc, tới khu thang máy thứ tư nằm ở một góc của khu C.
Trong lúc chờ thang máy, Long Duyệt Hồng thấy thời gian trôi đi quá chậm, mỗi một giây đều khiến anh ta cảm thấy như bị giày vò, làm cho việc hít thở trở nên khó khăn.
Cuối cùng cửa của chiếc thang máy bên trái mở ra.
Sau khi bước vào, Thương Kiến Diệu quẹt thẻ điện tử, bấm sáng nút số 647.
Cửa thang máy lập tức khép lại, thang máy bắt đầu lên trên.
Nhìn chữ số thể hiện số tầng thay đổi, Thương Kiến Diệu đột nhiên nói với giọng trầm thấp:
"Mỗi người đều có sứ mạng của mình."
Long Duyệt Hồng ngẩn ra hai giây, rồi cười đầy chua xót: "Tôi chỉ muốn ở trong công ty, tìm một người vợ tốt, sinh hai đứa con đáng yêu, một trai một gái. Sau đó cố gắng làm việc để vợ con mỗi tuần được ăn ba bữa thịt..."
Giọng anh ta dần nhỏ đi, dường như cảm thấy không thể hoàn thành được mục tiêu đó nữa.
Thương Kiến Diệu không nói gì, Long Duyệt Hồng cũng không biết nên nói gì nữa. Hai người im lặng đứng tại chỗ, khiến cho thời gian trong thang máy như ngừng lại vậy.
Không biết bao lâu sau, thang máy dừng ở tầng 647.
Long Duyệt Hồng vừa bước ra vừa cúi đầu hỏi: "Thương Kiến Diệu, cậu vừa nghĩ gì vậy? Tôi thì nghĩ, may là mình có em trai với em gái."
"Đang ngẩn người." Thương Kiến Diệu nhìn thẳng phía trước.
"... Cậu cũng thoải mái thật nhỉ." Long Duyệt Hồng không nhịn được cảm thán một câu.
"Dù sao là tôi tự xin vào mà." Thương Kiến Diệu đưa mắt sang bên phải nhìn số nhà.
"..." Long Duyệt Hồng nói không ra lời.
Thời điểm này, Mạnh Hạ, Dương Trấn Viễn, Chung Hiểu Mẫn bọn người nhìn thấy rồi bản thân phân phối kết quả, hoặc hưng phấn, hoặc cao hứng, hoặc sa sút, hoặc bi thương, nhưng đều không có Long Duyệt Hồng phản ứng như vậy kịch liệt.
"Thương Kiến Diệu, ngươi phân phối ở đâu rồi? Ta phải đi 36 tầng sở nghiên cứu." Dương Trấn Viễn cầm giấy viết thư, dựa sát vào qua đến.
Thương Kiến Diệu vẻ mặt tươi cười hồi đáp:
"Bộ An Toàn."
Trong nháy mắt, "Hoạt động trung tâm" phòng khách trở nên cực kỳ yên tĩnh, những bi thương kia sa sút người trước là kinh ngạc, rất nhanh cảm giác mình phân phối kết quả giống như cũng không phải bết bát như vậy.
Long Duyệt Hồng thấy thế, không muốn chờ đợi ở cái địa phương này, kéo Thương Kiến Diệu một nắm, thấp giọng nói ra:
"Đi báo danh đi, nè, chỉ có thể trước báo danh."
Cái này thì không cách nào phản kháng kết quả, trừ phi muốn bị công ty lưu đày cả nhà.
Liền tính vào có chút con đường, có thể khơi thông quan hệ, cũng phải trước báo danh, sau nếm thử dời.
Bất quá, có loại này quan hệ người, đã sớm chạy "Dự định" lộ tuyến.
Thương Kiến Diệu đối Dương Trấn Viễn phất phất tay, cầm lên cơm của mình hộp, cùng Long Duyệt Hồng cùng đi hướng C khu mặt khác một bên.
Nơi nào có thông hướng phía trên nhất năm tầng thang máy.
Long Duyệt Hồng trầm mặc đi theo Thương Kiến Diệu chạy một hồi, bỗng nhiên nhấp miệng môi dưới, thấp giọng mở miệng nói:
"Ít nhất, có thể trông thấy chân chính bầu trời..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...